Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xơ Carrie

Chương XLVI: Khuấy làn nước đục

Tác giả: Theodore Dreiser
Chọn tập

Một buổi tối trong chuyến về diễn ở New York lần này, Carrie đang chấm nốt những nét trang điểm cuối cùng trước khi ra về, thì nghe thấy tiếng náo loạn gần cửa sân khấu.

– Giờ thì ổn rổi. Tôi muốn gặp cô Madenda.

– Ông phải gửi danh thiếp đến trước.

– Ồ, thôi im đi! Đây.

Nửa đôla đưa ra, và có tiếng gõ vào cửa phòng trang điểm của cô.

Carrie mở cửa.

– Tuyệt, tuyệt quá! – Drouet nói. – Anh thề mà! Sao, em khoẻ không? Anh biết đúng là em ngay khi nhìn thấy.

Carrie lùi lại một bước, nghĩ đây là cuộc nói chuyện lúng túng nhất.

– Em không bắt tay anh sao? Ờ, em là tuyệt nhất đấy! Thế là ổn, bắt tay cái nào.

Carrie chìa tay, mỉm cười, không vì mục đích gì hơn sự vui vẻ, hồ hởi của người đàn ông. Tuy có già hơn, song Drouet ít thay đổi. Vẫn quần áo diện, vẫn thân hình chắc nịch, vẫn sắc mặt hồng hào.

– Thằng cha gác cửa không muốn cho anh vào, cho đến khi anh cho hắn tiền. Anh biết đúng là em mà. Nghe nói em có một chương trình rất tuyệt. Em đóng rất cừ. Anh biết em sẽ thế mà. Tối nay anh chỉ tình cờ đi qua và nghĩ hay là tạt vào vài phút. Anh thấy tên em trên tờ chương trình, nhưng không nhớ ra cho đến lúc em ra sân khấu. Nó làm anh sửng sốt ngay lập tức. Em có thể đánh gục anh chỉ bằng một cái lông hồng. Em vẫn dùng nghệ danh như hồi ở Chicago ư?

– Vâng, – Carrie trả lời nhẹ nhàng, cô bị sự tự tin của người đàn ông áp đảo.

– Lúc nhìn thấy em, anh biết đúng là em mà. Em sống ra sao?

– Rất tốt ạ, – Carrie nói, nấn ná trong phòng trang điểm. Cô khá sững sờ vì cuộc đột nhập. – Còn anh?

– Anh ư? Ồ, tốt. Hiện giờ anh ở đây.

– Thế ư? – Carrie nói.

– Ừ. Anh ở đây sáu tháng rồi. Anh phụ trách một chi nhánh ở đây.

– Hay quá!

– Em diễn kịch từ bao giờ vậy? – Drouet hỏi.

– Khoảng ba năm trước, – Carrie nói.

– Em không nói thế chứ! Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy đấy. Tuy vậy, anh biết là em sẽ diễn mà. Anh luôn nói em có thể diễn được kịch, em nhớ không?

Carrie mỉm cười.

– Vâng, anh có nói, – cô nói.

– Ờ, trông em tuyệt quá, – Drouet nói. – Anh chưa bao giờ nhìn thấy ai hoàn thiện hơn như thế này. Em cao hơn phải không?

– Em ấy à? Vâng, có lẽ cao hơn một chút.

Drouet chăm chú ngắm quần áo, mái tóc đội cái mũ rất hợp, rồi nhìn vào mắt cô, cô luôn kiếm cớ ngoảnh đi. Rõ ràng là anh mong khôi phục lại tình bạn cũ của họ và không hề thay đổi.

– Em này, – Drouet nói khi thấy cô nhặt ví, khăn mùi soa và các thứ lặt vặt, chuẩn bị đi, – anh muốn em đi ăn tối với anh, được không? Anh có một người bạn ở ngoài kia.

– Ồ, em không đi được đâu, – Carrie nói. – Không phải tối nay. Ngày mai em có cuộc hẹn sớm.

– Ôi chào, hủy đi. Ta đi nào. Anh có thể xua ông bạn đi. Anh muốn nói chuyện với em cho đã.

– Không, không, – Carrie nói, – em không thể đi được. Anh không phải mời em đâu. Em không thích ăn tối muộn.

– Thì cứ đi và nói chuyện vậy.

– Không phải tối nay, – cô nói và lắc đầu. – Lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện sau vậy.

Kết quả của câu này, cô nhận thấy một bóng tối lướt qua mặt Drouet, dường như anh bắt đầu hiểu rằng mọi sự đã thay đổi. Sự hiền hậu buộc cô làm một việc tốt hơn cho người luôn yêu mến cô.

– Ngày mai, anh đến khách sạn nhé, – cô nói, có phần ăn năn vì lỗi lầm xưa. – Anh có thể đi ăn tối với em.

– Được thôi, – Drouet nói, tươi tỉnh lên. – Em ở đâu vậy?

– Ở Waldorf, – cô trả lời, nhắc tới một khách sạn sang trọng mới xây.

– Mấy giờ?

– Anh đến lúc ba giờ nhé, – Carrie nói, dịu dàng.

Ngày hôm sau Drouet tới, nhưng Carrie không đặc biệt vui vì cuộc hẹn. Tuy vậy, thấy anh vẫn điển trai như trước và vô cùng ân cần, sự nghi ngại của cô về bữa tối khó chịu đã tiêu tan. Drouet trò chuyện liến thoắng như mọi khi.

– Ở đây họ làm bộ làm điệu quá nhỉ? – là nhận xét đầu tiên của anh ta.

– Vâng, đúng thế, – Carrie nói.

Drouet là người vị kỷ vui vẻ, ngay lập tức kể lể chi tiết công việc làm ăn của mình.

– Chẳng bao lâu nữa anh sẽ có cơ sở kinh doanh riêng của mình, – Drouet nói. – Anh sẽ thu về hai trăm ngàn đôla.

Carrie vui vẻ lắng nghe.

– Mà này, Hurstwood hiện giờ ở đâu? – Anh đột ngột nói.

Carrie thoáng đỏ mặt.

– Ở New York, em đoán thế, – cô nói. – Lâu lâu rồi em không gặp.

Drouet đăm chiêu một lát. Cho đến lúc này, anh không chắc viên cựu quản lý có còn ảnh hưởng trong xã hội. Drouet cho rằng không, và thấy nhẹ người. Chắc hẳn Carrie đã bỏ rơi ông rồi, cô nên thế, và cũng không hại gì, Drouet nghĩ.

– Con người hay sai lầm khi chưa bao giờ làm một việc như thế, – anh nhận xét.

– Như thế nào kia? – Carrie nói, không hề biết câu chuyện sắp tới là gì.

– Ồ, em biết rồi còn gì, – Drouet nói và xua tay, gạt lời cô.

– Không, em không biết, – cô trả lời. – Ý anh là gì vậy?

– Cái việc ở Chicago ấy, hồi ông ta bỏ đi.

– Em không hiểu anh nói gì, – Carrie nói. Có lẽ nào Drouet ám chỉ sống sượng đến việc Hurstwood bỏ chạy cùng cô?

– Ô hô hô! – Drouet nói, hoài nghi. – Em biết việc ông ấy cuỗm mười ngàn đôla khi bỏ đi không?

– Cái gì? – Carrie kêu lên. – Ý anh là ông ấy ăn cắp ư?

– Ờ, – Drouet nói, lúng túng vì giọng điệu của cô, – em không biết sao?

– Không, – Carrie nói. – Tất nhiên là em không biết.

– Ngộ nhỉ, – Drouet nói. – Ông ấy đã làm thế. Báo chí đều đăng tin mà.

– Anh bảo ông ấy lấy bao nhiêu? – Carrie hỏi.

– Mười ngàn đôla. Song, anh nghe tin sau đó ông ấy trả lại phần lớn số tiền này.

Carrie đờ đẫn nhìn xuống sàn nhà trải thảm lộng lẫy. Một tia sáng mới rọi chiếu lên những năm tháng kể từ cuộc chạy trốn ép buộc của cô. Lúc này, cô hồi nhớ lại hàng trăm sự việc cho thấy biết bao điều. Cô cũng cho rằng ông lấy tiền vì cô. Thay vì căm ghét, cô thấy gần như buồn bã. Tội nghiệp ông ấy! Sự việc này lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu ông.

Trong bữa ăn, Drouet trở nên sôi nổi vì ăn, uống và tâm trạng vui lên, tưởng rằng đang thu phục được Carrie nhờ thiện cảm ngày xưa của cô với anh. Anh bắt đầu tưởng tượng sẽ chẳng khó khăn gì lắm để bước vào đời cô lần nữa, dù cô đã là người sang trọng. Chà chà, một chiến lợi phẩm đáng giá! Drouet nghĩ. Nàng mới xinh đẹp, thanh lịch và nổi tiếng biết chừng nào!

Với anh, Carrie là tất cả trong giới sân khấu và khung cảnh của Waldorf.

– Em có nhớ em đã căng thẳng như thế nào trong đêm ở Avery không? – Drouet hỏi.

Carrie mỉm cười khi nghĩ lại.

– Hôm ấy, anh chưa từng thấy ai diễn hay hơn em, Cad ạ, – anh nói thêm, thảm não, lúc chống một khuỷu tay lên bàn, – anh cho rằng anh và em rất hòa thuận trong những ngày tươi đẹp ấy.

– Anh đừng nói chuyện kiểu đó, – Carrie nói, vẻ lạnh lùng và ít xúc động nhất.

– Em không muốn anh kể cho nghe…

– Không, – cô trả lời và đứng dậy. – Vả lại, đến lúc em phải đến nhà hát rồi. Em phải chia tay với anh thôi. Em đi đây.

– Ồ, nán lại một phút đã, – Drouet nài nỉ. – Em còn nhiều thời gian mà.

– Không đâu, – Carrie nói, dịu dàng.

Drouet miễn cưỡng rời cái bàn sáng trưng và đi theo. Anh thấy cô đến chỗ thang máy và đứng đó, bèn nói:

– Bao giờ anh gặp lại em?

– Có lẽ lúc nào đấy, – Carrie nói. – Em sẽ ở đây suốt hè. Tạm biệt anh!

Cửa thang máy mở.

– Tạm biệt! – Drouet nói lúc cô vội vã bước vào trong.

Sau đó, Drouet buồn bã xuống tiền sảnh, mọi thèm muốn cũ sống dậy, vì lúc này cô mới xa vời làm sao. Sự màu mè kiểu cách của nơi này đã nói lên tất cả về cô. Anh nghĩ khó mà với tới. Tuy vậy, Carrie có những suy nghĩ khác.

Đó chính là đêm cô đi lướt qua Hurstwood đang đợi cô ở Casino mà không nhận ra ông.

Đêm hôm sau, cô chạm mặt ông lúc đi bộ đến nhà hát. Ông đang đợi, hốc hác chưa từng thấy, quyết gặp cô bằng được, nếu không ông phải nhắn lại. Lúc đầu cô không nhận ra con người tiều tụy, quần áo thùng thình kia. Ông làm cô sợ lúc mon men đến gần, một người xa lạ có vẻ đói khát.

– Carrie, – ông thì thào, – tôi có thể nói vài lời với em được không?

Cô quay phắt lại và ngay lập tức nhận ra ông. Nếu trong lòng cô từng ẩn náu bất cứ ý nghĩ nào chống lại ông, lúc này tan biến hết. Cô vẫn nhớ Drouet kể những gì về việc ông lấy trộm tiền.

– George, – cô nói, – anh sao vậy?

– Tôi ốm, – ông trả lời. – Tôi vừa ra viện. Vì Chúa, em cho tôi ít tiền được không?

– Lẽ tất nhiên rồi, – Carrie nói, môi cô run run vì cố hết sức giữ bình tĩnh. – Nhưng dẫu sao thì anh gặp chuyện gì vậy?

Cô mở ví và rút hết tiền trong đó ra, có một tờ năm đôla và hai tờ hai đôla.

– Tôi đã nói là bị ốm rồi mà, – ông nói, dằn dỗi, gần như không bằng lòng vì sự thương hại rõ rệt của cô. Ông khó mà tiếp nhận điều đó từ cô.

– Đây ạ, – cô nói. – Em chỉ mang theo có thế.

– Tốt rồi, – ông trả lời dịu dàng. – Rồi có ngày, tôi sẽ trả lại em.

Carrie nhìn ông trong lúc những khách bộ hành đăm đăm nhìn cô. Cô cảm thấy sự căng thẳng của công chúng. Hurstwood cũng vậy.

– Sao anh không kể chuyện xảy ra với anh cho em biết? – Cô hỏi, hầu như không biết nên làm gì. – Hiện anh sống ở đâu?

– Ồ, tôi có một phòng ở Bowery, – ông trả lời. – Nhưng cố nói chuyện với em ở đây chẳng lợi gì. Giờ tôi ổn rồi.

Hình như những câu hỏi ân cần của cô và số phận chiêu đãi cô nhiều đến thế khiến ông bực bội.

– Em vào đi thì hơn, – ông nói. – Tôi rất cảm ơn, nhưng tôi sẽ không làm phiền em nữa đâu.

Cô cố trả lời, nhưng ông đã quay đi và lê bước về hướng Đông.

Trong nhiều ngày, sự xuất hiện này đè nặng lên tâm trí cô, nặng nề và chán ngắt rồi mới tan dần. Drouet ghé đến lần nữa, nhưng lần này cô không chịu gặp. Sự quan tâm của anh ta dường như không đúng chỗ.

– Nói tôi ra ngoài rồi, – cô trả lời người hầu như vậy.

Thực ra, tâm trạng cô đơn, tự khép kín của cô đặc biệt đến mức cô thành một người thú vị trong con mắt công chúng, cô quá kín đáo và dè dặt.

Không lâu sau đó, ban giám đốc quyết định chuyển cuộc biểu diễn đến London. Biểu diễn thêm một mùa hè thứ hai ở đây hình như không hứa hẹn lắm.

– Cô có muốn chinh phục London không? – Một buổi chiều, ông bầu hỏi Carrie.

– Có lẽ đấy chỉ là một cách khác thôi, – Carrie nói.

– Tôi nghĩ chúng ta sẽ đi vào tháng Sáu, – ông ta trả lời.

Trong chuyến đi vội vã như thế, Hurstwood bị quên hẳn. Cả ông và Drouet bị bỏ lại mới khám phá ra cô đã đi rồi. Drouet ghé đến lần nữa mới biết tin. Anh đứng trong hành lang, nhấm nhấm đầu ria mép. Cuối cùng, Drouet kết luận rằng những ngày xưa đã vĩnh viễn mất rồi.

– Cô ấy không nên thế, – Drouet nói, nhưng trong thâm tâm anh không tin điều này.

Hurstwood xoay xở để kiếm sống qua mùa hè và mùa thu bằng nhiều cách kỳ dị. Một việc tầm thường như trông nom vũ trường giúp ông sống được một tháng. Hành khất, thỉnh thoảng bị đói, thỉnh thoảng ngủ trong công viên giúp ông sống thêm ít ngày. Phải viện đến những cơ sở từ thiện cá biệt, một vài nơi trong cơn lục lọi vì đói, ông tình cờ bị những người khác bắt gặp. Gần đến giữa đông, Carrie trở về, xuất hiện ở Broadway trong một vở kịch mới, nhưng ông không biết tin ấy. Trong nhiều tuần lễ, ông lang thang trong thành phố, ăn xin trong lúc đêm đêm, các biển hiệu báo tin buổi diễn của cô sáng chói trên phố giải trí đông đúc. Drouet nhìn thấy, nhưng không dám liều bước vào.

Đúng thời gian này, Ames trở về New York. Anh đã thành công ít nhiều ở phương Tây, và hiện giờ mở một phòng thí nghiệm trên phố Wooster. Lẽ đương nhiên, anh gặp Carrie thông qua cô Vance, nhưng giữa họ chẳng có sự đáp ứng nhiệt tình. Anh tưởng cô vẫn chung sống với Hurstwood, cho đến khi được thông tin khác đi. Lúc chưa biết sự thực, anh không tỏ ra hiểu ngầm và không bình luận.

Ames đi xem vở mới với cô Vance, và phát biểu ý kiến vừa phải.

– Cô ấy không nên diễn hài kịch, – anh nói. – Anh cho rằng cô ấy còn có thể diễn hay hơn thế.

Một buổi chiều, tình cờ họ gặp nhau ở nhà Vance, và bắt đầu trò chuyện rất thân tình. Phải khó khăn lắm, cô mới nói vì sao sự quan tâm tha thiết của cô với anh trước kia không còn nữa. Lẽ tất nhiên, vì hồi đó anh là biểu tượng cho những gì cô không có, nhưng cô không hiểu điều này. Thành công đã cho cô cảm giác thoáng qua rằng hiện giờ cô gặp nhiều may mắn và anh sẽ ưng thuận. Thực ra, với Ames, danh tiếng ngắn ngủi trên báo chí của cô chẳng là gì. Anh nghĩ cô có thể diễn hay hơn, tiến xa hơn nhiều.

– Rốt cuộc, cô không diễn kịch mêlô[55] ư? – Anh nói, nhớ tới sự quan tâm của cô tới loại hình nghệ thuật này.

– Không, – cô trả lời, – cho đến nay thì chưa.

Anh nhìn cô với vẻ đặc biệt đến mức cô hiểu rằng cô đã quên. Nó xúi cô nói thêm:

– Song, tôi muốn thế.

– Tôi nghĩ cô nên thế, – Ames nói. – Cô có khuynh hướng diễn tốt trong các vở kịch mêlô.

Cô ngạc nhiên thấy anh nói đến khuynh hướng. Vậy là, hồi đó, cô đã ở trong tâm trí anh sao?

– Tại sao vậy? – Cô hỏi.

– Vì, – anh nói, – tôi nên đánh giá cô hơn là đồng cảm với bản chất của cô.

Carrie mỉm cười và hơi đỏ mặt. Anh thật thà một cách ngây thơ với cô đến mức cuốn cô gần gũi hơn trong tình bạn. Tiếng gọi cũ của lý tưởng đang ngân vang.

– Tôi không biết nữa, – cô trả lời, dù sao cũng hài lòng, khó giấu nổi.

– Tôi đã xem vở kịch của cô, – anh nhận xét. – Rất hay.

– Tôi rất mừng thấy anh thích.

– Thực ra là rất hay với một vở hài kịch, – anh nói.

Họ mới nói đến đây thì bị gián đoạn, nhưng sau đó họ gặp nhau lần nữa. Sau bữa trưa, Ames đang ngồi trong góc phòng, đăm đăm nhìn xuống sàn thì Carrie đến cùng các vị khách khác. Công việc vất vả khiến mặt anh trông mệt mỏi. Carrie không hiểu vì sao vẻ ấy lại lôi cuốn cô.

– Anh có một mình sao? – Cô hỏi.

– Tôi đang nghe nhạc.

– Lát nữa tôi sẽ quay lại, – người đi cùng cô nói, vì chẳng thấy gì hay ho ở nhà phát minh này.

Lúc này, anh ngước nhìn mặt cô, vì cô đứng đó một lúc trong khi anh ngồi.

– Đấy chẳng phải khúc nhạc thống thiết sao? – Anh vừa hỏi vừa lắng nghe.

– Vâng, rất xúc động, – cô đáp lại, cũng lắng nghe, lúc này chú ý thật sự.

– Cô ngồi xuống, – anh nói thêm và kéo ghế bên cạnh mời cô.

Họ lặng lẽ lắng nghe một lúc, xúc động như nhau, riêng tình cảm của cô đã đến với cô thông qua trái tim. Âm nhạc vẫn quyến rũ cô từ những ngày xa xưa.

– Tôi không hiểu biết về âm nhạc, – cô bắt đầu nói, xúc động vì những khao khát không giải thích được thôi thúc trong lòng, – nhưng âm nhạc luôn làm tôi cảm thấy muốn làm một việc gì đó… tôi…

– Đúng, tôi hiểu cô nghĩ gì, – Ames đáp.

Anh bỗng chú ý đến nét khác thường trong tâm tính cô, bộc lộ tình cảm thẳng thắn như thế.

– Cô không nên sầu muộn, – anh nói.

Anh suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu một nhận xét có vẻ lạ lùng, song lại hợp với suy nghĩ của họ.

– Cuộc đời đầy những tình thế đáng khát khao, nhưng thật chẳng may, mỗi lần chúng ta chỉ có thể chiếm giữ được một cái. Chẳng ích gì khi chúng ta vò đầu bứt tai vì những việc xa xưa.

Tiếng nhạc ngừng, Ames đứng dậy, lấy một thế đứng trước cô, dường như nghỉ ngơi.

– Sao cô không tham gia một vở kịch mêlô? – Anh nói. Lúc này anh nhìn thẳng vào cô, ngắm kỹ gương mặt cô. Cặp mắt to và đầy cảm thông, khuôn miệng giàu cảm xúc của cô lôi cuốn anh như những minh chứng cho sự đánh giá của anh.

– Có lẽ tôi sẽ tham gia, – cô đáp lại.

– Đấy mới là lĩnh vực của cô, – anh nói thêm.

– Anh nghĩ thế ư?

– Vâng, – anh nói, – tôi nghĩ thế. Tôi cho rằng cô không nhận thức được điều đó, nhưng mắt cô, miệng cô có một cái gì đó rất phù hợp cho loại công việc này.

Carrie xúc động tiếp nhận ý kiến này một cách nghiêm túc. Trong giây lát, sự cô đơn rời bỏ cô. Đây là lời khen sắc sảo và có phân tích.

– Nó ở trong ánh mắt và khuôn miệng cô, – Ames nói tiếp, lơ đãng. – Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi nghĩ khuôn miệng cô thật đặc biệt. Tôi tưởng như cô sắp khóc.

– Kỳ quặc thật, – Carrie nói, ấm lòng vì vui. Đây là thứ mà trái tim cô khao khát.

– Lúc đó tôi nhận ra rằng miệng cô trông rất tự nhiên, và tối nay tôi lại trông thấy lần nữa. Mắt cô cũng thế, tạo cho gương mặt cô vẻ đặc sắc này. Tôi nghĩ đó là do chiều sâu của chúng.

Carrie nhìn thẳng vào gương mặt sôi nổi của anh.

– Chắc cô không nhận ra điều đó, – anh nói thêm.

Cô ngoảnh đi, thích thú vì lời anh nói, và muốn xứng với những tình cảm biểu hiện trên vẻ mặt cô. Nó mở cánh cửa đến niềm khao khát mới mẻ.

Cô suy nghĩ kỹ việc này cho đến khi họ gặp nhau lần nữa, khoảng vài tuần hoặc hơn. Nó chứng tỏ cho cô thấy cô đã bị cuốn khỏi sự tưởng tượng cũ đầy ắp trong cô tại phòng hóa trang của sân khấu Avery và từ đó trở đi là cả một thời gian dài.

– Tôi biết cô sẽ thành công, – lần ấy, Ames nói, – nếu cô có một vai gây ấn tượng hơn. Tôi đã nghiên cứu kỹ…

– Gì vậy? – Carrie nói.

– Ờ, – anh nói, như người hài lòng, với vẻ bối rối, – vẻ biểu cảm của cô trên gương mặt là một thứ bắt nguồn từ nhiều điều khác nhau. Cô cũng có vẻ mặt như thế khi nghe một bài ca tha thiết, hoặc bất kỳ bức tranh nào cũng làm cô xúc động sâu sắc. Đây là thứ mà nhân gian muốn nhìn thấy, vì nó là sự thể hiện tự nhiên của những khát khao trong đời.

Carrie nhìn đăm đăm, không hiểu chính xác những điều anh muốn nói.

– Cuộc đời này luôn vật lộn để thể hiện mình, – Ames nói tiếp. – Phần lớn không có khả năng nói lên cảm xúc của mình. Họ phụ thuộc vào người khác. Cần phải có thiên tư mới làm được. Có người thể hiện những khát khao của mình trong âm nhạc, người khác trong kịch. Đôi khi tạo hóa ban cho thứ đó trên một gương mặt, khiến cho bộ mặt đó thể hiện mọi nỗi khao khát. Đấy là thứ tình cờ có trên mặt cô.

Ames nhìn cô với nhiều ngụ ý trong mắt mà cô nắm bắt được. Ít ra, cô cũng hiểu rằng vẻ mặt cô biểu cảm cho sự ham muốn mãnh liệt. Cô hiểu rằng đó là một điều đáng khen, cho đến lúc anh nói:

– Nó đặt lên cô gánh nặng bổn phận. Thật ngẫu nhiên là cô có nó. Nó không tăng thêm uy tín cho cô đâu. Cô có thể không có nó. Cô không phải trả giá gì để có. Nhưng hiện giờ, có nó rồi, cô phải làm gì đó đi.

– Làm gì kia? – Carrie nói.

– Tôi muốn nói là trong lĩnh vực kịch nghệ. Cô có trái tim dễ cảm thông và một giọng nói rất êm tai. Hãy biến chúng thành quý giá với người khác. Nó sẽ làm tài năng của cô tồn tại.

Carrie không hiểu câu cuối cùng. Còn những câu khác cho thấy thành công về hài kịch của cô thật nhỏ bé hoặc chẳng là gì.

– Anh định nói gì vậy? – Cô hỏi.

– Như thế này này. Cô có nét đặc biệt trong cái nhìn, khuôn miệng và trong bản chất. Cô có thể mất nó. Nếu cô ngoảnh mặt làm ngơ với nó và sống thỏa mãn một mình, nó sẽ tan biến đủ nhanh. Cái nhìn ấy sẽ rời bỏ mắt cô. Miệng cô sẽ thay đổi. Khả năng diễn xuất của cô sẽ tiêu ma. Cô có thể cho rằng sẽ không thế, nhưng chúng sẽ thế đấy. Tạo hóa sẽ làm điều đó.

Ames thích thú đẩy mạnh mọi lý do chính đáng khiến đôi khi anh trở nên hăng hái, tìm chỗ trút những lời thuyết giảng. Trong con người Carrie có một cái gì đó hấp dẫn anh. Anh muốn khuấy động cô.

– Tôi hiểu, – cô nói lơ đãng, hơi cảm thấy có lỗi vì đã thờ ơ.

– Nếu tôi là cô, – anh nói, – tôi sẽ thay đổi.

Tác động của câu này giống như khuấy đục làn nước lặng lờ. Carrie băn khoăn nghĩ ngợi nhiều ngày trên chiếc bập bênh.

– Mình cho rằng mình chẳng còn diễn hài kịch lâu hơn nữa, – rốt cuộc, cô thổ lộ với Lola.

– Ồ, sao lại không? – Lola nói.

– Mình nghĩ mình có thể diễn tốt hơn trong một vở nghiêm túc.

– Cái gì đã đẩy ý nghĩ ấy vào đầu cậu thế?

– Không gì hết, – Carrie trả lời, – mình hay nghĩ như thế.

Cô vẫn không làm gì, ngoài đau buồn. Đến một thứ tốt đẹp hơn là cả một quãng đường dài – hoặc có vẻ thế – mà quanh cô toàn sự an nhàn; vì thế, cô không làm gì và chỉ khát khao.

Chọn tập
Bình luận
× sticky