Xe chạy được một đoạn ngắn, Carrie đã yên vị và tỉnh hẳn vì không khí ban đêm, cô hỏi:
– Có chuyện gì với anh ấy thế ? Anh ấy bị thương có nặng không?
– Không có gì nghiêm trọng lắm, – Hurstwood nói, nghiêm nghị. Ông đang rối beng vì hoàn cảnh riêng, và giờ có Carrie ở bên, ông chỉ muốn thoát khỏi vòng pháp luật cho an toàn. Vì thế, ông không còn lòng dạ nào tìm lời giải thích kỹ càng những dự định của ông.
Carrie không quên giữa cô và Hurstwood có chuyện cần giải quyết, nhưng tưởng bị bỏ lơ khiến cô lo âu. Có điều phải chấm dứt chuyến đi kỳ lạ này.
– Anh ấy ở đâu?
– Trên đường về South Side, – Hurstwood nói. – Chúng ta sẽ đi xe lửa. Đấy là cách nhanh nhất.
Carrie lặng thinh, và con ngựa tiếp tục phi. Sự huyền bí của thành phố ban đêm khiến cô chú ý. Cô nhìn những dãy dài các ngọn đèn đang xa dần, và ngắm những ngôi nhà tối tăm, im lìm.
– Anh ấy bị thương như thế nào? – Cô hỏi, ý muốn biết trạng thái tổn thương của Drouet. Hurstwood hiểu. Ông ghét nói dối thêm dù là cần thiết, và không muốn xác nhận cho đến khi ông thoát khỏi vòng nguy hiểm.
– Tôi không biết chính xác, – ông nói. – Người ta chỉ nhờ tôi tìm cô và đưa cô đến. Họ nói đừng hoảng hốt, nhưng nếu không thế thì sẽ không đưa được cô đi.
Thái độ nghiêm túc của người đàn ông khiến Carrie tin, và cô im lặng, băn khoăn.
Hurstwood xem đồng hồ và giục xà ích chạy nhanh hơn. Ông là người quá ư điềm tĩnh trong một tình thế nhạy cảm như vậy. Ông chỉ nghĩ đến việc cần là bắt kịp tàu và lặng lẽ ra đi. Carrie có vẻ dễ bảo, và ông lấy làm tự hào.
Họ đến ga xe lửa đúng giờ, sau khi đỡ cô xuống xe, ông đưa cho xà ích năm đôla và hấp tấp đi ngay.
– Cô đợi ở đây, – ông nói với Carrie lúc họ tới phòng đợi, – trong lúc tôi mua vé nhé.
Ông hỏi người bán vé:
– Tôi còn bao lâu để lên tàu đi Detroit?
– Bốn phút, – người đó nói.
Ông trả tiền hai vé, thận trọng hết mức.
– Có xa không? – Carrie hỏi lúc ông hối hả quay lại.
– Không xa lắm, – ông nói. – Chúng ta phải lên tàu ngay.
Ở cổng, Hurstwood đẩy cô lên trước, ông đứng giữa cô và người soát vé trong lúc người đó bấm vé, để cô không thể nhìn thấy, rồi vội vã chạy theo.
Một chuỗi dài toa vận tải và chở khách tốc hành, hàng ngày chỉ có một hoặc hai toa hành khách thường. Vì xe lửa gần đây mới có và ít khách, nên chỉ có một hoặc hai người gác phanh đang đợi. Họ vào toa hành khách cuối và ngồi xuống. Gần như ngay lập tức, bên ngoài có tiếng hô “Tất cả đã lên tàu”, và đoàn tàu chuyển bánh.
Carrie bắt đầu thấy chuyến đi này hơi lạ lùng – đến một ga xe lửa nhưng không nói gì. Toàn bộ sự việc bất ngờ này bất thường đến mức cô không gần quá nhiều ý nghĩa cho mọi việc.
– Cô khỏe không? – Hurstwood hỏi dịu dàng, vì lúc này đã dễ thở hơn.
– Rất khỏe, – Carrie nói, cô lúng túng đến mức không thể có thái độ phù hợp cho tình cảnh này. Cô vẫn lo gặp Drouet và xem sự thể ra sao. Hurstwood ngắm cô và cảm thấy thế. Ông không còn lo rồi sẽ ra sao. Ông không phiền lòng vì cô xúc động thật dễ thương. Đây là một trong những phẩm chất của cô khiến ông vô cùng hài lòng. Ông chỉ bận tâm phải giải thích ra sao. Tuy nhiên, ngay cả việc này cũng không phải là quá đỗi nghiêm trọng. Việc ông làm và cuộc chạy trốn hiện tại là những bóng đen to lớn đè nặng lên ông.
“Mình làm việc đó mới ngu làm sao, – ông nhắc đi nhắc lại. – Thật sai lầm!”
Trong những lúc tỉnh táo, chắc chắn ông không hiểu việc đã làm. Ông không thể bắt đầu cảm thấy ông là người trốn tránh pháp luật.
Ông thường đọc về những việc như thế này, và nghĩ chúng thật khủng khiếp, nhưng lúc sự việc xảy ra với ông, ông chỉ ngồi và nhìn lại quá khứ. Tương lai là thứ liên quan đến họ hàng ở Canada. Ông muốn tới đó. Còn lại, ông xem xét những hành động của mình trong đêm ấy, coi chúng là những phần cấu thành một lỗi lầm to lớn.
– Tuy vậy, – ông nói, – mình có thể làm gì?
Sau đó ông quyết định làm phần tốt nhất và lại bắt đầu bằng toàn bộ cuộc thẩm vấn. Đây là một vòng tròn thất bại, phiền não, để ông phải giải quyết vấn đề trong tâm trạng kỳ quặc, với sự hiện diện của Carrie.
Đoàn tàu lách cách chạy qua những bãi chăn nuôi dọc phía trước hồ, và chạy khá chậm đến phố Hai mươi bốn. Không nhìn thấy phanh và đèn tín hiệu. Đầu máy hú từng hồi còi ngắn, và chuông reo liên tục. Vài người gác phanh đi qua, xách theo đèn lồng. Họ khóa hành lang và sắp xếp các toa đâu vào đấy cho một cuộc hành trình dài.
Ngay sau đó, đoàn tàu tăng tốc và Carrie thấy những đường phố im lìm vụt hiện lên liên tiếp. Đầu tàu hú những hồi còi bốn tiếng, báo hiệu nguy hiểm ở những điểm giao cắt quan trọng.
– Sao xa thế? – Carrie hỏi.
– Không xa lắm đâu, – Hurstwood nói. Ông khó kìm được nụ cười vì sự chất phác của cô. Ông muốn giải thích và giảng hòa với cô, nhưng cũng muốn ra khỏi Chicago đã.
Khoảng nửa giờ sau, Carrie thấy rõ ràng ông đang đưa cô chạy trốn đến một nơi nào đó.
– Nó ở Chicago ư? – Cô lo lắng hỏi. Lúc này họ đã vượt qua ranh giới thành phố, và đoàn tàu chạy nhanh qua tuyến Indiana.
– Không, – ông nói, – không phải nơi chúng ta sắp đến.
Cách ông nói câu này có một cái gì đó khiến cô giật mình ngay lập tức.
Vầng trán xinh đẹp của cô bắt đầu cau lại.
– Chúng ta đi thăm Charlie kia mà? – Cô hỏi.
Ông cảm thấy đã đến lúc. Giải thích lúc này tốt hơn để muộn. Vì thế, ông lắc đầu với vẻ phủ nhận dịu dàng nhất.
– Sao cơ? – Carrie nói. Cô sửng sốt vì triển vọng của việc này khác hẳn với điều cô nghĩ.
Ông chỉ nhìn cô với vẻ ân cần và xoa dịu nhất.
– Ông đưa tôi đi đâu vậy? – Cô hỏi, giọng cô đượm màu sợ hãi.
– Tôi sẽ nói với em, Carrie, khi nào em bình tĩnh lại. Tôi muốn em đi cùng tôi đến một thành phố khác.
– Ồ, – Carrie nói, giọng cô cao lên thành một tiếng kêu yếu ớt. – Xin hãy để tôi xuống. Tôi không muốn đi cùng ông.
Cô thất kinh vì sự cả gan của người đàn ông này. Đây là việc chưa bao giờ đến trong đầu cô, dù chỉ thoáng trong khoảnh khắc. Ý nghĩ duy nhất của cô lúc này là xuống tàu và bỏ đi. Nếu có thể dừng đoàn tàu đang lao vùn vụt này lại, trò gian trá kinh khủng sẽ thay đổi.
Cô đứng dậy và cố lao ra hành lang nào đó. Cô biết mình phải làm việc gì đó. Hurstwood dịu dàng đặt một bàn tay lên người cô.
– Ngồi yên nào, Carrie, – ông nói. – Ngồi yên. Đứng lên ở đây sẽ không có gì hay cho em đâu. Hãy nghe tôi và tôi sẽ kể tôi định làm gì. Gượm dã.
Cô huých đầu gối ông, nhưng ông chỉ kéo cô lại. Không ai nhìn thấy cuộc xô xát nhỏ này, vì trong toa rất ít người, và họ đang thiu thiu ngủ.
– Không, – Carrie nói, tuy vậy, cô tuân theo ngoài ý muốn. – Để tôi đi, – cô nói. – Sao ông dám thế? – Rồi những giọt lệ dâng đầy mắt cô.
Lúc này Hurstwood hoàn toàn bối rối vì khó khăn tức thời, không còn nghĩ đến hoàn cảnh của riêng mình. Ông phải làm gì đó với cô gái này, hoặc cô sẽ gây phiền phức cho ông. Ông thử dùng đủ kiểu thuyết phục bằng mọi cách.
– Nghe này, Carrie, – ông nói, – em đừng hành động như thế. Tôi không hề có ý xúc phạm tình cảm của em. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì để em cảm thấy tồi tệ.
– Ôi, – Carrie nức nở, – ôi… ôi… ôi…!
– Thôi thôi, nín đi, em. Em có nghe tôi không nào? Nghe tôi một phút thôi, và tôi sẽ kể vì sao tôi làm việc này. Tôi không thể làm khác được, tôi cam đoan với em như thế. Em có nghe tôi không?
Những tiếng thổn thức của cô làm ông bối rối đến mức ông tin chắc cô không nghe ông lấy một lời.
– Em không nghe thấy sao? – Ông hỏi.
– Không, tôi không muốn nghe, – Carrie nói, nổi giận đùng đùng. – Tôi muốn ông đưa tôi ra khỏi nơi này, hoặc tôi sẽ gọi trưởng tàu. Tôi sẽ không đi với ông. Thật xấu hổ, – rồi những tiếng nức nở hoảng sợ làm tắt ngóm mong muốn giãi bày của cô.
Hurstwood lắng nghe, hơi ngỡ ngàng. Ông cảm thấy cô chỉ là nguyên nhân cho những cảm xúc như cô đã làm, và ông mong có thể nhanh chóng giải quyết việc này. Chẳng mấy nữa, người soát vé sẽ đến kiểm tra. Ông không muốn làm ồn, không muốn rắc rối. Trước hết, ông phải làm cô yên lặng đã.
– Em không thể xuống, cho đến khi tàu đỗ ở ga sau, – Hurstwood nói. – Chúng ta sẽ tới ga sau, không lâu lắm đâu. Em có thể xuống tàu nếu em muốn. Tôi sẽ không cản em. Tôi chỉ muốn em lắng nghe tôi một chút. Em sẽ để tôi kể chứ?
Hình như Carrie không nghe. Cô chỉ quay đầu ra cửa sổ, bên ngoài tối om. Đoàn tàu tăng tốc và chạy đều đều qua những cánh đồng, xuyên qua nhiều cánh rừng. Những hồi còi dài rúc lên buồn bã, vang lên lúc đến gần những vùng rừng rú hiu quạnh.
Lúc này người soát vé vào toa, kiểm tra một hoặc hai hành khách bổ sung ở Chicago. Người đó đến gần Hurstwood, ông chìa vé ra. Carrie không nhúc nhích, lấy lại tư thế đĩnh đạc. Cô không nhìn quanh.
Khi người soát vé đi rồi, Hurstwood nhẹ cả người.
– Em giận tôi vì tôi đã lừa dối em, – ông nói. – Tôi không muốn làm thế, Carrie. Vì đây là chuyện sống còn. Tôi không thể làm khác được. Sau lần đầu tiên gặp em, tôi không thể giữ được khoảng cách với em.
Ông phớt lờ việc lừa gạt cuối cùng để cô lên tàu. Ông muốn thuyết phục cô rằng vợ ông không còn là một nhân tố trong quan hệ của họ nữa. Ông cố gạt khoản tiền đã lấy cắp ra khỏi tâm trí.
– Đừng nói thế với tôi, – Carrie nói, – tôi căm ghét ông. Tôi muốn ông xa tôi ra. Tôi sẽ xuống tàu ở ga tới.
Lúc nói, cô run cả người vì kích động và chống đối.
– Được thôi, – ông nói, – nhưng xin em nghe tôi đến hết đã, nhé? Sau tất cả những lời em đã nói yêu tôi, em có thể nghe tôi. Tôi không muốn làm hại gì em. Tôi chỉ muốn nói với em thôi, Carrie. Em không thể ngăn cản tôi yêu em, dù em nghĩ gì đi nữa.
Ông nhìn cô âu yếm, nhưng cô không đáp lại.
– Em cho rằng tôi đã lừa gạt em rất tệ, nhưng không phải thế đâu. Tôi không tự nguyện làm việc đó. Tôi đã từ bỏ vợ. Bà ấy không còn quyền gì với tôi. Tôi sẽ không bao giờ gặp bà ấy nữa. Chính vì thế, tôi ở đây tối nay. Chính vì thế tôi đã đến để giành lấy em.
– Ông nói Charlie bị thương, – Carrie nói, giận dữ. – Ông lừa tôi. Ông đã lừa tôi suốt một thời gian, và bây giờ ông lại muốn ép tôi chạy trốn cùng ông.
Cô bị kích động đến mức đứng phắt dậy và cố chống chọi với ông lần nữa. Ông để mặc cô, và cô ngồi sang ghé khác. Sau đó, ông theo cô.
– Đừng tránh xa tôi, Carrie, – ông nói, trìu mến. – Hãy cho tôi giải thích đã. Nếu em chịu khó nghe từ đầu chí cuối, em sẽ hiểu hoàn cảnh của tôi. Tôi đã nói vợ tôi không là gì với tôi. Bà ấy đã không là gì trong nhiều năm, nếu không tôi đã không đến gần em. Tôi sắp ly dị, sớm hết mức có thể. Tôi sẽ không bao giờ gặp bà ấy nữa. Tôi đã làm mọi thủ tục. Em là người duy nhất tôi muốn có. Nếu tôi có em, tôi sẽ không nghĩ đến bất cứ người phụ nữ nào khác.
Carrie nghe toàn bộ chuyện này với tâm trạng xáo động. Nó có vẻ đủ chân thành, bất chấp mọi việc ông làm. Giọng nói và thái độ của Hurstwood có vẻ căng thẳng, và đã có tác dụng nhất định. Cô không muốn làm bất cứ việc gì cùng ông. Ông đã có vợ, đã từng lừa dối cô, và bây giờ lại thế, cô thấy ông ta thật kinh khủng. Song sự cả gan và mạnh mẽ ấy vẫn có sức lôi cuốn phụ nữ, nhất là người phụ nữ ấy được gợi ý để cảm nhận rằng tất cả những việc này là do yêu cô mà ra.
Đoàn tàu vẫn chạy, giúp nhiều cho việc tìm giải pháp thoát khỏi tình trạng khó khăn này. Các bánh xe lăn nhanh và miền quê biến dần, đẩy Chicago xa hơn, xa mãi lại đằng sau. Carrie cảm thấy cô đã đi một quãng đường dài, con tàu đang chạy tới một thành phố xa xôi nào đó. Nhiều lúc, cô cảm thấy có thể òa khóc và gây gỗ cãi cọ để có người đến giúp cô, còn nhiều lúc khác, cô lại thấy việc đó là vô ích, cô sẽ chẳng được trợ giúp gì, cô làm gì cũng chẳng ai động tâm.
Trong lúc đó, Hurstwood cố gắng giãi bày, năn nỉ cầu xin rằng sẽ xóa bỏ gia đình và mong cô thông cảm với ông.
– Tôi chỉ đến một nơi mà vẫn chưa biết làm gì nữa.
Carrie không tỏ ý nghe thấy câu này.
– Khi tôi thấy em không đến, trừ khi tôi có thể kết hôn với em, tôi đã quyết gạt mọi thứ lại đằng sau và đưa em đi cùng tôi. Giờ đây tôi đang trốn đến một thành phố khác, tôi muốn đến Montreal một thời gian, rồi sau đó đến bất cứ nơi nào em muốn. Chúng ta sẽ đến sống ở New York, nếu em đồng ý.
– Tôi sẽ không làm bất cứ việc gì với ông, – Carrie nói. – Tôi muốn xuống khỏi con tàu này. Chúng ta sắp đến đâu vậy?
– Detroit, – Hurstwood nói.
– Ồ! – Carrie nói, bừng lên đau đớn. Một nơi xa xôi và rõ ràng như thế hình như càng khó khăn thêm.
– Em không muốn đi cùng tôi ư? – Ông nói, dường như có một mối nguy lớn mà cô không biết. – Em không cần làm gì ngoài đi cùng tôi. Tôi sẽ không làm phiền gì em hết. Em có thể nhìn ngắm Montreal và New York, rồi sau đó nếu không muốn ở lại, em có thể trở về. Như thế sẽ hay hơn là cố quay lại ngay tối nay.
Trong lời nói này với Carrie, sáng lên tia công bằng đầu tiên. Hình như đây là một việc hợp lý nên làm, tuy cô sợ nếu cô cố thực hiện sẽ vấp phải sự chống đối của ông. Montreal và New York! Lúc này đây, cô đang lao tới những miền đất xa lạ, huy hoàng đó, và có thể xem xét chúng kỹ lưỡng nếu cô thích. Cô suy nghĩ, nhưng không để lộ.
Hurstwood tưởng chừng đã thấy bóng dáng ưng thuận trong thái độ này. Nhiệt tình của ông tăng gấp đôi.
– Em thử nghĩ xem tôi đã từ bỏ những gì, – ông nói. – Tôi không thể trở lại Chicago nữa. Hiện giờ tôi phải giữ một khoảng cách và sống lẻ loi, nếu em không đi cùng tôi. Em sẽ không chống lại tôi hoàn toàn chứ, Carrie?
– Tôi không muốn ông nói chuyện với tôi, – cô trả lời mạnh mẽ.
Hurstwood im lặng một lúc.
Carrie cảm thấy đoàn tàu chậm dần. Đây là lúc hành động nếu cô muốn. Cô ngọ nguậy bứt rứt.
– Đừng nghĩ đến việc đi nữa, Carrie, – Hurstwood nói. – Nếu em còn quan tâm đến tôi một chút, xin hãy đi cùng tôi và chúng ta sẽ khởi đầu đúng đắn. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì em nói. Tôi sẽ cưới em, hoặc để em trở về. Tôi cho em thời gian suy nghĩ việc này thấu đáo. Tôi không muốn em đi cùng nếu không yêu em. Trước Chúa Trời, tôi khẳng định với em rằng tôi không thể sống thiếu em. Tôi không thể!
Sự căng thẳng mãnh liệt trong lời khẩn cầu của người đàn ông này thu hút sự thương cảm sâu sắc của cô. Lúc này, sự xúc động bùng cháy, kích thích ông. Ông yêu cô quá mãnh liệt nên không thể nghĩ đến việc từ bỏ cô trong thời khắc khốn cùng này của ông.
Ông lo lắng giữ chặt bàn tay cô và ép nó bằng cả sức mạnh của lời khẩn khoản.
Đoàn tàu bắt đầu dừng. Vài toa đang chạy ở đường ray bên cạnh. Mọi vật bên ngoài tối tăm và buồn thảm. Vài giọt nước trên cửa kính cho biết trời đang mưa. Carrie rơi vào tình thế khó xử, lưỡng lự giữa kiên quyết và bơ vơ. Lúc này tàu đã dừng, còn cô đang nghe lời năn nỉ của ông. Đầu tàu giật lùi một chút và cả đoàn tàu đỗ hẳn.
Cô nao núng, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Hết phút này đến phút kia trôi qua, cô vẫn do dự, ông vẫn nài xin.
– Ông sẽ để tôi trở về nếu tôi muốn chứ? – Cô hỏi, dường như lúc này cô đã thắng thế và người đồng hành của cô hoàn toàn khuất phục.
– Tất nhiên rồi, – ông trả lời, – em biết là tôi sẽ làm thế mà.
Carrie chỉ lắng nghe, như một người được lệnh ân xá tạm thời.
Cô bắt đầu cảm thấy dường như cơ hội hoàn toàn trong tay cô.
Đoàn tàu lại nhanh chóng chuyển động. Hurstwood thay đổi chủ đề.
– Em mệt lắm phải không? – Ông nói.
– Không, – cô trả lời.
– Em có muốn tôi kiếm cho em một giường trong toa nằm không?
Cô lắc đầu, mặc dù cảnh hiểm nghèo của cô và thủ đoạn quỷ quyệt của ông, cô vẫn nhận thấy điều cô luôn cảm thấy – sự chu đáo của ông.
– Ồ, có chứ, – ông nói, – em sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.
Cô lắc đầu.
– Dù thế nào cũng để tôi xếp áo khoác của tôi cho em, – ông đứng dậy và xếp gọn chiếc áo khoác nhẹ ở vị trí thoải mái cho cô dựa đầu.
– Thế, – ông âu yếm nói, – giờ xem em có thể nghỉ ngơi một lát được không. – Ông có thể làm lành với cô vì sự ưng thuận của cô. Ông ngồi xuống ghế cạnh cô và nghĩ một lát.
– Tôi tin rằng chúng ta đang đi trong cơn mưa nặng hạt, – ông nói.
– Có vẻ thế, – Carrie nói, thần kinh của cô dịu lại trong tiếng mưa rơi được luồng gió mạnh đưa đi, lúc đoàn tàu lao điên cuồng qua bóng tối tới một cõi thế mới mẻ hơn.
Trong chừng mực nào đó, sự thực đã xoa dịu được Carrie và là nguồn cơn thỏa mãn cho Hurstwood, nhưng nó chỉ làm ông nhẹ nhõm nhất thời. Lúc này, sự chống đối của cô đã nguôi, ông dành toàn bộ thời gian cân nhắc lỗi lầm của mình.
Hoàn cảnh của ông vô cùng quyết liệt, vì ông không muốn có số tiền khốn nạn ông đã lấy cắp. Ông không muốn là một tên trộm. Khoản tiền đó hoặc bất cứ khoản nào khác không bao giờ có thể đền bù cho vị thế mà ông đã vứt bỏ một cách ngu xuẩn. Nó không thể trả lại cho ông bạn bè, tên tuổi, nhà cửa, gia đình, và cả Carrie, khi ông muốn có cô. Ông đã bị loại khỏi Chicago và tình trạng ung dung, thoải mái. Ông đã tự tước đoạt phẩm giá của mình, những cuộc gặp vui vẻ, những buổi tối dễ chịu. Vì cái gì kia chứ? Càng nghĩ ông càng không chịu nổi. Ông bắt đầu nghĩ ông sẽ cố khôi phục tình trạng cũ của ông. Ông sẽ trả lại những thứ khốn nạn đã lấy trộm trong đêm và giải thích. Có lẽ Moy sẽ hiểu. Có lẽ họ sẽ tha thứ cho ông và để ông trở về.
Đến trưa, đoàn tàu lăn bánh vào Detroit và ông cảm thấy quá hoảng sợ. Lúc này chắc cảnh sát đã theo vết ông. Chắc chắn họ đã thông báo cho cảnh sát của các thành phố lớn và nhiều thám tử đang tìm ông. Ông nhớ lại những trường hợp người bỏ trốn bị bắt giữ. Cho nên, ông thở nặng nhọc và xanh xám mặt mày. Bàn tay ông thấy cần phải làm gì đó. Ông giả vờ chú ý đến phong cảnh bên ngoài mà chẳng cảm nhận được gì. Ông giậm chân liên tục lên sàn.
Carrie nhận ra tâm trạng bồn chồn của ông nhưng không nói gì. Cô không biết nó có ý nghĩa gì hoặc có tầm quan trọng ra sao.
Lúc này, ông tự hỏi sao không hỏi xem chuyến tàu này có chạy đến Montreal hoặc một địa điểm nào đó của Canada không. Có lẽ ông có thể tiết kiệm được thời gian. Ông đứng dậy và tìm trưởng tàu.
– Đoàn tàu này có toa nào chạy đến Montreal không? – Ông hỏi.
– Có, toa giường nằm ở đằng sau.
Ông muốn tìm hiểu thêm, nhưng thấy thế là không khôn ngoan, nên quyết định hỏi thăm ở ga.
Đoàn tàu lăn bánh vào sân ga, hú lên lanh lảnh và phụt khói.
– Tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên đến thẳng Montreal, – ông nói với Carrie. – Tôi sẽ xem chuyến nối khi chúng ta xuống tàu.
Ông quá đỗi căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh. Carrie chỉ nhìn ông bằng cặp mắt to, băn khoăn. Tinh thần cô vật vờ, không sao bắt mình làm gì được.
Đoàn tàu dừng hẳn và Hurstwood dẫn đường ra ngoài. Ông thận trọng nhìn quanh, giả tảng chăm sóc Carrie. Thấy không có dấu hiệu gì bị theo dõi, ông đến thẳng phòng bán vé.
– Chuyến tiếp theo đi Montreal khởi hành lúc nào? – Ông hỏi.
– Hai mươi phút nữa, – người bán vé nói.
Ông mua hai vé giường nằm ở toa hạng sang. Rồi ông vội vã trở lại với Carrie.
– Chúng ta phải đi ngay, – ông nói, hầu như không nhận thấy trông Carrie mệt mỏi và chán nản.
– Ước gì tôi thoát mọi chuyện này, – cô rầu rĩ nói.
– Đến Montreal em sẽ thấy khá hơn, – ông nói.
– Tôi chẳng có một thứ gì hết, – Carrie nói, – chẳng có đến một chiếc khăn tay.
– Em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn, ngay khi tới đó, em yêu ạ, – ông giảng giải. – Em có thể ghé vào hiệu may ngay lập tức.
Lúc này có tiếng người rao tàu đã sẵn sàng và họ lên tàu. Lúc tàu chuyển bánh, Hurstwood thở phào nhẹ nhõm. Chạy một quãng ngắn là đến sông, và họ phải đi phà sang.
– Giờ thì không còn quá xa nữa, – ông nói, nhẹ nhõm nhắc cô. – Việc đầu tiên là chúng ta sẽ tới đó vào lúc sáng.
Carrie không buồn đáp lại.
– Để tôi đi xem có toa ăn không, – ông nói thêm. – Tôi đói rồi.