Ngày hôm sau, Carrie tiếp tục cuộc tìm kiếm, khi đến Casino[44], cô hiểu rằng trong dàn đồng ca của nhà hát cũng như trong các lĩnh vực khác, đều khó mà chen chân. Các cô gái đứng thành một hàng, trông xinh đẹp, đông như những lao động phổ thông, họ đều biết nhảy và búng đàn ghita. Cô thấy không có sự phân biệt giữa những người đến xin việc, phải tuân theo tiêu chuẩn cổ truyền về vẻ đẹp và hình dáng. Quan điểm riêng của họ hoặc hiểu biết khả năng của họ chẳng là gì.
– Tôi có thể tìm ông Gray ở đâu ạ? – Carrie hỏi người gác cửa sưng sỉa ở lối vào sân khấu của Casino.
– Cô không thể gặp được ông ấy bây giờ đâu, ông ấy bận.
– Ông có biết khi nào tôi có thể gặp ông ấy không?
– Cô có hẹn với ông ấy chưa?
– Chưa.
– Cô phải gọi đến văn phòng ông ấy chứ.
– Trời ơi! – Carrie kêu lên. – Văn phòng của ông ấy ở đâu ạ?
Ông ta cho cô số.
Giờ thì cô hiểu chẳng cần gọi đến đó làm gì. Ông ta sẽ không có mặt ở đấy. Chẳng gì còn lại ngoài tận dụng những giờ trong cuộc tìm kiếm.
Những cuộc mạo hiểm buồn thảm ở những nơi khác kể lại nhanh thôi. Nhà hát Daly[45] không gặp ai ngoài cuộc hẹn. Carrie đợi một giờ trong văn phòng ảm đạm, bất chấp mọi trở ngại mới biết sự thực này về ông Dorney[46] thản nhiên và hờ hững.
– Cô phải viết đơn và đề nghị ông ta gặp cô.
Thế là cô đi.
Tại Nhà hát Empire[47], cô thấy một đám đông những người bơ phờ và dửng dưng lạ thường. Mọi vật được trang hoàng, che phủ, hoàn tất cẩn thận và dè dặt lạ lùng.
Ở Lyceum, cô bước vào một trong những phòng họp kín hẻo lánh dưới gầm cầu thang, lổn nhổn và đóng ván ô, khiến ta cảm thấy sự lớn lao của mọi vị trí quyền lực. Đây là nơi dành riêng cho người bán vé, người gác cửa và người trợ lý hãnh diện vì địa vị tôn quý của họ.
“Chà chà, giờ hãy khúm núm, rất khúm núm nhé. Hãy cho chúng tôi biết cô cần gì. Nói nhanh lên, lo lắng và đừng ra vẻ tự trọng. Đừng băn khoăn gì về chúng tôi, chúng tôi có thể thấy cần phải làm những gì”.
Bầu không khí này của Lyceum là dáng dấp của mọi văn phòng quản trị trong thành phố. Những chủ doanh nghiệp nhỏ này thực sự là chúa tể trong cơ ngơi của họ.
Carrie chán nản rời đi, càng bối rối hơn vì công sức khó nhọc của mình.
Tối hôm đó, Hurstwood nghe mọi chi tiết của cuộc tìm kiếm mệt mỏi và bất thành.
– Em không muốn gặp ai nữa, – Carrie nói. – Em chỉ cuốc bộ, cuốc bộ mãi và đợi thôi.
Hurstwood chỉ nhìn cô.
– Em cho rằng phải có một số bạn bè trước khi bước vào, – cô nói thêm, chán chường.
Hurstwood nhìn thấy sự khó khăn trong việc này, song vẫn thấy hình như nó chưa đến nỗi khủng khiếp thế. Carrie mệt mỏi và ngã lòng, nhưng lúc này cô có thể nghỉ ngơi. Nhìn thế giới từ cái ghế bập bênh của ông, vị đắng của cuộc đời hình như không đến nhanh như thế. Ngày mai sẽ là một ngày khác.
Ngày mai đến, rồi ngày hôm sau, hôm sau nữa.
Carrie gặp ông bầu ở Casino trước kia.
– Ngày đầu tuần tới cô đến nhé. Lúc đó có lẽ sẽ có một số thay đổi.
Ông ta là người to con, béo tốt, thừa thãi quần áo đẹp và ăn ngon, đánh giá đàn bà như một tay sành ngựa. Carrie xinh đẹp và duyên dáng. Có thể đưa cô vào vai phụ dâu cô chẳng mảy may có kinh nghiệm gì. Một trong các ông chủ đã gợi ý dàn đồng ca hơi yếu kém về diện mạo.
Còn vài ngày nữa mới đến ngày đầu của tuần tới. Ngày đầu tháng đang đến gần. Carrie lo lắng vì trước đây chưa bao giờ lo như thế.
– Anh có thực sự tìm kiếm khi ra ngoài không? – Một buổi sáng, cô hỏi Hurstwood vì đây là ý nghĩ đau đớn cực điểm của cô.
– Lẽ tát nhiên là có. – Ông dằn dỗi nói, phiền muộn và hơi nhục vì lời nói bóng gió.
– Em hiểu tình hình hiện tại. – Cô nói. – Lại sắp đến ngày đầu tháng tới rồi.
Cô đã thấy cảnh ngộ thất vọng.
Hurstwood bỏ đọc báo và thay quần áo.
“Ông ấy sẽ tìm việc gì đó, – ông nghĩ. – Ông ta sẽ đi xem liệu có quán rượu, bia ở nơi nào đó nhận ông ta. Phải, ông ta sẽ nhận chân bồi rượu nếu có thể được nhận”.
Đây giống như cuộc hành hương trước kia. Một hoặc hai lời khước từ nhẹ nhàng, và sự làm ra vẻ can đảm tan biến.
“Vô ích, – ông nghĩ. – Mình đành về nhà thôi”.
Giờ đây tiền nong gần cạn, ông bắt đầu để ý đến quần áo, dù bộ đẹp nhất của ông trông đã tàu tàu. Thật là một ý nghĩ cay đắng.
Carrie vào sau khi ông về.
– Em đi gặp vài ông bầu các loại đây, – cô nói bâng quơ. – Phải có hành động nào chứ. Chẳng ai muốn người không làm gì.
– Hôm nay anh đã gặp một số người ở nhà máy rượu, – Hurstwood nói. – Một người hứa cố thu xếp cho anh một chỗ trong khoảng hai hoặc ba tuần.
Mặt Carrie quá lo âu nên ông buộc phải diễn, và ông đã làm thế.
Đây là lời tạ lỗi uể oải với người tích cực.
Hôm thứ Hai, Carrie lại đến Casino.
– Tôi đã bảo cô đến hôm nay ư? – Ông bầu nói và nhìn khắp người cô lúc cô đứng trước mặt ông ta.
– Ông nói ngày đầu tuần tới, – Carrie nói, hết sức lúng túng.
– Cô đã có chút kinh nghiệm nào chưa? – Ông ta hỏi lại, gần như khắt khe.
Carrie thú nhận là chẳng có gì.
Ông ta lại nhìn khắp người cô lần nữa lúc lục đống giấy tờ. Ông ta thầm ưng người phụ nữ trẻ xinh đẹp và bối rối này.
– Sáng mai, cô đến nhà hát nhé.
Tim Carrie nảy lên tận cổ họng.
– Tôi sẽ đến, – Carrie nói, khó nhọc. Cô có thể thấy ông ta thèm muốn cô, và cô quay đi.
“Có thật ông ta đưa cô vào làm việc không? Ôi, cầu Chúa phù hộ, có thể thế chăng?”
Tiếng ầm ầm chói tai của thành phố qua các cửa sổ mở rộng trở nên dễ chịu.
Một giọng nói the thé trả lời chất vấn thầm trong cô, xua đi mọi nỗi sợ trước mắt vì thực tế của cuộc sống.
– Nhớ đến đúng giờ đấy, – ông bầu nói cộc cằn. – Cô sẽ bị bỏ qua nếu không đến.
Carrie hấp tấp bỏ đi. Giờ cô không phàn nàn vì sự lười biếng của Hurstwood nữa. Cô đã có chỗ làm, cô đã có một chỗ! Câu này reo trong tai cô.
Trong trạng thái hài lòng, cô gần như mong muốn kể với Hurstwood. Nhưng trên đường về nhà, cân nhắc sự việc toàn diện hơn, cô bắt đầu nghĩ đến sự tìm được việc của cô trong vài tuần và sự lang thang, lười nhác của ông trong nhiều tháng.
“Tại sao anh ấy không tìm được gì? – Cô thẳng thắn tự nhủ. – Nếu mình có thể, thì chắc chắn anh ta phải tìm được. Với mình không quá khó”.
Cô quên bẵng rằng cô có tuổi trẻ và sắc đẹp. Cô hăng hái và có nhận thức, nhưng không bị bất lợi vì tuổi tác.
Tiếng nói thành công bao giờ cũng thế.
Song, cô không thể giữ bí mật được. Cô cố tỏ ra bình thản và thờ ơ, nhưng rõ ràng là giả vờ.
– Thế nào? – Ông nói khi nhìn thấy gương mặt nhẹ nhõm của cô.
– Em có chỗ làm rồi.
– Thế ư? – Ông nói, thở một hơi nhẹ nhõm.
– Vâng.
– Là việc gì vậy? – Ông hỏi, cảm thấy lúc này ông cũng có thể kiếm được việc tử tế.
– Trong dàn đồng ca, – cô trả lời.
– Là việc diễn ở Casino mà em kể với anh ư?
– Vâng, – cô trả lời. – Ngày mai em bắt đầu diễn tập.
Cô sẵn lòng giải thích thêm, vì cô đang vui. Cuối cùng, Hurstwood nói:
– Em có biết sẽ được lĩnh bao nhiêu chưa?
– Chưa, em không muốn hỏi, – Carrie nói. – Em đoán họ sẽ trả mười hai hoặc mười bốn đôla một tuần.
– Anh cũng cho vào khoảng thế, – Hurstwood nói.
Tối hôm ấy trong nhà có một bữa tối vui vẻ, nhờ cắt được sự căng thẳng khủng khiếp. Hurstwood ra ngoài cạo râu và trở về với một miếng thăn bò to hợp lý.
“Ngày mai, – ông nghĩ, – mình sẽ đi nhìn ngó xem”, và hy vọng sống dậy khiến ông không còn nhìn xuống đất nữa.
Hôm sau, Carrie đến đúng giờ và được phân một chỗ trong hàng. Cô thấy nhà hát rộng rãi, vắng vẻ và lờ mờ, vẫn còn thơm nức mùi nước hoa và trang trí rực rỡ của đêm qua, đáng chú ý vì vẻ tráng lệ và đậm chất phương Đông. Sự kỳ diệu của nó khiến cô kính sợ và thích thú. Diễm phúc thay thực tế lạ lùng này. Bao cố gắng vất vả của cô thật bõ công. Nó vượt cao hơn hẳn đám đông dung tục, sự biếng nhác, thiếu thốn và tầm thường. Dân chúng đến xem hát trong những trạng phục sang trọng và xe cộ. Nó đúng là trung tâm của ánh sáng và vui vẻ. Mà cô lại thuộc về nơi đây. Chao ôi, ước gì cứ thế này mãi, ngày tháng của cô sẽ hạnh phúc biết chừng nào!
– Tên cô là gì? – Người chỉ đạo buổi tập hỏi.
– Madenda, – cô đáp, ngay lập tức nhớ đến cái tên Drouet đã chọn ở Chicago. – Carrie Madenda.
– Cô Madenda, – ông ta nói rất niềm nở, đúng như Carrie hình dung, – cô đứng vào chỗ kia.
Rồi ông ta gọi một cô gái ở trong nhóm:
– Cô Clark, cô ghép đôi với cô Madenda.
Cô gái tiến lên để Carrie nhìn thấy chỗ nên đến, và buổi diễn tập bắt đầu.
Carrie sớm nhận thấy buổi tập này hơi giống với các buổi diễn tập ở Avery Hall, dáng dấp của ông bầu đã nói lên khá nhiều. Cô ngạc nhiên vì vẻ khăng khăng và hợm hĩnh cùng với sự gần như thô bạo của ông Millice. Trong buổi tập, hình như ông ta giận dữ quá mức với những chuyện vặt và gào to hơn cần thiết. Rõ ràng là ông ta coi thường mọi vẻ tự trọng hoặc ngây thơ của các cô gái này.
– Clark, – ông ta gọi, lẽ tất nhiên là gọi cô Clark, – sao cô không bước kịp đến chỗ kia?
– Bốn người bên phải! Bên phải, tôi đã nói là bên phải! Trời đất ơi, nhúc nhích cái thân xác lên nào! Bên phải! – Lúc nói câu này, ông ta nâng các âm thanh cuối lên thành tiếng gầm dữ dội.
– Maidand! Maitland! – Ông ta gọi một cô.
Một cô gái bé nhỏ, căng thẳng và ăn vận như hài kịch bước ra. Carrie lo thay cho cô ta, bản thân cô rất thông cảm và sợ hãi.
– Dạ, thưa ông? – Cô Maitland nói.
– Tai cô có vấn đề không đấy?
– Không ạ, thưa ông.
– Vậy cô có hiểu “cột bên trái” nghĩa là gì không?
– Có, thưa ông.
– Vậy sao cô lại loạng choạng đi sang bên phải? Cô muốn phá vỡ hàng sao?
– Tôi mới chỉ…
– Không cần biết cô mới chỉ làm gì. Hãy dỏng tai lên mà nghe.
Carrie thương và lo đến lượt mình.
Một cô khác phải chịu nỗi đau vì bị mắng.
– Gượm đã, – ông bầu kêu to và giơ tay lên như thất vọng. Thái độ của ông ta thật hung dữ.
– Elvers, – ông ta quát, – cô ngậm gì trong mồm vậy?
– Không có gì ạ, – cô Elvers nói trong lúc hơi mỉm cười và đứng, bồn chồn.
– Ờ, vậy cô đang nói chuyện?
– Không, thưa ông.
– Vậy hãy im miệng lại. Nào, tất cả làm lần nữa.
Cuối cùng cũng đến lượt Carrie. Vì cô quá lo lắng làm mọi thứ đòi hỏi nên mới gặp rắc rối.
Cô nghe thấy ai đó gọi:
– Mason, – giọng đó nói. – Cô Mason.
Carrie nhìn quanh xem là ai. Cô gái đằng sau đẩy nhẹ cô, nhưng cô không hiểu.
– Cô, là cô! – Ông bầu nói. – Cô không nghe thấy à?
– Ồ, – Carrie nói, suy sụp và đỏ bừng mặt mũi.
– Tên cô là Mason phải không? – Ông bầu hỏi.
– Không, thưa ông, – Carrie nói, – là Madenda.
– Được, bàn chân cô có làm sao không đấy? Cô không thể nhảy múa được ư?
– Có, thưa ông, – Carrie nói, cô đã học khiêu vũ từ lâu.
– Vậy sao lúc nãy cô không nhảy? Cô đừng lết chân như thể chết rồi thế. Tôi cần những người có sức sống hẳn hoi kia.
Má Carrie đỏ tía và nóng rực. Môi cô run run.
– Vâng, thưa ông, – cô nói.
Suốt ba giờ liền giục giã không ngừng kết hợp với cáu kỉnh và hoạt động tích cực. Thân thể Carrie mệt rời rã, nhưng tinh thần cô quá phấn khích nên không nhận thấy điều đó. Cô có ý lúc về nhà sẽ tập quay lượn như quy định. Cô sẽ không mắc lỗi, nếu cô cố tránh.
Lúc cô về đến nhà, Hurstwood không còn ở đó. Cô nghĩ, kỳ diệu thay, ông ra ngoài tìm việc. Cô ăn vội một miếng to rồi tiếp tục tập luyện, duy trì ảo tưởng thoát khỏi tình cảnh khổ sở vì tài chính. “Âm thanh vinh quang đang ngân reo trong tai cô”.
Lúc Hurstwood trở về, không phấn chấn như lúc ra đi, và cô buộc phải ngừng tập để nấu cơm chiều. Cứ thế này sẽ sớm bực bội. Cô sẽ có công việc và như thế này đây. Cô sẽ vừa diễn kịch vừa trông nom việc nhà ư?
– Sau khi khởi sự, mình sẽ không làm việc này nữa, – cô nói. – Anh ấy có thể ra ăn ngoài.
Sau đó, mỗi ngày lại đưa đến nhiều lo lắng. Cô thấy ở trong dàn đồng ca không phải là việc tuyệt vời, và cô cũng biết mức lương mỗi tuần của cô là mười hai đôla. Sau vài ngày, cô đã chứng kiến cảnh đầu tiên của những con người vô cùng kiêu ngạo đó – các nam, nữ diễn viên đóng vai chính. Cô thấy họ được hưởng đủ thứ đặc ân và chiều chuộng. Cô chẳng là gì, tuyệt đối chẳng là gì hết.
Ở nhà là Hurstwood, hàng ngày khiến cô phải suy nghĩ. Hình như ông chẳng làm gì, lại còn trơ tráo dò hỏi cô xoay xở ra sao. Ông cứ thản nhiên làm thế khiến ai cũng phải nghĩ ông đang đợi sống bằng lao động của cô. Giờ cô đã có phương tiện sinh sống rõ ràng, thái độ đó như chọc tức cô. Dường như ông ỷ vào số tiền mười hai đôla ít ỏi của cô.
– Em xoay xở ổn chứ? – Ông hỏi, ôn tồn.
– Ồ, được ạ, – cô trả lời.
– Em có thấy thoải mái không?
– Khi nào đã quen, chắc sẽ ổn thôi.
Lúc đó tờ báo lại thu hút mọi suy nghĩ của ông.
– Anh đã mua ít mỡ lợn, – ông nói thêm, như một ý nghĩ quá muộn. – Anh nghĩ nhỡ em muốn làm ít bánh quy.
Lời gợi ý trơ tráo của người đàn ông khiến cô hơi ngượng, nhất là trong tình trạng gần đây. Sự độc lập ban đầu khiến cô thêm can đảm để quan sát, và cô cảm thấy muốn nói nhiều điều. Cô vẫn không thể nói chuyện với ông như với Drouet. Trong cung cách của Hurstwood có một cái gì đó khiến cô luôn sợ hãi. Hình như ông có sức mạnh vô hình dự trữ.
Một hôm, sau tuần lễ tập dượt đầu tiên, điều cô ngờ vực đã đến.
– Chúng ta sẽ phải tiết kiệm hơn đấy, – ông nói lúc để miếng thịt ông vừa mua xuống. – Em sẽ không nhận được số tiền hàng tuần nữa.
– Không, – Carrie nói, cô đang khuấy cái xoong trên bếp.
– Anh chỉ trả tiền nhà và thêm mười ba đôla nữa, – ông bổ sung.
– Ra thế, – cô tự nhủ. – Giờ mình phải dùng tiền của mình.
Ngay lúc ấy, cô chợt nhớ đã hy vọng mua vài thứ mới cho mình.
Cô cần quần áo. Mũ của cô đã quá cũ.
“Mười hai đôla, làm thế nào duy trì được căn hộ này? – Cô nghĩ. – Mình không thể làm được. Sao anh ấy không kiếm việc gì mà làm?”
Đêm quan trọng của buổi công diễn đầu tiên đã đến. Cô không đề nghị Hurstwood đến xem. Ông cũng không nghĩ đến việc đi. Sẽ chỉ lãng phí tiền nong. Cô phải dành một phần nhỏ cho mình.
Quảng cáo đã đăng trên các báo, áp phích đã dán trên bảng. Tên của nữ diễn viên chính và các vai khác đã yết. Carrie chẳng là gì.
Cũng như hồi ở Chicago, nỗi sợ sân khấu chiếm lĩnh cô đúng vào lúc nhóm múa balê vào, nhưng sau đó cô trấn tĩnh lại. Sự tầm thường hiển nhiên và đau khổ của vai trò xua tan nỗi sợ của cô. Cô cảm thấy sự vô danh của mình chẳng là gì. May thay, cô không phải mặc quần áo bó. Một nhóm mười hai người được chỉ định mặc váy màu vàng đẹp đẽ, gấu váy trên đầu gối vài phân thành một hàng. Carrie ngẫu nhiên là một trong mười hai người đó.
Lúc đứng quanh sân khấu, bước đi, thỉnh thoảng cao giọng đồng thanh, Carrie có dịp quan sát khán giả và chứng kiến sự thành công lớn của vở diễn. Nhiều tràng vỗ tay, nhưng cô không thể không thấy một số nữ diễn viên vin vào tài năng mới kém cỏi làm sao.
“Mình có thể diễn hay hơn thế”, – Carrie đánh bạo tự nhủ trong vài cảnh. Cô đã đúng khi biết thưởng thức.
Sau khi vở diễn kết thúc, Carrie thay nhanh quần áo và khi ông bầu mắng mỏ mấy người khác và bỏ qua cô, cô hình dung chắc cô được vừa ý. Cô muốn ra ngoài nhanh chóng vì cô quen biết rất ít người, còn các ngôi sao đang chuyện gẫu. Carrie nhìn thấy tất lúc lướt qua. Bên ngoài có nhiều xe ngựa, ai đó đang mắng đám thanh niên ăn mặc bảnh bao và đợi. Chỉ cần chớp lông mi là cô sẽ có ngay một bạn đồng hành. Cô không làm thế.
Dù thế nào cũng có một thanh niên từng trải tình nguyện.
– Không về nhà một mình chứ, cô em? – Cậu ta hỏi.
Carrie chỉ bước vội và lên xe ở đại lộ Sáu. Đầu cô đầy ắp ngạc nhiên rằng cô có thời gian để chẳng làm gì khác.
– Anh đã có tin gì của nhà máy rượu chưa? – Cuối tuần cô hỏi, hy vọng câu hỏi sẽ khuấy động Hurstwood hành động.
– Chưa, – ông trả lời, – họ chưa sẵn sàng. Anh cho là rồi sự việc sẽ đến.
Cô không nói thêm, cô không thích phải nộp tiền của mình, tuy vẫn cảm thấy trường hợp này phải thế. Hurstwood cảm thấy cơn khủng hoảng và khéo léo khẩn khoản yêu cầu Carrie. Từ lâu, ông đã nhận biết cô là người tốt bụng và giỏi chịu đựng. Ông hơi xấu hổ khi nghĩ phải làm thế, nhưng lại tự bào chữa rằng ông sẽ kiếm được việc gì đó. Ngày nộp tiền thuê nhà đã cho ông một cơ hội. Ông nói lúc đếm tiền:
– Đây là số tiền cuối cùng của anh. Anh sẽ phải kiếm việc gì đó khá sớm.
Carrie nhìn ông ngờ vực, thoáng nghi lời kêu cứu.
– Nếu anh có thể giữ vững thêm ít lâu nữa, anh tin là sẽ kiếm được việc gì đó. Chắc chắn Drake sẽ khai trương một khách sạn ở đây vào tháng Chín.
– Thế sao? – Carrie nói, nghĩ chỉ còn chưa đầy một tháng là đến thời hạn đó.
– Liệu em có thể giúp anh vượt qua tình huống khó khăn cho đến lúc ấy được không? – Ông nói rất gợi cảm. – Sau lúc đó, anh cho là anh sẽ ổn thôi.
– Không, – Carrie nói, cảm thấy buồn vì số phận ngáng trở cô.
– Chúng ta có thể xoay xỏa được nếu chúng ta tiết kiệm. Anh sẽ trả lại cho em.
– Ồ, em sẽ giúp anh, – Carrie nói, cô cảm thấy nhẫn tâm vì ông buộc phải quỵ luỵ khẩn khoản như thế, trong khi nỗi khao khát kiếm tiền thúc cô phản đối yếu ớt.
– Sao anh không kiếm việc gì đó tạm thời, George? – Cô nói. – Như thế có gì khác đâu? Có khi, sau một thời gian, anh sẽ tìm được việc tốt hơn.
– Anh sẽ nhận bất cứ việc gì, – ông nói, nhẹ người và nhăn mặt cau mày vì bị trách móc. – Anh chỉ mới ngừng việc tìm tòi trên phố thôi mà. Ở đây chẳng ai biết anh.
– Anh không cần làm thế, – Carrie nói, tê tái vì trắc ẩn. – Nhưng chắc phải có nhiều việc khác nữa.
– Anh sẽ kiếm việc gì đó! – Ông nói, ra vẻ quyết tâm.
Rồi ông lại chúi mũi vào đọc báo.