Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xơ Carrie

Chương XX: Sự quyến rũ của tâm hồn

Tác giả: Theodore Dreiser
Chọn tập

Sự mê đắm trong một người tính khí như Hurstwood có dạng rất mãnh liệt. Nó không mơ mộng, hão huyền. Chẳng có cái kiểu hát bên ngoài cửa sổ nhà người trong mộng, héo mòn và bực dọc khi đối mặt với trở ngại. Ban đêm trằn trọc vì suy nghĩ quá nhiều và thức dậy rất sớm, đầu óc luẩn quẩn nghĩ đến người yêu quý và mãnh liệt theo đuổi. Ông không khỏe và rối loạn về tinh thần, vì không hài lòng với cung cách mới mẻ trong con người Carrie hay vì Drouet ngáng đường? Ông chưa bao giờ khó chịu hơn khi nghĩ đến người yêu của ông đang trong vòng tay của anh chàng chào hàng hân hoan, hớn hở. Với ông, dường như ông sẵn sàng cho đi hết thảy để chấm dứt sự rắc rối này, Carrie phải mặc nhận sự thu xếp, vứt bỏ Drouet dứt khoát và mãi mãi.

Làm gì đây? Ông vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ. Ông loanh quanh trong cùng một căn phòng với vợ, không chú ý đến sự có mặt của bà.

Ông điểm tâm không hề ngon miệng. Miếng thịt mời ông vẫn nguyên trên đĩa, ông không đụng đến. Tách cà phê của ông nguội ngắt, trong lúc ông thờ ơ liếc qua tờ báo. Ông đọc lung tung, nhưng không nhớ được tí gì. Jessica vẫn chưa xuống. Vợ ông ngồi ở đầu kia bàn, lặng lẽ và mải mê nghĩ ngợi. Một người hầu mới thuê quên khăn ăn. Vì thế, sự im lặng bị phá vỡ một cách cáu kỉnh vì những câu trách mắng.

– Tôi đã dặn cô từ trước rồi, Maggie! – bà Hurstwood nói. – Tôi sẽ không nói lại lần nữa.

Hurstwood liếc nhìn vợ. Bà đang cau có. Lúc này, thái độ của bà chọc tức ông quá mức. Nhận xét tiếp theo của bà là nhằm vào ông.

– Mình đã quyết định chưa George, bao giờ mình nghỉ phép?

Vào mùa này trong năm, họ đã thành lệ bàn đến cuộc nghỉ hè thông thường.

– Chưa, – ông nói, – dạo này tôi quá bận.

– Nếu chúng ta định đi, mình phải quyết định sớm đi chứ? – Bà đáp lại.

– Tôi nghĩ chúng ta vẫn còn vài ngày, – ông nói.

– Hừm, – bà đập lại. – Không đợi đến hết mùa cho xong.

Buông câu đó, bà làm ông tức thêm.

– Mình lại thế rồi, – ông nhận xét. – Cái kiểu bắt đầu của mình, người ta sẽ nghĩ tôi chẳng bao giờ làm việc gì.

– Ờ, tôi muốn biết vậy thôi, – bà nhắc lại.

– Mình vẫn còn vài ngày nữa, – ông khăng khăng. – Mình sẽ không muốn bắt đầu trước khi các cuộc đua chấm dứt.

Ông cáu kỉnh nghĩ việc này được nêu ra lúc ông đang muốn nghĩ đến các ý định khác.

– Mẹ con tôi mong thế. Jessica không muốn ở lại đến hết các cuộc đua.

– Thế sao mình lại muốn có vé mùa, hả?

– Hừ! – Bà nói, dùng một thán từ thể hiện sự phẫn nộ. – Tôi sẽ không cãi vã với mình, – rồi bà đứng dậy rời bàn ăn.

– Này mình, – ông nói và đứng dậy, vẻ kiên quyết trong giọng ông khiến bà phải dừng lại, – gần đây mình bị sao thế? Không thể nói chuyện thêm với tôi được sao?

– Được chứ, mình có thể nói chuyện với tôi, – bà đáp, nhấn mạnh vào từ đó.

– Nhân thể, mình không nên nghĩ như thế. Mình muốn biết bao giờ tôi sẵn sàng, vậy thì phải một tháng nữa. Có khi lúc đó cũng chưa được.

– Mẹ con tôi sẽ ra đi vắng mình.

– Thế ư? – Ông cười khẩy.

– Phải, nhất định thế.

Ông sửng sốt trước quyết tâm của người đàn bà, nhưng chỉ càng khiến ông thêm tức.

– Thôi được, chúng ta sẽ xem xét việc đó. Tôi thấy gần đây mình đang cố làm nhiều việc khá cao tay. Mình nói như thể mình dàn xếp công việc hộ tôi vậy. Song, mình không thể. Mình không thể chỉnh đốn bất cứ việc gì liên quan đến tôi. Nếu mẹ con mình muốn đi thì cứ đi, nhưng mình đừng hối thúc tôi bằng bất kỳ câu chuyện nào như thế này nữa.

Lúc này ông đã kích động cao độ. Cặp mắt đen của ông chớp chớp, ông vò nhàu tờ báo kêu soàn soạt lúc để nó xuống. Bà Hurstwood không nói gì thêm. Ông vừa nói xong, bà đã quay gót rồi đi ra tiền sảnh và lên gác. Ông ngừng một lát dường như lưỡng lự, sau đó ngồi xuống và nhấp ít cà phê, rồi đứng dậy, đi lấy mũ và găng trên tầng chính.

Vợ ông thực sự không lường được một loạt đặc tính này. Bà xuống ăn sáng và cảm thấy một số thứ không vừa ý, bà nghĩ đi nghĩ lại một âm mưu đã có trong đầu. Jessica đã lưu ý bà rằng các cuộc đua ngựa không phải là thứ họ cần lắm. Năm nay, họ không nên có mặt ở nhiều sự kiện xã hội. Cô gái xinh đẹp thấy ngày nào cũng đi là một việc nhàm tẻ. Năm nay, người ta đi sớm hơn đến vùng có suối nước khoáng và châu Âu. Trong số những người quen biết của cô có vài thanh niên cô thích đã đến Waukesna. Cô thấy cũng muốn đi, và mẹ cô đồng ý.

Vì vậy, bà Hurstwood quyết định nói đến việc này. Lúc xuống bàn ăn, bà đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng vì lý do nào đó sự việc lại hỏng bét. Sau đó, bà không biết chắc sự rắc rối bắt đầu ra sao. Tuy nhiên, bà quyết cho rằng chồng bà là kẻ tàn bạo, và dù bất cứ hoàn cảnh nào, bà sẽ để mặc việc này trong tình trạng chưa giải quyết. Bà sẽ phải cư xử ra dáng quý bà hơn hoặc sẽ biết vì sao.

Về phía ông, Hurstwood nặng trĩu nỗi lo về cuộc tranh cãi mới, cho đến lúc tới công ty và đến đó gặp Carrie. Sau đó là bao sự phức tạp khác của tình yêu, nỗi thèm muốn và đối lập choán lấy ông. Ý nghĩ của ông bay bổng. Ông khó mà đợi đến lúc gặp Carrie mặt đối mặt. Sau rốt, ban đêm đã vắng cô, còn ban ngày là gì? Cô phải và sẽ là của ông.

Còn Carrie, từ lúc rời ông đêm hôm trước, cô đã trải qua vô số tưởng tượng và tình cảm. Cô lắng nghe những lời huyên thuyên nồng nhiệt của Drouet, coi là liên quan đến cô và giả bộ cảm động. Cô giữ anh ta ở lâu hết mức có thể, vì ý nghĩ của cô còn mải mê với thắng lợi. Cô cảm thấy sự say mê của Hurstwood như một nền tảng thú vị cho thành công của cô, và cô tự hỏi ông sẽ nói gì đây. Cô cũng thấy thương ông, và nỗi thất vọng khác thường đó bổ sung cho nỗi đau của người khác. Lúc này, cô trải qua những sắc thái đầu tiên của sự thay đổi tế nhị đưa một người từ hàng ngũ những người van xin vào hàng ngũ những người phân phát từ thiện. Nói chung, cô quá ư hạnh phúc.

Song, đến ngày hôm sau, trên báo chí chẳng còn gì liên quan đến sự kiện này, và do dòng chảy chung của các sự việc hàng ngày, hiện giờ không còn bóng dáng sự sôi nổi của đêm trước. Drouet không nói nhiều về những việc định làm vì cô. Theo bản năng, Drouet cảm thấy vì lý do này hoặc khác, anh cần xem xét lại sự quan tâm đến cô.

– Anh nghĩ, – sáng hôm sau, anh ta chải chuốt trong phòng ngủ của họ, chuẩn bị đến khu thương mại, – rằng tháng này anh sẽ giải quyết xong công việc lặt vặt và chúng ta sẽ kết hôn. Hôm qua, anh đã nói với Mosher về chuyện đó.

– Không, anh đừng, – Carrie nói, cô cảm thấy yếu hẳn không còn sức để đùa với anh chàng chào hàng.

– Nhất định anh sẽ làm, – anh ta tuyên bố bằng giọng của người bào chữa, xúc động hơn thường lệ, – Em không tin lời anh nói sao?

Carrie hơi cười.

– Tất nhiên là em tin, – cô trả lời.

Sự quả quyết của Drouet lúc này khiến chính anh ta nghi ngại. Nông cạn vốn là đặc tính tinh thần của anh ta, vì thế trong những việc xảy ra, Drouet rất ít có khả năng phân tích. Carrie vẫn ở cùng anh ta, nhưng không còn bơ vơ và nài xin nữa. Lúc này, trong giọng cô có sắc thái du dương thật mới mẻ. Cô không còn nhìn anh ta với cặp mắt phụ thuộc nữa. Drouet cảm thấy bóng dáng một thứ gì đó sắp tới. Nó đổi màu tình cảm của Drouet, khiến anh ta càng chú ý lặt vặt và nói năng những lời tầm thường để chặn trước mối nguy.

Drouet vừa rời đi, Carrie chuẩn bị đi gặp Hurstwood. Cô vội vã vào buồng tắm, trang điểm thật nhanh và hấp tấp xuống cầu thang. Cô đi ngang qua Drouet ở góc phố, nhưng họ không nhìn thấy nhau.

Anh chàng chào hàng bỏ quên một số tờ quảng cáo và phải đổi hướng, trở về nhà ngay. Anh ta vội vàng lên gác và ào vào phòng, nhưng chỉ thấy cô hầu đang lau dọn.

– Chào cô, – Drouet nói và nửa như nói với mình, – Carrie đi rồi sao?

– Vợ anh ư? Vâng, chị ấy mới ra khỏi nhà vài phút trước.

– Lạ thật, – Drouet ngẫm nghĩ. – Cô ấy không nói với tôi lời nào. Tôi không biết cô ấy đi đâu?

Drouet cuống quýt lục lọi trong va-li tìm thứ mình cần, rồi bỏ vào túi. Rồi chú ý đến cô gái tóc vàng hoe, diện mạo dễ coi và sẵn lòng bắt chuyện với anh ta.

– Cô đang làm gì thế? – Anh ta nói và mỉm cười.

– Chỉ lau dọn thôi ạ, – cô ta đáp và dừng lại, xoắn cái khăn lau quanh bàn tay.

– Cô có mệt không?

– Không mệt lắm ạ.

– Để tôi cho cô xem cái này nhé, – anh ta nói, niềm nở, và rút trong túi ra tờ quảng cáo của một công ty bán buôn thuốc lá. Trên đó in hình một cô gái đẹp, cầm một cái ô kẻ sọc, màu sắc có thể thay đổi bằng cách quay tròn cái đĩa ở đằng sau, các màu đỏ, vàng, xanh lá cây và xanh lơ lọt qua các khe hở nhỏ làm nền cho chóp ô.

– Thông minh không? – Anh ta nói và đưa nó cho cô, rồi chỉ cho cô ta cách làm. – Cô không bao giờ nhìn thấy thứ gì giống như thế ở đằng trước.

– Nó không đẹp sao? – Cô ta hỏi.

– Cô có thể giữ nó nếu cô muốn, – anh ta nói.

– Cô có cái nhẫn xinh quá, – Drouet nói và chạm vào món đồ trang điểm trên bàn tay giơ ra nhận tờ quảng cáo anh ta đưa.

– Anh nghĩ thế à?

– Đúng vậy, – anh ta trả lời, lợi dụng vờ kiểm tra xem nó có chắc trên ngón tay cô ta. – Đẹp đấy.

Sự lạnh nhạt đã tan, anh ta dấn vào quan sát xa hơn, giả tảng quên những ngón tay cô vẫn nằm trong tay mình. Song, cô ta rút tay ra và lùi lại vài bước, dựa vào bậu cửa sổ.

– Đã lâu tôi không gặp anh, – cô ta nói, đỏm dáng, đẩy lùi một trong những mánh ve vãn của anh ta. – Chắc anh đi vắng.

– Đúng thế, – Drouet nói.

– Anh đi xa à?

– Phải, khá xa.

– Anh có thích thế không?

– Ồ, không thích lắm. Sau một thời gian là chán thôi.

– Tôi ước gì được đi du lịch, – cô gái nói, nhìn đăm đăm, lười biếng qua cửa sổ. Ông bạn Hurstwood của anh thế nào rồi ạ? – Cô ta bất chợt hỏi, nhớ ra viên quản lý không còn trong tầm theo dõi của cô, dường như nén lại một chuyện đầy hứa hẹn.

– Ông ấy ở trong thành phố này. Sao cô lại hỏi ông ta?

– Không có gì ạ, chỉ vì từ ngày anh về, ông ấy không đến đây nữa.

– Sao cô biết ông ấy?

– Tháng vừa qua, tôi chẳng báo tên ông ấy hàng chục lần sao?

– Đâu có, – anh chàng chào hàng nói, hời hợt, – từ khi chúng tôi ở đây, ông ấy chỉ ghé chơi khoảng dăm, sáu lần.

– Thế ạ? – Cô gái nói và cười mỉm. – Đấy là những lần anh biết thôi.

Drouet nhận ra mức độ nghiêm trọng hơn. Anh vẫn chưa biết chắc cô ta đùa hay không.

– Cô đùa, – anh ta nói, – sao cô lại cười kiểu ấy?

– Ồ, không có gì đâu ạ.

– Gần đây cô có gặp ông ấy không?

– Không ạ, kể từ khi anh trở về, – cô ta cười to.

– Còn trước đó?

– Chắc chắn là có ạ.

– Bao nhiêu lần?

– Gần như hàng ngày.

Cô ta là người ngồi lê đôi mách tinh quái, và sắc sảo xem tác động của những lời ấy ra sao.

– Ông ấy đến gặp ai? – Drouet hỏi, hoài nghi.

– Chị Drouet.

Câu trả lời này khiến Drouet đâm ngớ ngẩn, rồi cố tự bào chữa mình không thể bị lừa.

– Ờ, – anh nói, – thế thì sao?

– Không sao ạ, – cô gái nói, nghiêng đầu về một bên, đỏm dáng.

– Ông ấy là một người bạn thân, – anh ta nói tiếp, dấn sâu thêm vào vũng lầy.

Drouet sẽ còn tiếp tục cuộc ve vãn nho nhỏ này thêm nữa, nhưng tạm thời mất hứng. Anh nhẹ hẳn người khi bên dưới có tiếng gọi tên cô gái.

– Tôi đi đây ạ, – cô ta nói, đỏng đảnh rời xa anh ta.

– Tôi sẽ gặp cô sau, – Drouet nói, giả vờ bực mình vì bị xen ngang.

Khi cô ta đi rồi, Drouet thể hiện tình cảm thoải mái hơn. Anh ta chưa bao giờ dễ dàng điều khiển nét mặt, nay tha hồ biểu lộ mọi vẻ bối rối và xáo trộn mà anh ta cảm thấy. Lẽ nào Carrie tiếp nhiều cuộc thăm hỏi như thế mà vẫn không nói gì? Hurstwood lừa dối chăng? Dù thế nào đi nữa, cô hầu muốn ám chỉ gì? Đồng thời, Drouet cũng nghĩ đến cung cách là lạ trong thái độ của Carrie. Tại sao trông Carrie lúng túng đến thế khi mình hỏi Hurstwood đã đến bao nhiêu lần? Trời đất ơi! Bây giờ Drouet mới nhớ ra. Trong toàn bộ chuyện này có gì rất lạ.

Drouet ngồi xuống ghế bập bênh, vắt một chân lên đầu gối bên kia và hết sức lo lắng. Đầu óc anh quay cuồng, bấn loạn.

Carrie quả là hành động không bình thường. Trời ạ, có lẽ nào cô đang lừa dối anh. Cô không thể hành động như thế. Ngay tối qua, cô cư xử với ông ấy thân thiện rất phải phép, và Hurstwood cũng vậy. Nhìn xem họ hành động ra sao chứ! Drouet không thể tin họ đang lừa gạt mình.

Suy nghĩ của anh buột ra thành lời.

– Nhiều lần cô ấy đã hành động hơi khang khác. Như sáng nay cô ấy ăn vận chải chuốt và ra ngoài mà không hề nói lời nào.

Drouet vò đầu bứt tai và sửa soạn đến khu thương mại. Anh vẫn còn cau có. Lúc vào tiền sảnh, Drouet chạm trán cô gái đang dọn dẹp cho phòng khác. Dưới cái mũ trắng che bụi, gương mặt bầu bĩnh của cô ta sáng lên đôn hậu. Drouet suýt quên nỗi lo vì cô ta đang mỉm cười với anh. Anh thân thiện đặt tay lên vai cô, như chào lúc đi qua.

– Anh hết điên chưa? – Cô ta nói, vẫn tinh nghịch.

– Tôi không điên, – Drouet trả lời.

– Tôi thì nghĩ là có, – cô ta nói và nhoẻn cười.

– Thôi cái trò ngớ ngẩn của cô đi, – anh ta nói, quá tự nhiên. – Cô nghiêm túc chứ?

– Nhất định rồi, – cô ta trả lời. Rồi, với thái độ của người không định gây rắc rối. – Ông ấy đến nhiều lần. Tôi cứ tưởng anh biết.

Ý đồ lừa gạt đã rõ ràng với Drouet. Anh ta không cố giả vờ thờ ơ nữa.

– Ông ta có ở lại đêm không? – Anh hỏi.

– Thỉnh thoảng. Có khi họ ra ngoài.

– Vào buổi tối?

– Vâng. Thế nhưng anh đừng nổi điên lên đấy.

– Không đâu, – anh nói. – Có ai nhìn thấy ông ấy không?

– Tất nhiên là có, – cô gái nói, như thể, rốt cuộc, chuyện này chẳng có gì đặc biệt.

– Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?

– Ngay trước khi anh đến.

Người chào hàng mím môi căng thẳng.

– Cô đừng nói gì hết, nhé? – Anh đề nghị và nhẹ nhàng bóp cánh tay cô gái.

– Chắc chắn là không rồi, – cô ta đáp. – Tôi chẳng bận tâm làm gì.

– Tốt lắm, – Drouet nói rồi đi, lần này suy ngẫm một cách nghiêm túc, song vẫn không ý thức được rằng anh đã gây cho cô hầu phòng ấn tượng sâu sắc nhất.

“Mình sẽ gặp cô ấy về việc này,” – anh tự nhủ, mãnh liệt, cảm thấy mình đã sai lầm nghiêm trọng. – “Mình sẽ khám phá ra. Trời ạ, xem liệu cô ta có dám thế hay không”.

Chọn tập
Bình luận