Lúc Carrie tới, Hurstwood đã đợi nhiều phút. Máu ông sục sôi, thần kinh ông căng thẳng. Ông khắc khoải muốn gặp người phụ nữ đêm qua đã khuấy động ông sâu sắc đến thế.
– Em đây rồi, – ông nói, khổ sở vì kìm nén, cảm thấy chân tay nảy lên và một sự phấn chấn mà trong lòng bi thảm.
– Vâng, – Carrie nói.
Họ đi, dường như tới một mục tiêu nào đó, trong lúc Hurstwood ngắm nhìn say sưa vẻ rực rỡ của cô. Với ông, tiếng váy áo sột soạt của cô giống như tiếng nhạc.
– Em có hài lòng không? – Ông hỏi và nghĩ tối qua cô đã diễn hay biết chừng nào.
– Còn anh?
Ông nắm chặt các ngón tay lúc nhìn thấy nụ cười cô tặng ông.
– Thật tuyệt vời.
Carrie cười, ngây ngất.
– Đó là một trong những điều tốt đẹp nhất anh được thấy trong một thời gian dài, – ông nói thêm.
Ông nhắc đi nhắc lại sự lôi cuốn của cô mà ông cảm nhận được ở tối hôm trước, hòa trộn với niềm xúc động vì sự hiện diện của cô gây ra lúc này.
Carrie đắm trong bầu không khí mà người đàn ông này đã tạo ra cho cô. Cô phấn chấn và tỏa sáng. Cô cảm thấy từng âm thanh trong giọng ông đều hướng tới cô.
– Những bông hoa anh gửi cho em thật dễ thương, – lát sau, cô nói. – Chúng rất đẹp.
– Anh vui vì em thích, – ông trả lời, giản dị.
Lúc nào ông cũng nghĩ đến niềm khát khao của ông đang bị trì hoãn. Ông lo xoay câu chuyện vào tình cảm riêng của ông. Mọi sự đã chín muồi. Carrie của ông đã ở bên ông. Ông muốn lao vào và âu yếm cô, song vẫn tìm lời và tình cảm để thực hiện.
– Em về nhà ổn chứ, – ông ủ rũ nói, chậm bước và nhìn xoáy vào cô.
– Vâng, – Carrie nói, rành rẽ.
Ông chăm chú nhìn cô một lát, chậm bước và đăm đăm nhìn vào mắt cô.
Cô cảm nhận được tình yêu chan chứa.
– Còn anh thì sao? – Ông hỏi.
Câu này làm Carrie vô cùng bối rối, vì hiểu rằng ông đang trút bỏ nỗi lòng. Cô không biết nên trả lời ra sao.
– Em không biết ạ, – cô trả lời.
Ông cắn môi dưới một lát, rồi nhả ra. Ông dừng lại bên lề và đưa đầu ngón chân đá cỏ. Ông ngắm gương mặt cô bằng cái liếc nhìn dịu dàng, van lơn.
– Em sẽ không bỏ anh ta ư? – Ông hỏi, dữ dội.
– Em không biết, – Carrie đáp, vẫn thụ động phi lý và không tìm ra thứ gì để bấu víu.
Thực ra mà nói, cô đang trong tình huống khó xử nhất. Đây là người đàn ông cô rất thích, người có ảnh hưởng đến cô gần như đủ để cô tin rằng ông ta đang say đắm cô thất điên bát đảo. Cô vẫn là nạn nhân của cái nhìn mãnh liệt, cung cách tinh tế và trang phục sang trọng của ông. Cô nhìn và thấy trước mặt mình là người đàn ông duyên dáng và cảm thông nhất đang nghiêng về cô với vẻ hài lòng được quan sát. Cô không thể cưỡng lại khí chất sôi nổi, ánh rực sáng của mắt ông. Cô không thể tránh được cảm xúc của ông.
Và cô cũng không thể thiếu những ý nghĩ xáo động. Ông đã biết những gì? Drouet đã kể gì với ông? Trong mắt ông, cô là vợ anh ta hay là gì? Ông có cưới cô không? Ngay cả trong lúc ông trò chuyện và cô dịu đi, mắt cô sáng lên âu yếm, cô vẫn băn khoăn liệu Drouet có kể với ông là họ chưa kết hôn? Chưa bao giờ, chẳng có gì cho cô biết Drouet đã kể lể những gì.
Cô cũng không tiếc nuối vì tình yêu của Hurstwood. Dù ông biết gì đi nữa, ông vẫn không hề gay gắt chút nào. Ông chân thành một cách hiển nhiên. Sự say đắm của ông là thật và nồng nhiệt. Trong lời ông nói ẩn chứa sức mạnh. Cô sẽ làm gì đây? Cô nghĩ đến điều này, trả lời ông mơ hồ, uể oải một cách trìu mến, nói chung là thụ động, cho đến khi cô đã ở ven bờ biển cả suy đoán vô biên.
– Sao em không bỏ đi? – Ông nói, dịu dàng. – Anh sẽ lo toan mọi thứ cho em…
– Ôi, không, – Carrie nói.
– Không cái gì? – Ông hỏi. – Ý em là sao?
Mặt cô lộ vẻ bối rối và đau đớn. Cô tự hỏi vì sao cứ phải đưa ý nghĩ khốn khổ này vào. Cô đã bị thương vì lưỡi kiếm của cảnh dự phòng khốn khổ, đứng ngoài hàng rào hôn nhân.
Chính ông cũng nhận thấy bị kéo vào cảnh bất hạnh. Ông muốn biết sức nặng của tầm ảnh hưởng mà vẫn chưa thể thấy. Ông tiếp tục bồi thêm, xúc động vì sự hiện diện của cô, nhận thức rõ ràng và tranh thủ ráo riết trong kế hoạch của ông.
– Em không đi ư? – Ông nói, mở đầu với cảm xúc kính cẩn hơn. – Em có biết anh không thể làm gì nếu thiếu em… không thể cứ thế này mãi được… phải không em?
– Em biết, – Carrie nói.
– Anh sẽ không đòi hỏi nếu anh… Anh sẽ không tranh cãi với em nếu anh có thế làm khác. Hãy nhìn anh đây, Carrie. Em hãy đặt em vào địa vị anh. Em không muốn giữ khoảng cách với anh đấy chứ?
Cô lắc đầu, dường như đang suy nghĩ sâu xa.
– Vậy tại sao không giải quyết mọi chuyện, một lần cho mãi mãi?
– Em không biết, – Carrie nói.
– Không biết ư! Chà, Carrie, sao em lại nói thế? Đừng hành hạ anh. Nghiêm túc đi nào.
– Em đang nghiêm túc đây ạ, – Carrie nói mềm mỏng.
– Em yêu, em không thể nghiêm túc mà nói thế. Không, khi em thừa biết anh yêu em. Hãy nhìn lại tối qua đi.
Thái độ của ông lúc nói câu này hòa nhã hết mức tưởng tượng.
Gương mặt và thân hình ông hoàn toàn bình tĩnh. Chỉ có cặp mắt của ông chuyển động, chúng rực sáng một ánh lửa quỷ quyệt không sao dập tắt nổi. Trong đó là toàn bộ xúc cảm mãnh liệt của bản tính người đàn ông ngưng đọng lại.
Carrie không trả lời.
– Làm sao em có thể hành động như thế này, em yêu quý nhất? – Lát sau, ông căn vặn. – Em có yêu anh không?
Ông lắc cô với một tình cảm dữ dội đến mức cô hoàn toàn bị áp đảo. Trong chốc lát, mọi nghi ngờ tan biến.
– Có, – cô trả lời, thành thật và dịu dàng.
– Vậy em sẽ đi chứ, ngay tối nay?
Carrie lắc đầu mặc dù đang mệt lả.
– Anh không thể đợi lâu hơn nữa, – Hurstwood giục giã. – Nếu thế là quá sớm, thì đi vào hôm thứ Bảy.
– Vậy khi nào chúng ta kết hôn? – Cô rụt rè hỏi, quên bẵng cô đang trong tình trạng khó xử là mong ông coi cô là vợ Drouet.
Viên quản lý giật mình, vấp phải một thế cờ còn khó khăn hơn của cô nhiều. Trong đầu ông, chưa hề lóe lên ý nghĩ này.
– Bất cứ khi nào em bảo, – ông nói thoải mái, không muốn vấn đề khốn khổ đó hoen ố sự mãn nguyện hiện tại.
– Thứ Bảy nhé? – Carrie hỏi.
Ông gật đầu.
– Nếu hôm đó anh cưới em, em sẽ ra đi. – Cô nói.
Viên quản lý ngắm chiến lợi phẩm đáng yêu của mình, diễm lệ đến thế, quyến rũ đến thế, khó giành được đến thế, và ra ngay nhiều quyết định kỳ lạ. Niềm mê đắm của ông đã đến giai đoạn không còn giấu giếm được lâu hơn nữa. Ông không ngại ngần vượt qua những chướng ngại nho nhỏ trước vẻ yêu kiều nhường ấy. Ông sẽ chấp nhận hoàn cảnh với mọi khó khăn của nó. Ông sẽ không cố đáp lại những bất bình mà sự thật lạnh lùng trút lên đầu ông. Ông sẽ hứa hẹn mọi điều, bất cứ điều gì và hy vọng số phận sẽ gỡ rối cho ông. Ông sẽ làm một cuộc thử tới Thiên đường, dù kết quả có thể là bất cứ thứ gì. Trời ạ, ông sẽ là người hạnh phúc, nếu nó đáng giá mọi sự thành thật của lời tuyên bố, tất cả tự do của sự thật.
Carrie âu yếm nhìn ông. Cô ngả đầu lên vai ông, toại nguyện như mọi người khi làm thế.
– Vậy, em sẽ cố và sẵn sàng vào lúc đó, – cô nói.
Hurstwood nhìn gương mặt kiều diễm thoáng bóng băn khoăn và e sợ của cô, thầm nghĩ chưa bao giờ ông thấy thứ đáng yêu hơn.
– Ngày mai, anh sẽ gặp lại em, – ông nói, hân hoan, – và chúng ta sẽ bàn cách tiến hành.
Ông tiếp tục đi cùng cô, hoan hỉ không tả xiết, sung sướng vì đã đạt kết quả. Ông đã gây ấn tượng sâu sắc với cô vì những lời nói dối đáng kể về sự vui sướng và tình cảm yêu thương, dù thỉnh thoảng mới thốt một lời. Sau nửa giờ, ông nhận thấy cuộc gặp phải kết thúc, thế mới đúng là cuộc đời.
– Ngày mai nhé, – ông nói lúc chia tay, vẻ tươi vui trong cung cách bổ sung tuyệt vời cho thái độ dũng cảm của ông.
– Vâng, – Carrie nói, bước đi thoăn thoắt, hân hoan.
Sự hăng hái mãnh liệt đến thế khiến cô càng tin tưởng sâu sắc vào tình yêu. Cô thở dài lúc nghĩ đến người hâm mộ điển trai của mình. Phải, cô sẽ sẵn sàng cho hôm thứ Bảy. Cô sẽ ra đi, và họ sẽ hạnh phúc.