Sáng hôm đó tại căn hộ, Carrie cảm thấy một không khí mới mẻ. Thực ra nó không thay đổi, mà chỉ là ý nghĩ của cô khác đi, tăng thêm sự hiểu biết của cô về nó mà thôi. Minnie, sau sự phấn chấn ban đầu của Carrie, trông đợi một lời thuật lại thẳng thắn. Hanson thì cho rằng Carrie toại nguyện.
– Ờ, – anh ta nói lúc từ tiền sảnh vào, trong bộ quần áo lao động, và nhìn Carrie qua cửa phòng ăn, – công việc của cô thế nào?
– Ồ, khá vất vả. – Carrie nói. – Em không thích.
Khí sắc của cô thể hiện sự mệt mỏi và thất vọng rõ rệt hơn bất cứ lời nào.
– Công việc của cô là gì vậy? – Hanson hỏi, nấn ná một lát trước khi quay gót vào buồng tắm.
– Chạy máy, – Carrie trả lời.
Rõ ràng là Hanson chẳng quan tâm gì lắm. Anh ta hơi bực bội vì không thể quẳng cho Carrie một vận may để cô hài lòng.
Minnie làm việc kém phấn khởi hơn, so với trước khi Carrie về. Lúc này tiếng xèo xèo của miếng thịt đang rán dường như cũng không hài lòng vì Carrie đã nói rõ sự bất mãn của cô. Carrie nhẹ cả người vì suốt ngày mới được ở nhà, cô mong được tiếp đón vui vẻ, một bàn ăn sáng sủa, và ai đó nói: “Ồ không sao, cứ chịu đựng thêm ít nữa. Rồi em sẽ ổn hơn thôi mà”, nhưng bây giờ mong ước đã tan thành tro bụi. Cô bắt đầu thấy họ coi sự than phiền của cô là tùy tiện, cô có bổn phận tiếp tục làm việc và không được than vãn gì. Cô biết mình phải trả bốn đôla cho tiền ăn ở, và lúc này cô cảm thấy sống với những người này rõ ràng là một việc quá ư ảm đạm.
Minnie không phải là bạn đồng hành của em gái, chị quá cổ lỗ. Ý nghĩ của chị ù lì và thích nghi với hoàn cảnh rất trịnh trọng. Nếu Hanson có bất cứ ý nghĩ nào khôi hài hoặc vui vẻ, anh phải giấu giếm. Hình như anh làm mọi hoạt động tinh thần mà không cần sự biểu lộ thể chất trợ giúp. Anh lặng lẽ như một căn phòng trống trải. Ngoài ra, Carrie có nhiệt huyết của tuổi trẻ và trí tưởng tượng. Những ngày yêu đương và bao điều bí ẩn của sự tán tỉnh vẫn còn ở phía trước. Cô nghĩ đến các việc cô muốn làm, đến quần áo cô thích mặc, đến những nơi cô muốn thăm. Những thứ này ám ảnh tâm trí cô, giống như muốn gặp đối phương ở mỗi chỗ rẽ và thấy chẳng có ai ở đấy để phát huy và đáp lại tình cảm của cô.
Mải suy nghĩ và giải thích kết quả của ngày hôm nay, cô quên bẵng Drouet có thể đến. Bây giờ, thấy anh chị mình không niềm nở, cô mong anh ta đừng tới. Cô không biết chính xác phải làm gì hoặc giải thích ra sao về Drouet nếu anh ta đến. Ăn tối xong, cô thay quần áo. Lúc đã ăn vận chỉnh tề, nom cô khá duyên dáng, với cặp mắt to và khuôn miệng buồn. Mặt cô lộ vẻ trông ngóng, bất mãn, cô cảm thấy chán nản. Sau khi dọn rửa bát đĩa, nói chuyện một lát với Minnie, cô quyết định đi xuống và đứng bên cửa ở chân cầu thang. Nếu Drouet tới, cô sẽ gặp anh ta ở đấy. Gương mặt cô vui tươi lúc cô đội mũ và đi xuống dưới nhà.
– Hình như Carrie không thích chỗ làm của nó lắm, – lúc Carrie đã ra ngoài, Minnie nói với chồng đã ngồi trong phòng ăn được ít phút, tờ báo trong tay.
– Dù sao thì cô ấy cũng nên giữ chỗ đó một thời gian, – Hanson nói. – Cô ấy xuống dưới nhà rồi ư?
– Vâng, – Minnie nói.
– Nếu tôi là mình, tôi đã bảo cô ấy giữ lấy chỗ làm. Có khi cô ấy ở đây nhiều tuần lễ mà vẫn chưa tìm được chỗ khác.
Minnie nói đã bảo em gái rồi, và Hanson lại đọc báo.
– Nếu tôi là mình, – lát sau, anh ta nói, – tôi sẽ không để cô ấy đứng ở cửa dưới nhà. Trông không thuận mắt.
– Em sẽ bảo nó, – Minnie nói.
Sinh hoạt đường phố vẫn làm Carrie thích thú trong một thời gian dài. Cô không bao giờ chán tự hỏi những người trong xe kia đi đâu hoặc họ thích gì. Trí tưởng tượng của cô chỉ loanh quanh vào những điểm liên quan tới tiền bạc, dáng vẻ, quần áo hoặc hưởng thụ. Thỉnh thoảng, cô nghĩ đến thành phố Columbia xa xôi hoặc bực bội vì luồng suy nghĩ liên quan đến những trải nghiệm về ngày hôm nay, nhưng tựu chung, cõi nhân gian nho nhỏ xung quanh vẫn thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Tầng trệt của tòa nhà – căn hộ của Hanson ở tầng ba – là hiệu bánh mì, và trong lúc cô đứng đấy, Hanson xuống mua một ổ bánh. Cô không nhìn thấy anh rể, cho đến khi Hanson đã đến rất gần cô.
– Tôi đi mua bánh mì, – anh chỉ nói thế lúc đi qua.
Bản thân ý định đã có ảnh hưởng xấu. Trong lúc Hanson đi mua bánh mì thật, anh ta còn muốn xem Carrie đang làm gì. Chẳng mấy chốc, anh ta cuốn cả cô vào suy nghĩ ấy. Lẽ tất nhiên, cô không hiểu trong đầu cô nghĩ gì, song nó khuấy động một thoáng ác cảm với Hanson. Giờ thì cô biết rằng cô không ưa anh. Anh tỏ ra nghi ngờ.
Với chúng ta, một ý nghĩ sẽ bóp méo cả thế giới. Dòng suy nghĩ của Carrie bị xáo trộn, còn Hanson không chịu lên gác nếu cô không đi theo. Trong mười lăm phút Drouet chưa đến, cô đã nhận ra mình lầm lẫn và không hiểu vì sao thấy hơi phẫn uất, như thể cô bị bỏ rơi, và thế là đủ tệ rồi. Cô lên gác, mọi vật đều im lìm. Minnie đang khâu vá bên ngọn đèn trên bàn. Hanson đã đi ngủ. Mệt mỏi và thất vọng, Carrie không còn biết làm gì hơn là thông báo mình sắp đi nằm.
– Ừ, thế hay hơn, – Minnie đáp lại. – Em biết là phải dậy sớm mà.
Buổi sáng không có gì vui vẻ hơn. Hanson chỉ ra ngoài khi Carrie ra khỏi phòng. Minnie cố nói chuyện với cô trong lúc ăn sáng, nhưng họ không trao đổi với nhau nhiều. Giống hôm qua, Carrie đi bộ vào khu thương mại, vì lúc này cô đã hiểu rằng mức lương bốn đôla rưỡi một tuần không cho phép cô trả tiền vé ôtô sau khi đã nộp tiền cơm. Dường như đây là sự dàn xếp khốn khổ. Nhưng nắng sớm đã xua tan những lo âu đầu tiên trong ngày, vì nắng sớm vốn quen làm vậy.
Cô ở nhà máy giấy suốt một ngày dài, chỉ cố không tỏ ra mệt mỏi như hôm trước, nhưng sự mới mẻ đã giảm đáng kể. Ông quản đốc trong lúc đi dạo một vòng, dừng lại bên máy của cô.
– Cô từ đâu đến? – Ông ta hỏi.
– Ông Brown thuê tôi, – cô đáp.
– Ồ, ra thế! – Rồi, – để xem cô làm ăn ra sao.
Các cô gái đứng máy gây cho cô ấn tượng còn ít tốt đẹp hơn. Hình như họ bằng lòng với số phận, và cùng có cảm giác “dung tục”. Carrie có trí tưởng tượng hơn họ. Cô không quen nói lóng. Khuynh hướng bẩm sinh của cô về trang phục tốt hơn một cách tự nhiên. Cô không thích lắng nghe cô gái bên cạnh cô, cô ta khá dày dạn do trải nghiệm.
– Mình sắp bỏ việc, – cô nghe thấy cô ta nhận xét với cô bên cạnh, – lương thì thấp, ở lại muộn, công việc thì quá nhiều so với sức khỏe của mình.
Họ suồng sã với đàn ông, trẻ và già, ở nơi này nơi khác, trao đổi những câu bông đùa khiếm nhã, lúc đầu khiến Carrie sửng sốt. Cô thấy rồi mình sẽ trở thành loại tương tự mất thôi.
– Chào em, – buổi trưa, một trong các công nhân độc thân cổ tay mập mạp nhận xét về cô. – Em xinh nhất đấy.
Chắc là cậu ta nghĩ sẽ có một câu đáp lại thông thường:
– Chà! Xéo ngay đi cho rảnh!
Khi Carrie lẳng lặng tránh xa, cậu ta bối rối rút lui và cười toe toét, ngượng nghịu.
Đêm hôm đó, cô càng lẻ loi hơn trong nhà, tình trạng buồn tẻ càng khó chịu đựng hơn. Cô thấy Hanson rất ít hoặc chẳng bao giờ có bạn bè. Đứng bên cửa nhìn ra phố, cô đánh liều đi ra ngoài chút ít. Dáng đi ung dung và cung cách nhàn tản của cô thu hút sự chú ý của loại tấn công thông tục. Cô hơi lùi lại vì những lời đề nghị của một người đàn ông trạc ba mươi, ăn mặc bảnh bao đi ngang cô và chậm bước rồi quay lại nói:
– Tối nay em ra ngoài đi dạo một chút chăng?
Cô nhìn người đó kinh ngạc, rồi cô trấn tĩnh đáp lại:
– Kìa, tôi không quen ông, – rồi cô quay lưng lúc nói xong.
– Ồ, có sao đâu, – người kia nói, săn đón.
Carrie không trao đổi thêm lời nào nữa mà vội vã bỏ đi, về đến cửa phòng riêng cô hết cả hơi. Trong diện mạo của người đàn ông có một vẻ gì đó khiến cô sợ hãi.
Phần còn lại trong tuần nhiều thứ vẫn y nguyên. Một hoặc hai đêm, cô thấy quá mệt không cất nổi bước về nhà và đành phải bỏ tiền mua vé ôtô. Cô không phải là người thật khỏe, và ngồi suốt ngày khiến cô đau lưng. Một tối kia, cô đi nằm trước cả Hanson.
Không phải lúc nào, sự di thực cũng thành công cho hoa lá hoặc các thiếu nữ. Đôi khi, nó đòi hỏi mảnh đất mầu mỡ hơn, không khí trong lành hơn để tiếp tục phát triển tự nhiên. Sẽ tốt hơn nếu cô thích nghi dần dần, đỡ khe khắt hơn. Cô sẽ làm mọi việc tốt hơn nhiều nếu không bị buộc chặt vào một chỗ nhanh đến thế, và sẽ được biết nhiều hơn cái thành phố khiến cô háo hức không ngừng.
Ngay trong buổi sáng trời mưa đầu tiên, cô thấy mình không có ô. Minnie cho cô mượn ô của chị, cái ô đã cũ mòn và bạc màu. Trong con người Carrie, có một thứ gần như phù phiếm khiến cô thấy khó chịu. Cô đến một trong những cửa hàng lớn nhất và mua một cái ô, dùng một đôla hai nhăm xu trong khoản dự trữ ít ỏi để trả.
– Em mua ô làm gì, Carrie? – Minnie hỏi khi nhìn thấy.
– À, em cần một cái, – Carrie nói.
– Em ngốc thật.
Carrie bực song không đáp lại. Cô không muốn mình trông như một cô bán hàng thông thường, vậy đừng để có ai nghĩ thế.
Carrie trả bốn đôla tiền ăn vào tối thứ Bảy đầu tiên. Minnie thoáng áy náy khi cầm số tiền, nhưng chị không biết giải thích cho Hanson ra sao nếu nhận ít hơn. Đỡ chi tiêu cho nhà bốn đôla cũng đáng một nụ cười thỏa mãn. Hanson dự tính tăng khoản tiết kiệm ở nhà băng. Còn Carrie cân nhắc cẩn thận cách dùng năm mươi xu một tuần cho quần áo và tiêu khiển. Cô nghiền ngẫm việc này cho đến lúc đầu óc rối loạn.
– Em muốn dạo phố một lát, – ăn tối xong, cô nói.
– Cô không đi một mình chứ? – Hanson hỏi.
– Vâng, – Carrie đáp.
– Chị không đi đâu, – Minnie nói.
– Em muốn xem cái gì đó, – Carrie nói, nhấn mạnh những từ cuối khiến lần đầu tiên họ nhận ra cô không bằng lòng họ.
– Cô ấy sao thế nhỉ? – Hanson hỏi lúc cô đã vào phòng trước lấy mũ.
– Em không biết, – Minnie nói.
– Thôi được, cô ấy nên hiểu rõ hơn là muốn đi ra ngoài một thân một mình.
Rốt cuộc, Carrie không đi quá xa. Cô trở về và đứng trong cửa. Ngày hôm sau, họ đến Công viên Garheld, nhưng cô không thỏa mãn hơn. Trông cô không đủ vui. Hôm sau đến xưởng, cô nghe những lời kể lể méo mó của các cô gái về các trò giải trí tầm thường của họ. Họ có vẻ vui. Trong vài ngày mưa, cô tiêu sạch số tiền vì mua vé ôtô. Một tối, cô ướt đẫm và phải lên xe ở phố Van Buren. Suốt đêm hôm đó, cô ngồi một mình ở phòng đằng trước, nhìn ra phố, ngắm ánh đèn đường phản chiếu trên vỉa hè ướt át, nghĩ ngợi. Cô đủ trí tưởng tượng để buồn bã.
Ngày thứ Bảy, cô trả bốn đôla nữa và thất vọng bỏ túi năm mươi xu. Quen biết và trò chuyện với vài cô gái trong xưởng khiến cô hiểu rằng họ tiêu nhiều hơn số tiền họ kiếm ra. Họ có những anh chàng thuộc loại như Drouet bao. Cô rất không ưa mấy cậu thanh niên bộp chộp trong xưởng. Không cậu nào có bề ngoài tao nhã. Cô chỉ nhìn thấy khía cạnh tầm thường của họ.
Rồi đến một ngày, luồng gió đầu tiên báo hiệu mùa đông quét qua thành phố. Nó lao qua những đám mây xốp lướt nhanh trên trời, kéo theo những dải khói dài và mỏng từ các ống khói cao và ào qua các phố, góc đường thành những luồng gió lạnh buốt và đột ngột. Lúc này Carrie cảm thấy quần áo mùa đông là cả một vấn đề. Cô làm gì đây? Cô không có áo khoác mùa đông, không mũ ấm, không giày. Thật khó mà mở miệng với Minnie về việc này, nhưng cuối cùng, cô thu hết can đảm.
– Em không biết sẽ phải làm gì với chuyện quần áo, – một buổi tối, cô nói lúc chỉ có hai chị em với nhau. – Em cần một cái mũ
Nom Minnie rất nghiêm nghị:
– Sao em không giữ một phần tiền và mua lấy một cái? – Chị gợi ý, lo lắng việc từ chối khoản tiền của Carrie sẽ gây chuyện om sòm.
– Em muốn làm thế độ một tuần, nếu chị không phiền, – Carrie đánh bạo nói.
– Em có thể trả hai đôla được không? – Minnie hỏi.
Carrie sẵn sàng ưng thuận, cô mừng vì thoát khỏi tình thế khó khăn và đã thoải mái nhìn thấy lối ra. Cô phấn khởi và bắt đầu hình dung. Trước hết, cô cần một cái mũ. Cô chẳng bao giờ biết Minnie sẽ giải thích ra sao với Hanson. Anh ta không nói gì, nhưng mặt mũi khó đăm đăm để lại ấn tượng khó chịu.
Sự thu xếp mới có thể được việc nếu không xảy ra trận ốm. Một buổi chiều, Carrie bị nhiễm lạnh sau trận mưa vì vẫn chưa có áo khoác. Cô ra khỏi xưởng ấm áp lúc sáu giờ và rùng mình vì cái rét thấm vào người. Đến sáng cô hắt hơi, và đi bộ vào khu thương mại càng thấy tệ hơn. Ngày hôm đó, xương cốt nhức nhối và cô cảm thấy đau đầu. Đến chiều, cô thấy rất yếu và về đến nhà, cô không thấy đói. Minnie nhận thấy dáng điệu ủ rũ của cô và hỏi có chuyện gì.
– Em không biết, – Carrie nói. – Em thấy rất mệt.
Cô quanh quẩn gần bếp lò, chịu một cơn ớn lạnh, răng đánh lập cập và đi nằm, nôn nao. Sáng hôm sau, cô lên cơn sốt.
Minnie thực sự kiệt sức, nhưng vẫn giữ thái độ ân cần. Hanson nói có lẽ tốt hơn hết là cô nên trở về nhà một thời gian. Sau ba ngày, khi dậy được, Carrie biết mình đã mất chỗ làm. Mùa đông đến ngay trước mắt, mà cô thì quần áo ấm không có, nay lại thất nghiệp.
– Em không biết nữa, – Carrie nói. – Thứ Hai, em sẽ đi xem có kiếm được việc gì không.
Nếu chẳng được gì, những cố gắng cho lần thử nghiệm này của cô càng bị đền đáp tệ hơn lần trước. Quần áo của cô chẳng có gì phù hợp để mặc cho mùa thu. Số tiền cuối cùng của cô đã dùng để mua mũ. Cô lang thang suốt ba ngày, hoàn toàn chán nản. Thái độ của cả nhà nhanh chóng trở nên không chịu nổi. Mỗi buổi tối, cô ghét nghĩ đến việc trở về. Hanson rất lạnh nhạt. Cô hiểu tình hình này không thể kéo dài lâu hơn nữa. Chẳng mấy chốc cô sẽ phải từ bỏ và về quê.
Hôm thứ tư, cô ở khu thương mại cả ngày, dùng mười xu vay của Minnie ăn bữa trưa. Cô đã xin làm ở những nơi tiền công rẻ mạt nhất mà vẫn không ăn thua. Thậm chí cô xin làm hầu gái cho một nhà hàng nhỏ, khi nhìn thấy một tấm các trên cửa kính, nhưng họ muốn tìm một cô gái có kinh nghiệm. Cô đi qua đám đông dày đặc những người xa lạ, tinh thần suy sụp hẳn. Bỗng một bàn tay nắm lấy cánh tay cô và xoay cô ngược lại.
– Ôi chao! – Có tiếng nói. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô nhận ngay ra Drouet. Anh ta không chỉ có đôi má đỏ hồng, mà còn hớn hở. Drouet là tinh chất của nắng trời và vui vẻ. – Cô thế nào rồi, Carrie? – Anh ta nói. – Cô xinh thật đấy. Cô đi đâu vậy?
Carrie mỉm cười vì sự thân mật khó cưỡng lại của anh ta.
– Tôi ra khỏi nhà, – cô nói.
– Ồ, – anh ta nói. – Tôi nhìn thấy cô băng qua phố đằng kia. Tôi nghĩ chính là cô. Tôi vừa định đến nhà cô. Cô thế nào rồi?
– Tôi ổn, – Carrie nói và mỉm cười.
Drouet nhìn cô và thấy một cái gì đó khang khác.
– Tôi muốn nói chuyện với cô, – anh ta nói. – Cô không định đến chỗ nào đặc biệt đấy chứ?
– Không, bây giờ thì không, – Carrie đáp.
– Chúng ta đi lên đây kiếm cái gì ăn. Trời ạ! Tôi rất mừng gặp lại cô.
Cô cảm thấy nhẹ người vì bộ dạng tươi tỉnh của Drouet, anh ta săn đón và ân cần đến mức cô vui vẻ bằng lòng tuy hơi ngần ngại.
– Kìa, – anh ta nói lúc nắm cánh tay cô, và vẻ chan chứa ân cần, cởi mở làm ấm từng nếp của trái tim cô.
Họ xuyên qua phố Monroe đến một phòng ăn kiểu Windsor cổ kính, một nơi rộng rãi, ấm cúng, nấu nướng tuyệt ngon và phục vụ rất chu đáo. Drouet chọn bàn cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra đường phố huyên náo. Anh thích toàn cảnh phố xá thay đổi, nhìn và được nhìn thấy trong lúc dùng bữa.
– Bây giờ, cô muốn ăn gì nào? – Drouet nói lúc họ đã yên vị, thoải mái.
Carrie nhìn cuốn thực đơn lớn mà người phục vụ đưa cho cô, thực sự không biết chọn món gì. Cô đói ngấu, và mọi thứ cô nhìn thấy ở đây đều đánh thức cơn đói của cô, nhưng giá cao ngất ngưởng khiến cô chú ý:
– Nửa con gà giò nướng, bảy mươi nhăm đôla. Thăn bò hầm nấm, hai mươi nhăm đôla. – Cô đã nghe loáng thoáng những món này, nhưng gọi món từ thực đơn nghe chừng là việc lạ lẫm.
– Tôi sẽ chọn món này, – Drouet gọi. – Này, bồi!
Một người da đen mặt tròn, bộ ngực rộng và đầy đặn đến gần, nghiêng đầu.
– Thăn bò hầm nấm, – Drouet nói. – Cà chua nhồi.
– Vâng, thưa ông, – người da đen đáp và gật đầu.
– Thịt băm khoai tây nâu.
– Vâng.
– Măng tây.
– Vâng.
– Và một bình cà phê.
Drouet quay sang Carrie:
– Từ bữa điểm tâm, tôi chưa ăn tí gì. Tôi vừa từ Rock Island[10] về. Tôi định đi ăn thì nhìn thấy cô.
Carrie chỉ biết mỉm cười.
– Cô đang làm gì vậy? – Anh nói tiếp. – Kể cho tôi nghe mọi chuyện về cô đi. Chị cô thế nào?
– Chị ấy khỏe, – Carrie đáp, trả lời câu hỏi cuối.
Drouet chăm chú nhìn cô.
– Nói đi, cô bị ốm phải không? – Anh hỏi.
Carrie gật đầu.
– Thế thì tệ quá, nhỉ? Trông cô không được khỏe lắm. Tôi nghĩ cô hơi xanh. Cô đang làm gì vậy?
– Làm việc, – Carrie nói.
– Cô đừng nói thế! Làm gì kia?
Cô thuật lại cho anh nghe.
– Rhodes, Morgenthau và Scott, tôi biết tòa nhà đó. Trên đại lộ Năm phải không? Họ là một doanh nghiệp keo kiệt. Cô làm gì ở đấy?
– Tôi không thể kiếm được việc nào khác, – Carrie nói thành thật.
– Đấy là sự xúc phạm trắng trợn, – Drouet nói. – Cô không nên làm việc cho những kẻ đó. Nhà máy ở ngay sau cửa hàng phải không?
– Vâng, – Carrie nói.
– Đấy không phải là một hãng tốt, – Drouet nói. – Dẫu sao, cô đừng làm bất cứ việc gì như thế nữa, nhé.
Anh nói luôn miệng, hỏi nhiều câu, giải thích nhiều thứ về mình, kể cho cô nghe một nhà hàng ngon là như thế nào, cho đến lúc người hầu trở lại với một khay đầy ụ, xếp nhiều món ăn thơm ngon nóng hổi. Drouet thật sành ăn. Sau chiếc khăn ăn trắng muốt và những đĩa ăn bằng bạc trên bàn, Drouet có lợi thế lớn và phô cánh tay cầm dao dĩa. Lúc Drouet cắt thịt, những chiếc nhẫn của anh gần như biết nói. Bộ complê mới tinh sột soạt lúc anh duỗi tay với các đĩa, bẻ bánh mì và rót cà phê. Anh giúp Carrie lấy một đĩa đầy thức ăn và góp phần cho người cô ấm lên, cho đến lúc cô khỏe lại. Drouet hiểu biết tuyệt vời các thuật ngữ đại chúng, và thu phục Carrie trọn vẹn.
Số phận đã xoay cô theo chiều hướng tốt lành một cách dễ dàng. Cô cảm thấy hơi lạc lõng, nhưng căn phòng rộng lớn đã an ủi cô và quang cảnh đám đông ăn mặc sang trọng bên ngoài dường như là một thứ tuyệt diệu, chao ôi, không tiền sao mà cực thế! Có thể vào đây và ăn cơm mới tuyệt làm sao! Drouet ắt hẳn là người tốt số. Anh ta đi tàu hỏa, mặc những bộ quần áo thanh lịch như thế, nồng nhiệt như thế và ăn uống ở những nơi sang trọng như thế này. Hình như anh là người đàn ông mẫu mực, cô ngạc nhiên vì tình bạn và sự chăm sóc của anh dành cho cô.
– Vậy là cô mất việc vì bị ốm ư? – Anh nói. – Bây giờ cô định làm gì?
– Nhìn quanh đây đó, – cô nói, ý nghĩ về sự túng quẫn lơ lửng bên ngoài khách sạn sang trọng này như một con chó đói theo sát gót, lọt vào tầm mắt cô.
– Ồ không, – Drouet nói, – không thể thế được. Cô đã tìm việc mấy ngày rồi?
– Bốn ngày, – cô trả lời.
– Xem nào! – Anh ta nói, ám chỉ mơ hồ đến một người. – Cô không nên làm bất cứ việc gì như thế. Những cô gái này, – anh ta ám chỉ các cô bán hàng và làm ở nhà máy, – chẳng thu được gì mấy. Vả lại, cô không thẻ sống bằng đồng lương ấy, đúng không?
Thái độ của Drouet gần như một người anh. Lúc bác bỏ loại công việc vất vả, anh chọn một hướng khác. Carrie thực sự rất xinh. Ngay lúc này, ăn vận xuềnh xoàng, thân hình cô rõ ràng không xấu, cặp mắt cô to và dịu dàng. Drouet ngắm cô, ý nghĩ của anh vươn tới một tổ ấm. Cô cảm nhận được sự ngưỡng mộ của anh. Nó được ủng hộ mạnh mẽ nhờ sự thoải mái và dí dỏm của anh. Cô cảm thấy thích Drouet, và có thể tiếp tục thích anh ngày càng nhiều. Một cái gì đó ấm áp hơn thế, lan tỏa như một giai điệu được che giấu trong tâm trí cô. Thỉnh thoảng mắt cô thoáng gặp mắt anh, và sự trao đổi dòng tình cảm được kết nối hoàn toàn.
– Sao cô không lưu lại khu thương mại và đi xem hát với tôi nhỉ? – Drouet nói và kéo ghế lại gần hơn. Cái bàn không quá rộng.
– Ồ, không được ạ, – cô nói.
– Cô định làm gì tối nay?
– Không gì hết, – cô trả lời, hơi ủ rũ.
– Cô không thích đến nơi cô muốn ư?
– Ồ, tôi không biết nữa.
– Cô sẽ làm gì nếu không kiếm được việc làm?
– Tôi nghĩ là sẽ về quê.
Khi nói câu này, tiếng Carrie hơi run. Không biết vì sao, ảnh hưởng của Drouet thật mạnh mẽ. Họ hiểu nhau không cần lời, anh hiểu hoàn cảnh của cô, còn cô biết là anh đã hiểu.
– Đừng, – anh nói, – cô không thể làm thế! – Lần này sự cảm thông thực sự tràn đầy tâm trí anh. – Hãy để tôi giúp cô. Cô cầm lấy ít tiền của tôi nhé.
– Ôi, không! – Cô nói và ngả người ra sau.
– Vậy cô sẽ làm gì? – Anh ta nói.
Cô ngồi trầm ngâm, chỉ lắc đầu.
Drouet nhìn cô rất dịu dàng. Trong túi áo gi-lê của anh, thò ra vài tờ giấy bạc. Chúng nhẵn nhụi và không một tiếng động, anh đưa những ngón tay lên rút và nắm trong lòng bàn tay.
– Thế này này, – anh ta nói, – tôi sẽ giúp cô ổn thỏa. Hãy mua ít quần áo.
Đây là lần đầu tiên, Drouet nói đến việc đó, và cô hiểu trông cô tiều tụy biết chừng nào. Anh đã điểm trúng huyệt bằng cách thô bạo. Môi cô run run.
Bàn tay cô đặt trên bàn, trước mặt cô. Chúng hoàn toàn lẻ loi tại chỗ, và Drouet đặt bàn tay to hơn, ấm hơn phủ lên trên.
– Cầm lấy, Carrie, – anh nói, – mình cô thì làm gì được? Hãy để tôi giúp cô.
Anh dịu dàng ép chặt bàn tay cô và cô cố rút ra. Thấy thế, Drouet nắm lấy thật nhanh, và cô không cưỡng lại nữa. Rồi luồn mấy tờ giấy bạc vào lòng bàn tay cô, và lúc cô phản đối, anh thì thầm:
– Tôi cho cô vay thôi mà, thế là được chứ gì? Tôi sẽ cho cô mượn thôi.
Anh ép cô phải nhận. Lúc này cô cảm thấy quyến luyến anh vì sự ràng buộc trìu mến lạ lùng. Họ ra ngoài, và Drouet đi cùng cô xuống mãi phía nam đến phố Polk, trò chuyện.
– Cô không muốn sống cùng với những người đó sao? – Đến một chỗ, anh ta nói, lơ đãng.
Carrie nghe thấy, nhưng nó chỉ gây một ấn tượng thoáng qua.
– Ngày mai đến gặp tôi nhé, – Drouet nói, – chúng ta sẽ đi xem buổi biểu diễn ban chiều. Cô đến nhé?
Carrie phản đối một lát, rồi ưng thuận.
– Cô không phải làm gì hết. Mua một đôi giày và cái áo khoác đẹp vào.
Cô hầu như không hề nghĩ đến sự phức tạp sẽ làm phiền cô lúc anh đi. Có mặt Drouet, cô lây tâm trạng đầy hy vọng và cung cách thoải mái của anh.
– Cô đừng lo vì những người ở đằng ấy, – anh nói lúc chia tay. – Tôi sẽ giúp cô.
Carrie chia tay với anh, cô cảm thấy như có một cánh tay kỳ dị giơ ra trước cô, gạt phăng sự phiền muộn. Khoản tiền cô nhận là hai tờ mười đôla màu xanh, nhẵn nhụi và đẹp đẽ.