Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xơ Carrie

Chương XXIX: Niềm an ủi của chuyến đi

Tác giả: Theodore Dreiser
Chọn tập

Với người chưa từng đi đây đi đó nhiều, một miền đất khác so với những cây thạch nam quen thuộc lúc nào cũng hấp dẫn. Đây là thứ an ủi, thích thú gần như tình yêu. Nhiều thứ mới mẻ, quá nhiều ý nghĩa không thể bỏ qua, còn tâm trí chỉ mải suy ngẫm những ấn tượng nhạy bén, nhường cho những sự việc ào ạt. Và thế là, những người tình bị lãng quên, nỗi buồn gạt sang một bên, cái chết khuất tầm nhìn. Có một cõi thế chất chồng cảm xúc ẩn sau thành ngữ rất kịch, sáo mòn: “Tôi sắp ra đi”.

Lúc nhìn ra phong cảnh trôi vùn vụt, cô gần như quên bẵng đã bị lừa vào cuộc hành trình dài dặc này, ngược với ý định của cô và cô không có một món đồ cần thiết nào cho chuyến đi. Nhiều lúc cô quên cả sự có mặt của Hurstwood, và ngoảnh nhìn những ngôi nhà nông trại giản dị, những mái nhà tranh ấm cúng của làng quê bằng cái nhìn ngạc nhiên. Đây là một thế giới thú vị với cô. Cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu. Cô không cảm thấy thất bại chút nào. Cô không tiêu tan hy vọng. Thành phố lớn có nhiều thứ lôi cuốn. Có khi cô sẽ thoát khỏi cảnh lệ thuộc và tự do, ai mà biết được? Biết đâu cô sẽ hạnh phúc. Những ý nghĩ này nâng cô lên trên mức vơ vẩn. Cô chìm trong hy vọng.

Sáng hôm sau, đoàn tàu vào Montreal an toàn và họ xuống, Hurstwood mừng vì thoát cơn nguy hiểm, Carrie kinh ngạc vì không khí mới lạ của thành phố phương Bắc. Trước đó rất lâu, Hurstwood từng đến đây, ông nhớ tên khách sạn mà ông đã ở. Lúc họ rời lối chính của ga, ông nghe thấy người tài xế xe buýt hô cái tên đó lần nữa.

– Chúng ta sẽ tới đó và thuê phòng, – ông nói.

Tại phòng đón tiếp, Hurstwood làm thủ tục đăng ký trong lúc người thư ký đứng đó. Ông nghĩ sẽ ghi tên là gì. Ông thấy không thể ngập ngừng trước mặt người trực. Một cái tên ông nhìn thấy qua cửa xe vụt đến với ông. Nó đủ dễ chịu. Ông ung dung viết: “G.W. Murdock và vợ”. Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà ông nghĩ ra do hoàn cảnh bắt buộc. Ông không thể để dành những chữ đầu tên ông.

Khi lên phòng của họ, Carrie thấy ngay ông đã dành cho cô một căn phòng đáng yêu.

– Em có một buồng tắm ở kia, – ông nói. – Giờ em có thể sửa soạn gọn ghẽ tùy ý.

Carrie đi qua và nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc Hurstwood ngắm mình trong gương. Ông cảm thấy bụi bặm và bẩn thiu. Ông không có va-li, không thay đồ lanh, thậm chí không có lấy một cái lược.

– Tôi sẽ gọi mang cho em xà phòng, khăn mặt và lược, – ông nói.

– Sau đó, em đi tắm và chuẩn bị ăn điểm tâm. Tôi sẽ đi cạo râu rồi trở lại đón em, rồi chúng ta ra ngoài tìm mua quần áo cho em.

Ông mỉm cười ân cần lúc nói câu này.

– Được thôi, – Carrie nói.

Cô ngồi xuống ghế bập bênh, trong lúc Hurstwood đợi người hầu, chẳng mấy chốc đã gõ cửa.

– Xà phòng, khăn mặt và một bình nước đá.

– Vâng, thưa ông.

– Giờ tôi đi đây, – ông nói với Carrie, tiến tới chỗ cô và giơ tay ra, nhưng cô không nắm lấy.

– Em không bực tôi đấy chứ? Ị Ông mềm mỏng hỏi.

– Ồ, không! – Cô trả lời, khá hờ hững.

– Không quan tâm đến tôi chút nào ư?

Cô không trả lời, chỉ bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ.

– Em không nghĩ có thể yêu tôi một chút sao? – Ông năn nỉ, cầm một bàn tay cô và cô gắng rút ra. – Trước kia em đã nói là có mà.

– Tại sao ông lại lừa gạt tôi như thế? – Carrie hỏi.

– Tôi không thể làm khác, – ông nói, – tôi muốn có em quá nhiều.

– Ông không có quyền gì mà muốn có tôi, – cô trả lời, tấn công vào chuyện gia đình yên ổn.

– Ôi Carrie, – ông trả lời. – Tôi đang ở đây. Giờ đã quá muộn rồi. Em không thử chăm sóc tôi một chút sao?

Trông ông khá mệt mỏi lúc đứng trước cô, đầy suy tư.

Cô lắc đầu từ chối.

– Hãy cho tôi bắt đầu mọi chuyện một lần nữa. Hãy làm vợ tôi, từ hôm nay trở đi, nhé.

Carrie đứng dậy như để tránh ra, ông bèn nắm bàn tay cô. Rồi ông vòng cánh tay quanh người cô còn cô vùng vẫy, nhưng vô hiệu. Ông ôm cô rất chặt. Ngay lập tức ngọn lửa dục vọng bị đè nén trong người ông bùng cháy. Tình yêu của ông mang vẻ nồng nàn.

– Buông tôi ra, – Carrie nói, cô đang bị ông ôm sát.

– Em không yêu tôi sao? – Ông nói. – Từ nay em chẳng là của tôi ư?

Carrie chưa bao giờ xử sự không lợi cho ông. Mới lúc trước, cô đã hơi tự mãn lắng nghe, nhớ lại tình yêu cũ dành cho ông. Ông mới điển trai và táo bạo làm sao!

Song giờ đây, tình cảm này đã thay đổi với đối phương, ông đứng lên yếu đuối. Nó khống chế cô giây lát, giữ chặt và bắt đầu tàn. Trong con người cô có một cái gì đó. Người đàn ông này thật cường tráng, ông ta say đắm, ông ta yêu cô, còn cô lẻ loi. Nếu cô không chống lại ông ta – chấp nhận tình yêu của ông ta – liệu cô còn nơi nào mà đi? Sự kháng cự của cô tan rã nửa chừng trong dòng tình cảm mãnh liệt, cuồn cuộn của ông.

Cô thấy ông nâng đầu cô lên và nhìn vào mắt cô. Một sức hấp dẫn mà cô chưa bao giờ biết tới. Tuy ông có nhiều lầm lỗi, song tất cả đã quên trong phút chốc.

Ông ép cô chặt hơn và hôn cô, và cô thấy chống lại thêm là vô ích.

– Anh sẽ cưới em chứ? – Cô hỏi và quên bẵng là bằng cách nào.

– Ngay hôm nay, – ông nói, vô cùng mãn nguyện.

Lúc đó, người trực tầng đấm thình thình vào cửa, và ông tiếc rẻ nới lỏng vòng ôm trên người cô.

– Giờ em đã sẵn sàng chưa, – ông nói, – ngay bây giờ?

– Rồi ạ, – cô trả lời.

– Bốn mươi nhăm phút nữa anh sẽ về.

Carrie mặt đỏ bừng và phấn khởi, dịch ra xa lúc ông cho cậu bồi vào.

Dưới tầng hầm, ông dừng lại tìm hiệu cắt tóc. Trong giây lát, ông đã chải chuốt xong. Thắng lợi vừa qua với Carrie hình như đền bù nhiều thứ ông đã chịu dựng trong mấy ngày vừa qua. Hình như rất bõ để đấu tranh giành cuộc sống. Cuộc chạy trốn về phía Đông này, thoát khỏi mọi thứ thông thường và gắn bó dường như có niềm hạnh phúc dành sẵn. Cầu vồng đã hiện sau giông bão, và ở cuối có thể là một hũ vàng.

Ông sắp đi qua cái then chắn sọc đỏ-trắng, gắn chặt vào cạnh một cánh cửa thì một giọng nói quen thuộc chào ông. Ngay tức khắc, tim ông như rụng xuống.

– Chào ông bạn George! – Giọng đó nói. – Anh làm gì ở đây thế?

Hurstwood đã sẵn sàng đối phó thì nhận ra ông bạn Kenny, người

môi giới chứng khoán.

– Chỉ là một việc riêng nho nhỏ thôi, – ông trả lời, đầu óc ông làm việc như một bảng chuyển mạch của tổng đài điện thoại. Người này rõ ràng là không hay biết tí gì, ông ta chưa đọc báo.

– Ờ, nhìn thấy anh ở đây tôi thấy lạ quá, – ông Kenny nói, cởi mở. – Anh nghỉ ở đây ư?

– Vâng, – Hurstwood nói, bứt rứt, nghĩ đến nét chữ của ông trong sổ đăng ký.

– Anh ở thành phố này lâu không?

– Không, chỉ một ngày thôi.

– Thế à? Anh ăn điểm tâm chưa?

– Rồi, – Hurstwood nói dối, rất nhã nhặn. – Tôi sắp đi cắt tóc.

– Anh đến uống một cốc nhé?

– Không, để sau vậy, – ông cựu quản lý nói. – Tôi sẽ gặp anh sau nhé. Anh cũng nghỉ ở đây?

– Vâng, – ông Kenny nói, rồi đổi chủ đề, ông ta thêm, – Công việc ở Chicago ra sao rồi?

– Vẫn như mọi khi, – Hurstwood nói và mỉm cười thân ái.

– Chị nhà có đi cùng anh không?

– Không.

– Chắc hôm nay tôi còn gặp anh nữa. Tôi đến đây ăn sáng. Vừa vào thì anh đi qua.

– Hẹn sẽ gặp, – Hurstwood nói rồi bỏ đi. Toàn bộ cuộc nói chuyện là một thử thách cho ông. Dường như từng lời nói thêm vào những rắc rối. Người này gợi nhớ đến bao nhiêu kỷ niệm. Ông ta là hiện thân của mọi thứ mà Hurstwood rời bỏ. Chicago, vợ ông, khách sạn thanh lịch, tất cả hiện lên, chào mừng và chất vấn. Ông ta lại ở cùng khách sạn, mong trò chuyện với ông, và chắc chắn muốn có thời gian vui vẻ cùng ông. Chẳng mấy nữa báo chí của Chicago sẽ tới. Báo chí địa phương nói đến họ hàng ngày. Ông quên hẳn thắng lợi với Carrie vì sắp tới mọi chuyện có thể vỡ lở, trong mắt người đàn ông này ông là một tên phá két. Ông gần như rên lên lúc vào hiệu cắt tóc. Ông quyết trốn và tìm một khách sạn tách biệt hơn.

Vì vậy, lúc ra ngoài, ông mừng vì hành lang vắng tanh, và hấp tấp đến chỗ cầu thang. Ông sẽ tìm Carrie và đi ra bằng lối dành cho phụ nữ. Họ sẽ ăn sáng ở một nơi kín đáo.

Tuy vậy, lúc qua hành lang, một người khác đang quan sát ông. Ông ta thuộc loại người Ailen bình thường, vóc người nhỏ bé, ăn vận xoàng xĩnh, có cái đầu hình như là bản sao nhỏ hơn của một chính khách to lớn nào đó. Người này rõ ràng là đang nói chuyện với nhân viên lễ tân, nhưng lúc này quan sát vị cựu quản lý một cách sắc sảo.

Hurstwood cảm nhận được loại kiểm tra và nhận biết từ xa. Theo bản năng, ông cảm thấy người này là một thám tử, và ông là người bị theo dõi. Ông vội vàng đi qua, giả vờ không chú ý, nhưng đầu ông ngổn ngang bao ý nghĩ. Bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì đây? Những người ấy có thể làm gì? Ông bắt đầu lo đến luật dẫn độ. Ông không hiểu kỹ luật này. Có khi ông sẽ bị bắt giữ. Ôi, nếu Carrie phát hiện ra! Montreal quá nguy hiểm với ông. Ông bắt đầu mong mỏi thoát khỏi nơi này.

Carrie đã tắm xong và đang đợi ông. Trông cô tươi tắn, quyến rũ hơn bao giờ hết, nhưng dè dặt. Từ lúc ông đi, cô có phần lấy lại thái độ lạnh lùng với ông. Tình yêu không bùng cháy trong lòng cô. Ông nhận thấy ngay, và những phiền muộn của ông càng tăng. Ông không thể ôm cô trong vòng tay, thậm chí ông không dám thử. Có một cái gì đó trong cô ngăn cấm ông. Ý kiến của ông một phần là kết quả những điều vừa trải qua và suy ngẫm ở tầng hầm.

– Em sẵn sàng rồi chứ? – Ông hỏi, ân cần.

– Vâng, – cô trả lời.

– Chúng ta sẽ ra ngoài ăn sáng. Nơi này không hấp dẫn tôi nhiều lắm.

– Được thôi, – Carrie nói.

Họ đi ra, và người Ailen bình thường kia vẫn đứng ở góc, nhìn ông chăm chú. Hurstwood gần như không nén được lộ ra rằng ông biết sự có mặt của gã này. Sự xấc láo trong cái nhìn của con người này khiến ông khó chịu. Họ vẫn đi qua, và ông giải thích cho Carrie những điều liên quan đến thành phố. Cách đấy không xa có một khách sạn khác, và họ bước vào.

– Thành phố này lạ lùng thế nào ấy, – Carrie nói, cô ngạc nhiên chỉ vì nó không giống Chicago.

– Nó không sôi nổi như Chicago, – Hurstwood nói. – Em không thích nó à?

– Không, – Carrie nói, tình cảm của cô đã đặt vào thành phố to lớn ở phía Tây kia rồi.

– Ờ, đến đây không phải vì thú vị, – Hurstwood nói.

– Ở đây có những gì? – Carrie hỏi, băn khoăn vì ông chọn thành phố này.

– Không có gì nhiều, – Hurstwood đáp. – Nó có một khu nghỉ dưỡng. Vài phong cảnh đẹp.

Carrie lắng nghe, nhưng cảm thấy bồn chồn. Trong tình trạng của cô, có nhiều thứ hủy hoại khả năng thưởng thức.

– Chúng ta sẽ không ở đây lâu, – Hurstwood nói, ông thực sự vui mừng thấy cô không hài lòng. – Ăn sáng xong, em đi chọn quần áo rồi chúng ta sẽ đi New York ngay. Em sẽ thích nơi ấy. Đấy là một thành phố có nhiều thứ hơn bất cứ nơi nào ngoài Chicago.

Ông dự định lẻn đi và biến luôn. Ông thấy các thám tử này sẽ làm gì, cái gì xúi các ông chủ của ông thuê họ – lúc đó ông đã lẫn đi rồi, xuống New York, một nơi ẩn náu dễ dàng. Ông biết thành phố này đủ để hiểu những bí mật và khả năng đánh lừa của nó là vô hạn.

Tuy nhiên, càng nghĩ ông càng thấy hoàn cảnh của mình thật khốn khổ. Ông thấy đến đây chưa chắc đã xóa sạch được nguồn cơn. Chắc chắn công ty sẽ thuê thám tử theo dõi ông – các nhân viên Pinkerton[27] – hoặc mật vụ của Mooney và Boland. Họ có thể bắt giữ ông lúc ông cố đi khỏi Canada. Vì thế có khi ông buộc phải ở lại đây nhiều tháng, trong tình trạng này!

Trở lại khách sạn, Hurstwood lo lắng và vẫn sợ hãi thấy các báo buổi sáng. Ông muốn biết tin tức về hành động phạm tội của ông đã lan xa đến đâu. Vì thế ông bảo Carrie lát nữa ông sẽ lên, rồi ông đến một chỗ an toàn và lướt qua các báo. Nhiều gương mặt không quen và khả nghi, khiến ông ngại đọc trong hành lang, vì thế ông tìm hành lang chính ở tầng trên, rồi ngồi cạnh cửa sổ và xem kỹ. Tội tương tự của ông được viết rất ít, thỉnh thoảng mới có từ “tham ô” giữa những kẻ có thành tích bất hảo, những vụ giết người, tai nạn, các cuộc kết hôn và nhiều tin khác. Nửa buồn bã, ông ao ước xóa đi tất cả. Từng khoảnh khắc trong thời gian ở nơi xa xôi tuy an toàn nhưng lại tăng thêm cảm giác ông đã gây nên một sai lầm to lớn. Giá như ông biết cách thoát dễ dàng hơn.

Ông để báo lại trước khi lên phòng, cho rằng bằng cách đó sẽ giữ chúng khỏi tay Carrie.

– Em thấy thế nào? – Ông hỏi Carrie. Cô đang mãi nhìn ra ngoài cửa sổ.

– Ổn cả, – cô trả lời.

Ông bước tới, định nói chuyện với cô thì có tiếng gõ cửa.

– Có khi đó là một trong những gói hàng của em, – Carrle nói.

Hurstwood mở cửa, một người rất đáng ngờ đứng bên ngoài.

– Ông là ông Hurswood? – Người đó nói, với âm lượng cố làm ra vẻ khôn ngoan và quả quyết.

– Phải, – Hurstwood bình tĩnh nói. Ông biết loại người này quá rõ, đến mức sự dửng dưng quen thuộc của ông đã trở lại. Những người như thế này thuộc tầng lớp thấp nhất được chào đón ở khách sạn. Ông bước ra và khép cửa lại.

– Chắc ông biết tôi đến đây vì việc gì chứ? – Người đàn ông nói, tin cậy.

– Tôi có thể đoán ra, – Hurstwood nói nhẹ nhàng.

– Vậy ông định thủ và giữ riêng số tiền?

– Đấy là việc của tôi, – Hurstwood nói dứt khoát.

– Ông thừa biết là ông không thể làm thế, – viên thám tử nói, nhìn ông lạnh lẽo.

– Nghe này, ông bạn, – Hurstwood nói hách dịch, – ông không hiểu gì về vụ này, và tôi không thể giải thích cho ông. Tôi định làm gì tôi sẽ làm, không cần đến sự khuyên nhủ ở bên ngoài. Ông phải thứ lỗi cho tôi thôi.

– Thật vô ích nếu ông nói năng kiểu ấy, – người đó nói, – khi ông đã ở trong tay cảnh sát. Chúng tôi có thể gây nhiều rắc rối cho ông nếu chúng tôi muốn. Ông không đăng ký hợp thức ở khách sạn này, ông không mang vợ đi cùng, và báo chí hãy còn chưa biết ông ở đây. Ông hãy biết điều một chút.

– Ông muốn biết gì? – Hurstwood hỏi.

– Liệu ông có trả lại số tiền đó hay không?

Hurstwood lưỡng lự và nhìn xuống sàn.

– Giải thích cho ông việc này cũng vô ích, – cuối cùng, ông nói. – Ông căn vặn tôi cũng vô ích nốt. Ông biết đấy, tôi không ngu. Tôi biết ông có thể và không thể làm gì. Ông có thể gây ra nhiều rắc rối nếu ông muốn. Tôi thừa biết thế, nhưng nó sẽ không giúp ông lấy lại tiền. Hiện giờ, tôi quyết định việc mình làm. Tôi đã viết thư gửi Fitzferald & Moy, vì thế tôi không thể nói gì hơn. Ông hãy đợi, cho đến khi ông nghe thêm tin tức từ họ.

Trong lúc nói, ông dịch dần ra xa cửa, xuống hành lang, ra khỏi tầm nghe của Carrie. Lúc này, họ đã ở gần cuối hành lang mở ra phòng khách chung, rộng lớn.

– Ông không từ bỏ số tiền đó? – Người đàn ông hỏi.

Lời nói làm Hurstwood tức điên. Máu nóng dồn lên đầu ông. Nhiều ý nghĩ tự hình thành. Ông không phải là kẻ trộm. Ông không muốn có tiền. Nếu ông có thể giải thích cho Fitzferald & Moy, có khi sự việc sẽ trở lại ổn thỏa.

– Xem này, – ông nói, – thật vô ích nếu tôi nói về chuyện này mãi. Tôi tôn trọng quyền năng của ông, nhưng tôi phải giải quyết với những người hiểu biết.

– Ông không thể ra khỏi Canada với số tiền đó, – viên thám tử nói.

– Tôi chưa muốn đi, – Hurstwood nói. – Lúc nào tôi chuẩn bị sẵn sàng, chẳng có gì ngăn được tôi.

Ông quay lưng, và viên thám tử quan sát ông thật kỹ. Hình như là một việc quá quắt. Ông vẫn đi rồi vào phòng.

– Ai thế? – Carrie hỏi.

– Một người bạn của anh ở Chicago.

Toàn bộ cuộc nói chuyện này thật choáng váng, lại đến sau tất cả những lo lắng khác trong suốt tuần qua, đủ gây nên sự u ám sâu xa và thay đổi phẩm hạnh trong Hurstwood. Điều làm ông đau đớn nhất là thực tế ông đang bị truy nã như một tên trộm. Ông bắt đầu nhìn thấy sự bất công của xã hội, chỉ nhìn nhận sự việc phiến diện, thường chỉ là một thời điểm trong cả một bi kịch dài. Mọi loại báo chí chỉ nêu một việc là ông lấy tiền. Còn vì sao và lấy thế nào chỉ nói qua loa. Mọi sự rắc rối dẫn đến sự việc đó thì chẳng ai hay biết. Ông bị buộc tội mà không được thấu hiểu.

Trong ngày hôm đó, ngồi trong phòng với Carrie, ông quyết định trả lại số tiền. Ông sẽ viết thư gửi Fitzferald & Moy, giải thích toàn bộ sự việc, rồi gửi hỏa tốc. Có lẽ họ sẽ tha thứ cho ông. Có khi họ còn đề nghị ông trở về. Ông sẽ lập một báo cáo giả mà ông bịa ra để viết gửi họ. Rồi sau đó, ông sẽ rời thành phố khác thường này.

Ông suy nghĩ kỹ càng suốt một giờ bản báo cáo về trạng thái phức tạp cho hợp lý. Ông muốn thuật lại với họ về vợ ông, nhưng không thể. Cuối cùng, ông thu ngắn lại thành một lời xác nhận ông đã hành động nông nổi vì những người bạn thú vị, thấy két mở, ông đã lấy tiền ra, ngẫu nhiên cửa két sập lại. Ông vô cùng ân hận vì hành động này. Ông rất lấy làm tiếc đã đẩy họ vào một chuyện rắc rối như thế. Ông xin sửa chữa bằng cách gửi trả phần lớn số tiền đó. Phần còn lại ông sẽ trả ngay khi có thể. Liệu có cơ may nào cho ông được phục hồi không? Ông chỉ gợi ý mơ hồ đến việc này.

Tình trạng rắc rối của người đàn ông có thể được đánh giá qua cách giải thích của bức thư này. Vào lúc này, ông quên bẵng ràng dẫu có được phục hồi vị trí cũ, ông sẽ đau khổ biết chừng nào. Ông quên rằng mình đã tự cắt đứt với quá khứ bằng một lưỡi gươm, và dẫu ông cố xoay xở bằng cách nào đấy để tái hợp, vết cắt khép lại lởm chởm sẽ luôn luôn hiện rõ. Ông luôn quên một điều gì đó – vợ ông, Carrie, ông cần tiền, tình trạng hiện tại, – và đấy cố nhiên không phải là lý do. Dù sao mặc lòng, ông đã gửi thư, và ông đợi trả lời rồi mới gửi tiền.

Trong lúc đó, ông chấp nhận hoàn cảnh hiện tại với Carrie, tận hưởng niềm vui.

Giữa trưa, mặt trời lên cao và rót dòng lũ vàng óng qua cửa sổ mở rộng phòng họ. Chim sẻ hót ríu rít. Có tiếng cười và tiếng hát trong không gian. Hurstwood không thể rời mắt khỏi Carrie. Cô như tia nắng trong toàn bộ tình trạng bất an của ông. Chao ôi, nếu như cô chỉ yêu ông trọn vẹn, chỉ quàng tay quanh người ông, dạt dào hạnh phúc như ông đã thấy cô trong công viên nho nhỏ ở Chicago, ông sẽ sung sướng biết chừng nào! Nó sẽ đền bù cho ông, cho ông thấy ông không mất hết. Ông sẽ không cần gì hơn.

– Carrie, – ông nói lúc đứng lên và tiến đến chỗ cô, – từ nay trở đi, em sẽ ở bên tôi chứ?

Cô nhìn ông hơi chế nhạo, nhưng mủi lòng vì thương cảm lúc nhìn mặt ông ép lên mặt cô. Đây chính là tình yêu, dữ dội và mãnh liệt, tình yêu được đề cao vì khó khăn và lo lắng. Cô không khỏi mỉm cười.

– Từ nay, hãy để tôi là tất cả của em nhé, – ông nói. – Đừng bắt tôi lo âu thêm nữa. Tôi sẽ chân thành với em. Chúng ta sẽ đến New York và mua một căn hộ xinh đẹp. Tôi sẽ đi làm, và chúng ta sẽ hạnh phúc. Em sẽ là của tôi nhé?

Carrie nghiêm nghị lắng nghe. Trong lòng cô không say mê nồng nàn, nhưng ý nghĩa của các sự việc và sự gần gũi của người đàn ông này tạo nên một thứ giống như cảm giác ưa thích. Cô cảm thấy khá tiếc cho ông, sự nuối tiếc nảy sinh từ một thứ mới gần đây còn là sự ngưỡng mộ vô cùng. Cô chưa bao giờ cảm thấy yêu ông thực sự. Cô sẽ hiểu nếu như cô có thể phân tích tình cảm của mình, nhưng lúc này cô cảm thấy xúc động nồng nàn của ông đã đạp đổ những rào chắn giữa họ.

– Em sẽ ở lại với anh chứ? – Ông hỏi.

– Vâng, – cô nói và gật đầu.

Ông kéo cô vào sát mình, hôn tới tấp lên môi, lên má cô.

– Thế nhưng, anh phải cưới em, – cô nói.

– Anh sẽ đi đăng ký ngay hôm nay, – ông trả lời.

– Bằng cách nào? – Cô hỏi.

– Dùng tên giả, – ông đáp. – Anh sẽ lấy một cái tên mới và sống một cuộc đời mới. Từ nay trở đi, anh sẽ lấy tên là Murdock.

– Ôi, anh đừng lấy tên ấy, – Carrie nói.

– Sao lại không? – Ông nói.

– Em không thích tên ấy.

– Vậy anh nên lấy tên gì nào? – Ông hỏi.

– Bất cứ tên gì, trừ cái tên kia.

Ông nghĩ một lúc, vẫn ôm cô trong vòng tay, rồi nói:

– Thế Wheeler thì sao?

– Được ạ, – Carrie nói.

– Vậy là Wheeler nhé, – ông nói. – chiều nay anh sẽ làm giấy đăng ký.

Một mục sư dòng Baptist làm lễ cưới cho họ, họ thấy thoải mái với sự thiêng liêng đầu tiên này.

Cuối cùng, thư trả lời của công ty ở Chicago tới. Thư do ông Moy viết. Ông ta rất ngạc nhiên vì Hurstwood đã làm việc này, rất lấy làm tiếc sự thể lại ra nông nỗi ấy. Nếu số tiền được trả lại, họ sẽ không khởi tố ông và thực sự tiếc vì ông đã thiếu ý chí. Còn việc ông trở lại hoặc phục hồi cương vị cũ cho ông, họ chưa biết chắc sẽ tác động ra sao. Họ sẽ suy nghĩ thấu đáo và sau này sẽ trao đổi với ông qua thư, có lẽ phải mất một thời gian nữa, vân vân và vân vân.

Tóm lại, cốt lõi vấn đề là không hy vọng gì, và họ muốn có số tiền ấy để đỡ rắc rối nhất. Hurstwood đọc lời phán quyết cuối cùng. Ông quyết định trả lại chín ngàn rưỡi đôla cho người đại diện mà họ nói sẽ phái đến, và giữ lại một ngàn ba trăm đôla để sử dụng. Ông đánh điện trả lời ưng thuận, giải thích với người đại diện ghé đến khách sạn cùng ngày hôm ấy, lấy giấy chứng nhận thanh toán, rồi bảo Carrie gói ghém hành lý. Lúc bắt đầu cuộc di chuyển mới này, ông hơi ngã lòng nhưng dẫn dần bình tĩnh lại. Thậm chí ông còn sợ có thể bị bắt và đưa trở về, vì thế ông cố che giấu các động thái, nhưng không thể được. Ông dặn đưa hành lý của Carrie ra ga xe lửa và gửi nhanh đến New York. Hình như không ai theo dõi ông, nhưng ông ra đi vào lúc ban đêm. Ông rất lo lắng, sợ rằng đến ga đầu tiên qua biên giới hoặc ở ga New York, một sĩ quan cảnh sát đang chờ ông.

Carrie hoàn toàn không hay biết về vụ trộm và nỗi sợ của ông, cô thích thú đến sáng sẽ tới New York. Nhiều quả đồi tròn, xanh tươi canh gác cho dòng sông Hudson khiến cô chú ý vì vẻ đẹp của chúng, nối tiếp nhau thành hàng ven sông. Cô đã nghe nói về con sông Hudson, về thành phố New York đồ sộ, và lúc này nhìn ra ngoài, tâm trí cô ngập tràn ngạc nhiên.

Lúc đoàn tàu rẽ hướng Đông ở Spuyten Duyvil và chạy dọc bờ Đông của sông Harlem, Hurstwood bồn chồn bảo cô chú ý vì họ đã ở rìa thành phố. Sau những trải nghiệm ở Chicago, cô tưởng sẽ có nhiều dòng xe cộ – một đường cái to dành cho các đường ray – và nhận thấy khác hẳn. Cảnh tượng vài con tàu trên sông Harlem và nhiều hơn trên dòng sông Đông khiến trái tim trẻ trung của cô náo nức. Đây là dấu hiệu đầu tiên của biển cả mênh mông. Tiếp đến là một đường phố bằng phẳng có những căn nhà bằng gạch năm tầng, rồi đoàn tàu chui vào đường hầm.

– Ga Trung tâm! – Một nhân viên tàu hô lên, rồi sau vài phút tối tăm và khói mù mịt, ánh sáng ban ngày lại xuất hiện. Hurstwood đứng dậy và cầm cái túi du lịch nhỏ của ông lên. Ông hết sức căng thẳng. Ông cùng Carrie đợi bên cửa rồi xuống tàu. Không ai đến gần ông, nhưng ông lén liếc ngược xuôi lối ra phố. Ông bối rối đến mức quên cả Carrie bị rớt lại sau, và ngạc nhiên vì chỉ quan tâm tới mình. Lúc ông đi qua ga, sự căng thẳng của ông lên tới cực điểm rồi giảm dần. Trong chớp mắt ông đã ở trên hè, và không ai ngoài những người xà ích réo gọi ông. Ông thở phào và quay người, chợt nhớ đến Carrie.

– Em tưởng anh bỏ chạy và trốn em rồi, – cô nói.

– Anh đang cố nhớ lại xe nào đưa chúng ta tới Gilsey[28], – ông trả lời.

Carrie không lắng nghe ông, cô thích thú vì đường phố tấp nập.

– New York lớn chừng nào? – Cô hỏi.

– Ờ, khoảng một triệu dân hoặc hơn[29], – Hurstwood nói.

Ông nhìn quanh và vẫy một chiếc xe, nhưng ông làm bằng một động tác đã thay đổi.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, ý nghĩ phải tính toán đến việc chi tiêu dè xẻn lóe lên trong trí ông. Một việc thật khó chịu.

Ông quyết định không mất thời gian sống trong khách sạn mà sẽ thuê một căn hộ. Ông nói thế với Carrie, và cô ưng thuận ngay.

– Hôm nay chúng ta sẽ xem, nếu anh muốn, – cô nói.

Ông chợt nhớ đến việc trải qua ở Montreal. Ở các khách sạn lớn, chắc chắn ông sẽ gặp nhiều người Chicago mà ông quen biết. Ông đứng dậy và bảo xà ích:

– Đưa tôi đến Belfort, – ông nói, biết đó là nơi đỡ gặp phải người quen nhất. Rồi ông ngồi xuống.

– Khu dân cư ở đâu hở anh? – Carrie hỏi, cô không biết những bức tường cao năm tầng ở hai bên đường kia là chỗ ở của nhiều gia đình.

– Ở khắp mọi nơi, – Hurstwood nói, ông biết thành phố khá rõ. – Ở New York không có các bãi cỏ đâu. Tất cả những chỗ kia đều là nhà.

– Thế thì em chẳng thích, – Carrie nói, cô bắt đầu có ý kiến của riêng mình.

Chọn tập
Bình luận