Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xơ Carrie

Chương XIV: Nhìn mà không thấy

Tác giả: Theodore Dreiser
Chọn tập

Tối hôm ấy, Carrie ở trong phòng, cảm thấy ấm áp dễ chịu cả thể chất lẫn tinh thần. Cô vô cùng hãnh diện vì tình cảm của cô dành cho Hurstwood và tình yêu của ông, cô trông ngóng, tưởng tượng đủ thứ cho cuộc gặp tiếp theo vào tối Chủ nhật. Họ đã thỏa thuận, không cần giấu giếm rằng cô sẽ vào khu thương mại gặp ông, tuy nhiên, rốt cuộc thì sự khó khăn của nó mới chính là căn nguyên.

Bà Hale ở tầng trên nhìn thấy cô vào nhà.

“Hừ, – bà ta thầm nhủ, – cô nàng đi với người đàn ông khác khi chồng ra khỏi thành phố. Cậu ta phải để mắt đến cô nàng kỹ hơn mới phải”.

Thực ra, bà Hale không phải là người duy nhất nghĩ thế về chuyện này. Cô hầu đã đón Hurstwood cũng có ý nghĩ tương tự. Cô ta không tôn trọng Carrie lắm, coi Carrie là người lạnh lùng và khó chịu. Đồng thời, cô ta thích tính tình vui vẻ và thoải mái của Drouet, thỉnh thoảng anh lại tung ra một nhận xét thú vị và bằng nhiều cách, Drouet tỏ ra tôn trọng cô ta như vốn có với mọi người thuộc phái nữ. Thái độ của Hurstwood còn kín đáo và đáng chê trách hơn. Ông ta không hấp dẫn cô hầu trong cách thức dễ chịu tương tự. Cô ta không biết vì sao ông ta hay đến như thế, liệu chiều nay bà Drouet có đi chơi với ông ta trong lúc ông Drouet vắng nhà không. Lúc nấu ăn trong bếp, cô ta nói cho hả. Kết quả là những tai tiếng đồn thổi lan khắp ngôi nhà theo kiểu bí mật rất phổ biến của các câu chuyện ngồi lê đôi mách.

Giờ đây, Carrie nhân nhượng Hurstwood đủ để thú nhận tình cảm của mình, không còn băn khoăn về thái độ với ông nữa. Tạm thời, cô ít nghĩ đến Drouet, mà chỉ nghĩ đến cung cách đàng hoàng, tinh tế của người tình và tình yêu ám ảnh của ông dành cho cô. Trong buổi tối đầu tiên, cô chỉ ôn lại những chi tiết của buổi chiều. Lần đầu tiên, sự thông cảm của cô bị khuấy động triệt để, chiếu một ánh sáng mới lên tính cách của cô. Trước kia cô đã có chút ít sáng kiến, trước kia là ngấm ngầm và nay bắt đầu được áp dụng. Cô nhìn nhận hoàn cảnh của mình một cách thực tế hơn và bắt đầu thấy ánh sáng le lói của lối thoát. Hurstsvood như một cỗ xe tứ mã kéo cô về hướng danh dự. Tình cảm của cô quá ư vẻ vang, từ những tiến triển vừa qua, chúng đã xây nên một thứ, thoát khỏi sự ô danh. Cô chưa biết lời hứa tiếp theo của Hurstwood là gì. Cô chỉ tiếp nhận tình yêu của ông như một thứ cao quý, vì thế sẽ gắn với những kết quả tốt đẹp hơn và phong phú hơn.

Cho đến nay, Hurstwood chỉ nghĩ đến niềm vui mà chưa nghĩ đến trách nhiệm. Ông chưa thấy mình đang làm những việc khiến đời ông rắc rối thêm. Địa vị của ông vững chắc, cuộc sống gia đình của ông nếu không hạnh phúc thì ít nhất cũng ổn định, đặc quyền cá nhân của ông không bị ngăn trở. Tình yêu của Carrie chỉ là niềm vui tăng thêm lên nhiều. Ông sẽ tận hưởng món hời mới mẻ này, đã thế còn là thừa nhận thông thường của ông về sự khoái lạc. Ông sẽ hạnh phúc với cô và cuộc trăng gió của ông sẽ tiếp tục như họ đã có, không bị phiền nhiễu.

Tối Chủ nhật, Carrie ăn tối với ông tại nơi ông chọn, trên phố East Adams, sau đó họ lên xe đến một khách sạn đêm thú vị trên đại lộ Cottage Grove, gần phố Ba mươi chín. Lúc tỏ tình, ông sớm hiểu rằng Carrie tiếp nhận tình yêu của ông trên nền tảng cao thượng hơn ông lường trước. Cô giữ khoảng cách với ông bằng cung cách khá nghiêm chỉnh, và chỉ quy phục những biểu hiện dịu dàng thương mến, khiến người tình thiếu kinh nghiệm của ông trở nên tốt đẹp hơn. Hurstwood thấy cô không phải là người đòi hỏi, và chiều theo lời nài ép của ông quá nồng nhiệt.

Vì ông giả và tin vào tình trạng hôn nhân của cô, nên ông thấy phải tiến hành một việc. Ông thấy thắng lợi của ông vẫn hơi xa vời. Xa bao nhiêu ông không sao đoán được.

Lúc họ đi xe về Ogden Place, ông hỏi:

– Bao giờ tôi được gặp lại em?

– Em không biết, – cô trả lời, phân vân.

– Sao ta không đến The Fair vào thứ Ba sau nhỉ? – Ông gợi ý.

Cô lắc đầu.

– Không sớm thế được đâu, – cô trả lời.

– Tôi sẽ kể với em tôi làm gì nhé, – ông nói thêm. – Tôi sẽ viết thư cho em, nhờ bưu điện West Side chuyển giúp. Thứ Ba sau em đến nhé?

Carrie bằng lòng.

Xe ngựa dừng bên một cánh cửa ngoài đường, theo lời ông dặn.

– Chúc ngủ ngon, – ông thì thầm lúc xe lăn bánh.

Không may cho tiến triển êm ả của cuộc tình này, Drouet trở về. Trưa hôm sau, Hurstwood đang ngồi trong phòng làm việc nhỏ, oai vệ thì thấy Drouet vào.

– Chào Charlie, – ông niềm nở gọi, – về rồi à?

– Vâng, – Drouet mỉm cười, đến gần và nhìn vào cánh cửa.

Hurstwood đứng dậy.

– Tốt, – ông nói và ngắm nghía anh chàng chào hàng, – vẫn lạc quan như thường, nhỉ?

Họ bắt đầu trò chuyện về những người quen biết và những việc xảy ra.

– Cậu về nhà chưa? – Cuối cùng, Hurstwood hỏi.

– Chưa, tôi sắp về, – Drouet nói.

– Tôi nhớ là cô bé ở đằng ấy, – Hurstwood nói, – và tôi có ghé thăm một lần. Tôi nghĩ cậu không muốn cô ấy ở lại hoàn toàn lẻ loi.

– Hay quá, – Drouet tán thành. – Cô ấy sao rồi?

– Rất ổn, – Hurstwood nói. – Tuy vậy, cô ấy khá lo cho cậu. Tốt hơn hết là cậu về ngay bây giờ và làm cô ấy vui lên.

– Tôi đi đây, – Drouet nói, hớn hở.

– Tôi muốn mời cả hai cô cậu đi xem với tôi vào thứ Tư, – Hurstwood quyết định lúc chia tay.

– Cảm ơn ông bạn, – Drouet nói, – để xem cô ấy nói sao, tôi sẽ báo với ông.

Họ chia tay thân ái nhất đời.

“Một ông bạn tử tế”, Drouet tự nhủ lúc rẽ ở góc phố về Madison.

“Drouet là một gã dễ thương, – Hurstwood tự nhủ lúc quay lại phòng làm việc, – nhưng cậu ta không phải là người dành cho Carrie”.

Nghĩ đến Carrie khiến đầu óc ông vô cùng khoan khoái, và ông băn khoăn làm cách nào để vượt anh chàng chào hàng.

Khi Drouet vào nhà, anh ta ôm Carrie như thường lệ, nhưng cô đáp lại bằng cái rùng mình cưỡng lại.

– Ờ, – Drouet nói, – anh có một chuyến đi tuyệt vời.

– Thế ạ? Anh giải quyết với ông ở La Crosse mà anh đã kể với em ra sao?

– Ồ, tuyệt; anh đã bán hết hàng cho ông ta. Có một người nữa, đại diện cho hãng Burnstein, một anh chàng Do Thái mũi khoằm, nhưng chẳng làm ăn được gì. Anh đã lầm cho cậu ta thành một kẻ vô tích sự.

Lúc cởi cổ áo và tháo các khuy măng sét, chuẩn bị rửa mặt và thay quần áo, Drouet kể lể về chuyến đi. Carrie không thể không thích thú lắng nghe vì cách miêu tả sôi nổi của anh.

– Em biết không, – anh nói, – anh đã làm cho những người trong sở ngạc nhiên. Quý này, anh đã chào bán được nhiều hàng hơn bất cứ người nào trong hãng. Anh đã bán được ba ngàn đôla tiền hàng ở La Crosse.

Anh vùi mặt vào trong bồn nước, thở phì phì và thở dốc lúc dùng hai bàn tay chà xát cổ và tai, trong lúc Carrie đăm đăm nhìn, đầu óc lẫn lộn bao ý nghĩ về những kỷ niệm và đánh giá hiện nay. Drouet vừa nói vừa lau mặt:

– Anh sẽ được tăng lương trong tháng Sáu. Họ có thể trả nhiều vì những việc anh làm. Em đừng quên là nhất định anh sẽ được.

– Em mong là thế, – Carrie nói.

– Lúc đó, khi giải quyết xong vụ bất động sản anh suôn sẻ, chúng ta sẽ kết hôn, – anh nói, phô trương rất sốt sắng trong lúc chiếm chỗ trước gương và bắt đầu chải tóc.

– Em không tin anh có ý định cưới em, Charlie, – Carrie nói, rầu rĩ. Những lời tuyên bố long trọng vừa qua của Hurstwood đã cho cô can đảm để nói câu này.

– Ồ, có chứ, anh sẽ cưới, em nghĩ gì vậy?

Lúc này, Drouet ngừng việc trước gương và đến chỗ cô. Lần đầu tiên Carrie cảm thấy dường như cô phải đi xa, phải thoát khỏi anh ta.

– Nhưng anh nói đến việc đó lâu quá, – cô nói, bộ mặt xinh đẹp của cô ngửa lên nhìn vào mặt anh ta.

– Ờ, anh cũng có ý định đó mà, nhưng phải có tiền để sống như anh muốn. Bây giờ, khi anh được tăng lương, và sắp xếp công việc gần như suôn sẻ, anh sẽ làm việc đó. Em đừng lo, cô bé ạ.

Drouet vỗ nhẹ vai cô, đoan chắc lần nữa, nhưng Carrie cảm thấy những hy vọng của cô mới phù phiếm làm sao. Cô có thể thấy rõ rằng con người dễ tính này không có ý định hành động vì cô. Anh cứ mặc cho sự việc trôi đi vì thích tình trạng tự do hiện tại hơn những ràng buộc hợp pháp.

Ngược lại, Hurstwood xem ra mạnh mẽ và chân thành. Ông ta không có thái độ dễ dàng lảng tránh cô. Ông thông cảm với cô và tỏ cho cô biết cô có giá trị thực sự. Ông ta cần cô, trong khi Drouet thì không.

– Ôi, không, – cô nói rất ăn năn, giọng cô cho thấy sự thành công của cô và cũng bơ vơ nhiều hơn, – anh sẽ chẳng bao giờ làm đâu.

– Thôi được, em cứ đợi ít nữa rồi sẽ thấy, – Drouet kết luận. – Anh sẽ cưới em, dứt khoát đấy.

Carrie nhìn anh và cảm thấy mình đúng. Cô đang tìm một thứ khiến lương tâm cô dịu lại, và đây là sự thiếu quan tâm hời hợt, nông nổi với những lời cô đòi hỏi anh ta công bằng. Drouet đã hứa chắc chắn cưới cô, và đây là cách anh ta thực hiện lời hứa.

– Này, – sau một lát, ngỡ đã tống khứ được vấn đề cưới xin một cách vui vẻ, Drouet nói, – hôm nay anh vừa gặp Hurstwood, ông ấy muốn chúng mình đi xem hát cùng ông ấy đấy.

Carrie giật mình vì cái tên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đủ để không bị chú ý.

– Bao giờ? – Cô hỏi, giả bộ thờ ơ.

– Thứ Tư. Chúng mình đi nhé?

– Nếu anh muốn, – cô trả lời, thái độ dè dặt một cách ép buộc, suýt gây nghi ngờ. Drouet chẳng nhận thấy gì, anh ngỡ những cảm xúc của cô liên quan đến chuyện cưới xin.

– Ông ấy bảo có lần ông ấy ghé thăm.

– Vâng, – Carrie nói. – ông ấy đến đây tối chủ nhật.

– Thế ư? – Drouet nói. – Theo kiểu ông ấy nói, anh tưởng ông ấy đến khoảng một tuần trước, hoặc đại loại thế.

– Ông ấy có đến, – Carrie trả lời, cô hoàn toàn không biết câu chuyện của hai người tình của cô gồm những gì. Cô vô cùng hoang mang và sợ mắc bẫy, có thể do chính câu trả lời của cô gây ra.

– Ồ, thế là ông ấy đến hai lần? – Drouet nói, trên mặt anh ta lộ vẻ ngỡ ngàng đầu tiên.

– Vâng, – Carrie nói một cách ngây thơ, lúc này cảm thấy Hurstwood phải nhắc đến một cuộc nữa.

Drouet hình dung đã hiểu lầm ý của người bạn. Rốt cuộc, anh ta không gán cho tin tức này ý nghĩa gì đặc biệt.

– Ông ấy có nói gì không? – Drouet thắc mắc, vẻ tò mò hơi tâng lên.

– Ông ấy bảo ông ấy đến vì nghĩ là có thể em thấy lẻ loi. Đã lâu anh không đến đằng kia nên ông ấy không biết anh có chuyện gì không.

– George là người tốt bụng, – Drouet nói, khá hài lòng vì sự quan tâm của viên quản lý. – Chúng ta đi ăn nào.

Khi Hurstwood nhìn thấy Drouet đi rồi, ông viết ngay cho Carrie:

Em yêu quý nhất, tôi đã bảo cậu ta là tôi có ghé thăm em. Tôi không nói là thường xuyên, nhưng chắc cậu ta nghĩ là một lần. Hãy cho tôi biết mọi điều em nói. Khi nhận được thư này, hãy trả lời qua người đưa tin riêng, và em yêu ơi, tôi phải gặp em. Hãy cho tôi biết xem em có thể gặp tôi ở phố Jackson và Throop vào hai giờ chiều thứ Tư không. Tôi muốn nói chuyện với em trước khi chúng ta gặp nhau ở rạp hát.

Carrie nhận thư này vào sáng thứ Ba, khi cô đến chi nhánh bưu điện ở West Side, và trả lời ngay lập tức.

Em đã nói anh đến hai lần, – cô viết. – Hình như anh ấy không để tâm. Em sẽ cố gắng đến phố Throop nếu không có gì cản trở. Em cảm thấy sắp gặp chuyện gở. Em biết là mình đã hành động sai lầm.

Lúc họ gặp nhau như thỏa thuận, Hurstwood cam đoan với cô lần nữa về chuyện này.

– Em không phải lo, em yêu, – ông nói. – Ngay khi cậu ta lại lên đường, chúng ta sẽ thu xếp. Chúng ta sẽ sửa chữa chuyện này để em không phải thất vọng vì bất cứ điều gì.

Canie hình dung ông sẽ cưới cô ngay lập tức, tuy ông không nói thẳng ra như thế, và tinh thần cô phấn chấn lên. Cô dự tính làm điều tốt nhất cho hoàn cảnh, cho đến khi Drouet lại lên đường.

– Đừng tỏ ra chú ý đến tôi hơn trước kia nhé, – Hurstwood dặn dò về buổi tối ở rạp hát.

– Lúc đó anh cũng đừng nhìn em không chớp, – cô trả lời, lưu tâm đến sức mạnh của đôi mắt ông.

– Tôi sẽ không thế đâu, – ông nói và xiết chặt tay cô lúc chia tay, rồi liếc nhìn khi thấy cô thận trọng cưỡng lại.

– Thế nhé, – cô đùa cợt nói, dứ một ngón tay với ông.

– Buổi diễn vẫn chưa bắt đầu mà, – ông trả miếng.

Ông ngắm cô rời đi, với vẻ níu kéo dịu dàng. Vẻ thanh xuân và kiều diễm ấy tác dộng lên ông tinh tế hơn cả rượu vang.

Họ đến rạp hát theo lời mời của Hurstwood và mọi việc suôn sẻ. Nếu trước kia ông đã làm Carrie thích thú, thì bây giờ ông còn hơn thế nhiều. Vẻ tao nhã của ông lan tỏa hơn nhiều vì đã tìm thấy một phương tiện truyền đạt dễ dàng hơn. Carrie vui thích ngắm mọi cử dộng của ông. Cô hầu như quên bẵng anh chàng Drouet tội nghiệp, anh nói liên tục, cứ như mình là chủ vậy.

Hurstwood quá khôn ngoan, ông không tỏ ra một dấu hiệu thay đổi nào dù là nhỏ nhất. Nếu có, chỉ là ông tỏ ra quan tâm đến bạn cũ nhiều hơn mọi khi, và ông không sao kìm được lời chế giễu nhẹ nhàng, thủ thuật một người tình có thể thực hiện kín đáo trước mặt nữ chúa của lòng mình. Nếu có, là ông cảm thấy nó tổn tại như một trò chơi bất còng, và ông không đủ rẻ tiền để đế vào một lời trêu chọc khinh thường nhất về trí tuệ.

Đến lúc vở kịch có một tình huống hài hước, mới đáng để Drouet trơ khấc một mình.

Đây là một cảnh trong vở Hợp đồng giao kèo, trong đó người vợ lắng nghe giọng nói cám dỗ của người tình trong lúc chồng đi vắng.

– Đáng đời anh chàng, – lúc đó Drouet nói, ngay trong cảnh cô ta hăng hái chuộc tội. – Tôi chẳng thấy thương một gã ngu như thế.

– Ờ, cậu không bao giờ nên nói thế, – Hurstwood nhẹ nhàng đáp lại. – Chắc chắn anh ta tưởng là mình đúng.

– Đàn ông thì phải chú ý đến vợ hơn nếu muốn giữ cô ta chứ.

Họ ra hành lang và rẽ đường qua đám đông phô trương đến lối ra.

– Thưa ngài, – một giọng nói ngay cạnh Hurstwood, – xin ngài rủ lòng thương cho tôi một chút đủ ngủ đêm nay không ạ?

Hurstwood đang thích thú bình luận với Carrie.

– Thưa ngài, nói thật là tôi chẳng có một nơi để ngủ.

Lời cầu xin đó là của một người đàn ông mặt mũi hốc hác trạc ba mươi tuổi, trông như hiện thân của sự thiếu thốn và khổ sở. Drouet là người đầu tiên nhìn thấy. Anh đưa cho một hào[19], với cảm giác thương xót dâng trào trong lòng. Hurstwood hầu như không chú ý đến sự việc. Carrie thì nhanh chóng quên lãng.

Chọn tập
Bình luận