Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xơ Carrie

Chương XXXII: Bữa tiệc Belshazzar[33]

Tác giả: Theodore Dreiser
Chọn tập

Cuộc dạo chơi này đã nảy sinh trong lòng Carrie nhiều cảm xúc, khiến tâm trạng cô xốn xang quá mức vì những tình tiết bi ai trong vở kịch tiếp theo. Người nghệ sĩ mà họ xem rất được mến mộ vì trình diễn một vở hài kịch nhẹ nhàng, trong đó nỗi buồn lúc đầu đủ tương phản và làm nhẹ tính hài hước. Chúng ta đã biết, sân khấu có sức hút rất lớn với Carrie. Cô không bao giờ quên cô đã thành công ở Chicago. Nó đọng lại trong trí cô và chiếm giữ ý thức của cô trong nhiều buổi chiều dài lê thê đu đưa trên ghế bập bênh, chỉ có cuốn tiểu thuyết mới nhất góp phần vào niềm vui duy nhất trong hoàn cảnh của cô. Cô chưa lần nào xem một vở kịch mà thiếu khả năng nhận thức sinh động. Có vài cảnh khiến cô ao ước được đóng một vai, được thể hiện trong vai diễn những tình cảm mà cô cảm nhận. Gần như lúc nào cũng thế, cô bị trí tưởng tượng mạnh mẽ cuốn đi và ngẫm nghĩ một mình cả ngày hôm sau. Cô sống trong những sự kiện đó cũng như trong thực tại, tạo nên cuộc sống hàng ngày của cô.

Không ít lần đi xem kịch, thực tại khuấy động tận đáy tâm can cô. Hôm nay, một bài hát khe khẽ về nỗi khát khao cứ ngân nga mãi trong lòng cô và vẻ đẹp lộng lẫy, vui tươi mà cô đã thấy. Chao ôi, những người đàn bà đó đi lướt qua cô, sôi nổi gấp trăm lần, họ là ai vậy? Những bộ quần áo lộng lẫy, thanh lịch, những cái khuy màu sắc đáng kinh ngạc, những đồ trang sức bằng bạc và vàng ấy từ đâu mà ra? Những con người xinh đẹp ấy ở đâu vậy? Họ đi lại giữa những đồ đạc tao nhã và chạm khảm, những bức tường trang trí, những tấm thảm tinh tế ư? Những ngôi nhà giàu có của họ, tốn bao tiền của mới tậu được, ở đâu vậy? Những con ngựa bóng mượt, khỏe khoắn, gặm cỏ rào rạo trong chuồng nào và đóng vào những cỗ xe huy hoàng? Những người hầu ăn vận tề chỉnh, chải chuốt vơ vẩn nơi nào? Chao ôi, những tòa lâu đài, những ngọn chúc đài, nước hoa, những khuê phòng sang trọng và những bàn ăn nặng trĩu! New York chắc phải đầy những tòa nhà như thế, hoặc không thể có những con người đẹp đẽ, kiêu kỳ và xấc xược đó. Những nhà kính nào chứa họ. Cô nhói lòng biết rằng cô không phải là người trong số đó, – than ôi, cô đã mơ một giấc và nó không trở thành hiện thực. Cô ngạc nhiên vì tình cảnh cô đơn của mình suốt hai năm vừa qua, vì sự thờ ơ với thực tế là chưa bao giờ đạt được thứ cô mong đợi.

Vở kịch là một trong những vở dựng dành riêng cho phòng khách, các quý bà và quý ông ăn vận quá ư lộng lẫy trải qua những dằn vặt, đau khổ vì tình hoặc ghen tuông giữa những đồ đạc tráng lệ vây quanh. Những nhận xét dí dỏm cám dỗ những con người suốt ngày thèm muốn vật chất xung quanh và chưa bao giờ hài lòng vì chúng. Họ say mê thể hiện nỗi đau trong các hoàn cảnh tưởng tượng.

Ai mà không đau lòng trên chiếc ghế mạ vàng? Ai mà không đau đớn giữa những tấm thảm thêu thơm phức, đồ đạc bọc đệm và người hầu bận chế phục? Sầu khổ trong những hoàn cảnh như thế trở thành một việc hấp dẫn. Carrie thèm được như thế. Cô muốn thử nghiệm những nỗi đau dù là bất cứ thứ gì trong cõi trần ai, nếu không chí ít cũng tái tạo chúng trong điều kiện mê hôn trên sân khấu. Đầu óc cô bị những thứ nhìn thấy tác động, và lúc này vở kịch dường như là một thứ quá ư đẹp đẽ. Chẳng mấy nỗi, cô lạc trong cuộc sống mà nó thể hiện, và ao ước không bao giờ trở về. Giữa các màn, cô nghiên cứu các nhóm khán già ở các hàng ghế và lô đằng trước, và nảy ra ý tưởng mới về khả năng ở New York. Cô tin chắc rằng chưa được nhìn thấy nó toàn diện, rằng thành phố là một hoạt động quay cuồng trong lạc thú và khoái cảm.

Dự các cuộc vui, chính Broaway dạy cô một bài học nhạy bén hơn. Quang cảnh cô chứng kiến lúc này như càng mở rộng thêm và lên đến cực điểm. Biết bao thứ lộng lẫy và những hành động điên rồ cô chưa bao giờ thấy. Nó xác nhận nhận thức của cô về tình trạng hiện tại. Cô không sống, không thể đòi hỏi được sống, cho tới khi một thứ như thế này đến trong đời cô. Đàn bà tiêu tiền như nước, cô nhìn thấy trong các cửa hiệu lúc đi qua. Hoa, kẹo, nữ trang hình như là những thứ quan trọng, rất được chú ý đối với giới phụ nữ tao nhã. Còn cô, cô không đủ tiền tiêu vặt để thỏa mãn những cuộc đi chơi như thế vài lần trong tháng.

Đêm hôm ấy, căn hộ nhỏ xinh xắn dường như là nơi tầm thường. Nó không phải là nơi ở của cái thế giới thú vị kia. Cô nhìn người hầu làm bữa với con mắt hờ hững. Những cảnh trong vở kịch hiện ra trong trí cô. Phần vì cô nhớ đến một nữ diễn viên xinh đẹp, đóng vai người tình được tán tỉnh và tranh giành. Vẻ duyên đáng của cô ta đã chinh phục trái tim Carrie. Trang phục của cô ta là mọi thứ mà nghệ thuật nghĩ ra, nỗi đau khổ của cô ta rất thật. Carrie có thể cảm nhận nỗi khổ mà cô ta thể hiện. Nó là thứ mà Carrie có thể diễn. Thậm chí có nhiều chỗ cô còn có thể diễn hay hơn. Vì thế, cô nhẩm lại lời thoại. Ôi, nếu như cô được đóng vai ấy, đời cô sẽ khoáng đạt biết bao! Cô cũng có thể diễn xuất rất đạt.

Khi Hurstwood về nhà, Carrie rất ủ rũ. Cô ngồi, đu đưa và nghĩ ngợi, và không để ý đến những tưởng tượng của mình bị đứt đoạn; cô nói ít hoặc lặng thinh.

– Em sao thế, Carrie? – Lát sau Hurstwood hỏi, chú ý đến trạng thái lặng lẽ, gần như buồn bã của cô.

– Không có gì ạ, – Carrie nói. – Tối nay em thấy không được khỏe.

– Em không ốm chứ? – Ông hỏi và tiến đến sát cô.

– Ồ không, – cô nói, gần như dằn dỗi, – em chỉ cảm thấy không khỏe thôi.

– Thế thì tệ quá, – ông nói và sửa lại áo khoác sau khi hơi cúi xuống. – Anh đang định tối nay chúng ta đi xem hát.

– Em không muốn đi, – Carrie nói, bực mình vì những cảnh tượng huy hoàng của cô bị phá vỡ và biến mất. – Chiều nay em đi xem rồi.

– Thế ư? – Hurstwood nói. – Vở gì vậy?

Mỏ vàng[34].

– Có hay không?

– Khá hay, – Carrie nói.

– Em không muốn xem lại tối nay sao?

– Em không nghĩ thế, – cô nói.

Song, lúc đã thoát khỏi cảnh u sầu và đến bên bàn ăn, cô thay đổi ý nghĩ. Một ít thức ăn trong bụng đã làm nên điều kỳ diệu. Cô đi xem lần nữa, và tạm thời lấy lại bình tĩnh. Tuy vậy, cú đòn thức tỉnh đã phóng. Nhiều lần cô thoát khỏi những ý nghĩ bất mãn, song hiện giờ chúng lại đến lần nữa. Thời gian và sự tái diễn mới kỳ diệu làm sao! Nước chảy, rồi cuối cùng đá cũng phải mòn!

Sau cuộc đi xem trên độ một tháng, cô Vance mời Carrie đi xem hát buổi tối với vợ chồng họ. Cô đã nghe Carrie nói Hurstwood không về nhà ăn tối.

– Sao cô không đi cùng chúng tôi? Đừng ăn tối thui thủi một mình. Chúng ta sẽ xuống Sherry[35] ăn tối rồi sau đó đến Lyceum[36]. Cô đi cùng chúng tôi nhé.

– Tôi chắc là sẽ đi, – Carrie trả lời.

Cô bắt đầu ăn vận từ lúc ba giờ để năm rưỡi khởi hành đến nhà hàng danh tiếng, chen vai thích cánh giành vị thế trong tầng lớp thượng lưu. Trong bộ áo này, Carrie muốn thể hiện ảnh hưởng của sự giao du với cô Vance trưng diện. Cô liên tục chú ý đến những thứ mới mẻ trong mọi thứ hợp với trang phục của người phụ nữ này.

“Cô định đội cái mũ kia ư?” hoặc “Cô có thấy đôi găng mới có khuy ngọc trai hình trái xoan kia không?” là những cách nói tiêu biểu cho những lựa chọn.

– Lần sau cô mua đôi giày có khuy, đế dày và mũi da sơn nhé, bạn thân mến, – cô Vance nói.

– Nhất định rồi, – Carrie đáp.

– Cô đã nhìn thấy các áo bờ-lu nữ ở Altman chưa? Họ có một số mẫu đẹp nhất đấy. Tôi đã thấy một chiếc mà tôi biết là cô mặc vào sẽ vô cùng lộng lẫy. Tôi đã nói thế khi nhìn thấy nó.

Carrie lắng nghe rất chăm chú, vì chúng ám chỉ đến sự thân mật hơn sự thường tình giữa những người đàn bà đẹp. Cô Vance thích sự hiền hậu cố hữu của Carrie đến mức cô thích thú gợi ý đến những thứ hàng mới nhất.

– Sao cô không mua cho mình những chiếc váy đẹp bằng hàng séc bán ở Lord & Taylor? – Một hôm, cô Vance nói. – Chúng theo phong cách lượn tròn, và sẽ thịnh hành từ nay trở đi. Cô mặc chiếc màu lơ sẫm sẽ rất đẹp.

Carrie háo hức lắng nghe. Những lời đó chẳng bao giờ đến giữa cô và Hurstwood. Tuy vậy, cô bắt đầu gợi ý thứ này thứ khác, Hurstwood đồng ý mà chẳng phát biểu gì. Ông nhận ra xu hướng mới của Carrie, rồi cuối cùng, nghe quá nhiều về cô Vance và cung cách thú vị của cô ta, ông ngờ đấy là nguồn gốc thay đổi của vợ. Ông không định sớm nói những lời phản đối dù nhẹ nhất, nhưng ông cảm thấy nhu cầu của Carrie đang tăng nhanh. Ông không thích điều này, đúng hơn là ông chăm sóc cô theo kiểu của mình, và giữ vững quan điểm. Mặc dù vậy, trong các vụ giao dịch có những chi tiết gây cho Carrie cảm giác ông không hài lòng những đòi hỏi của cô. Ông không tán dương những thứ mua được. Nó làm cô tin rằng cô bị bỏ lơ và một vết rạn nho nhỏ đã chen vào giữa họ.

Tuy vậy, một trong những kết quả những gợi ý của cô Vance là trong dịp này, Carrie hài lòng vì cách ăn vận. Cô mặc bộ đẹp nhất, và sung sướng nghĩ nếu cô mặc bộ đồ đẹp nhất ắt nó phải trang nhã và vừa vặn. Cô Vance tán tụng trông Carrie đúng là một phụ nữ hai mươi mốt tuổi ăn mặc đẹp, làm đôi má Carrie ửng hồng, cặp mắt to của cô long lanh. Trời sắp mưa, và Vance đã gọi xe ngựa theo yêu cầu của vợ.

– Chồng cô không đến sao? – Vance ám chỉ, lúc gặp Carrie trong phòng khách nhỏ nhà mình.

– Không ạ, anh ấy bảo không về nhà ăn tối.

– Tốt hơn hết là cô để lại một bức thư ngắn, báo với anh ấy chúng ta ở đâu. Có khi anh ấy lại đến.

– Vâng, – Carrie nói, lúc trước cô không nghĩ ra việc này.

– Nhắn anh ấy chúng ta ở Sherry đến tám giờ. Song, tôi đoán là anh ấy biết.

Carrie đi qua phòng khách, váy áo sột soạt, và nguệch ngoạc mấy dòng, tay vẫn đi găng. Lúc cô trở lại, trong nhà Vance có một người mới đến.

– Cô Wheeler, để tôi giới thiệu anh Ames, anh họ tôi, – cô Vance nói. – Anh ấy sẽ đi cùng chúng ta, phải không Bob?

– Rất vui được gặp cô, – Ames nói và lịch sự cúi chào Carrie.

Carrie liếc nhìn con người có vóc dáng rất cường tráng. Cô cũng thấy anh ta điển trai, râu ria cạo nhẵn và trẻ trung, nhưng không có gì hơn.

– Anh Ames vừa đến New York vài ngày, – Vance xen vào, – và chúng tôi cố gắng đưa anh ấy đi xem đây đó.

– Ồ, thế ạ? – Carrie nói và nhận một cái liếc nhìn nữa của người mới đến.

– Vâng, tôi mới từ Indianapolis[37] đến khoảng một tuần, – Ames nói, ngồi lên mép ghế đợi cô Vance hoàn tất việc trang điểm.

– Tôi đoán anh thấy New York là một nơi đáng xem, phải không ạ? – Carrie nói, đánh bạo tránh sự im lặng.

– Nó khá rộng để đi loanh quanh suốt một tuần, – Ames trả lời, vui vẻ. Chàng thanh niên này quá ư vui tính và hoàn toàn không điệu bộ, màu mè. Với Carrie, dường như anh là người duy nhất vượt qua được những dấu vết bẽn lẽn cuối cùng của tuổi trẻ. Hình như Ames không giỏi trò chuyện, nhưng xứng đáng là người ăn mặc đẹp và dũng cảm. Carrie cảm thấy nói chuyện với anh không đến nỗi khó khăn.

– Tôi cho rằng bây giờ chúng ta đã sẵn sàng rồi. Xe đang chờ bên ngoài.

– Đi nào, mọi người, – Vance nói, tươi tắn mỉm cười. – Bob này, anh sẽ phải chăm sóc bà Wheeler đấy nhé.

– Tôi sẽ cố gắng, – Bob cười đáp và tiến đến gần Carrie hơn. – Cô sẽ không cần trông nom nhiều chứ, thưa cô? – Anh ta sốt sắng, có phần lấy lòng và cầu cạnh.

– Tôi mong là không nhiều lắm, – Carrie nói.

Họ xuống cầu thang, cô Vance mời và trèo vào xe đã mở cửa sẵn.

– Ổn rồi, – Vance nói và sập cánh cửa, rồi xe lăn bánh.

– Chúng ta sẽ xem gì đây? – Ames hỏi.

– Sothern, – Vance nói, – trong vở Ngài Chumpley[38].

– Ông ấy diễn hay lắm! – Cô Vance nói. – Ông ấy là người khôi hài nhất hạng.

– Tôi thấy báo chí ca ngợi thế, – Ames nói.

– Tôi không nghi ngờ gì, – Vance xen vào, – nhưng chúng ta sẽ rất thích vở đó.

Ames bị xép ngồi cạnh Carrie, nên anh buộc phải chú ý ít nhiều đến cô. Anh thích thú thấy cô trẻ như thế, xinh đẹp như thế mà đã là vợ, tuy đó chỉ là sự thích thú đầy tôn trọng. Không hề có chút gì vương vấn của người đàn ông với một phụ nữ trưng diện bảnh bao. Anh tôn trọng tình trạng hôn nhân, và nghĩ ở Indianapolis chỉ có một số ít cô gái xinh đẹp có thể kết hôn.

– Cô sinh trưởng ở New York ư? – Ames hỏi Carrie.

– Ồ không, tôi mới đến đây được hai năm.

– Vậy thì cô đã có thời gian để ngắm nhìn nhiều thứ.

– Không hẳn thế, – Carrie trả lời. – Lần đầu tiên đến đây, tôi thấy thành phố thật lạ lùng.

– Cô không phải người miền Tây sao?

– Vâng. Tôi từ Wisconsin đến, – cô trả lời.

– Hình như dân cư ở thành phố này phần lớn chưa ở đây lâu. Tôi nghe nói trong lĩnh vực của tôi có nhiều người Indiana đang ở đây.

– Lĩnh vực của anh là gì vậy? – Carrie hỏi.

– Tôi thuộc một công ty điện lực, – chàng trai nói.

Carrie tiếp tục câu chuyện linh tinh này, thỉnh thoảng vợ chồng Vance lại xen vào. Vài lần, câu chuyện trở nên chung chung và dí dỏm vô tư, và họ đến khách sạn theo kiểu đó.

Carrie chú ý đến vẻ hoan hỉ và đam mê lạc thú trên các phố họ đi qua. Rất nhiều xe ngựa, nhiều khách bộ hành, và trên phố Năm mươi chín tấp nập xe cộ. Ở phố Năm mươi chín và đại lộ Năm, những ngọn đèn sáng chói từ vài khách sạn mới viền quanh Plaza Square gợi nên sinh hoạt của một khách sạn xa hoa. Đại lộ Năm là nơi giàu sang, tấp nập ngựa xe và các quý ông mặc dạ phục. Tại Sherry, một người gác cửa trịnh trọng mở cửa xe và đỡ họ bước ra. Cậu Ames đỡ khuỷu tay Carrie lúc giúp cô bước lên bậc. Họ vào hành lang đầy những khách quen, và sau khi bỏ áo khoác ngoài, họ vào một phòng ăn sang trọng.

Trong mọi trải nghiệm của Carrie, cô chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào như ở đây. Suốt thời gian ở New York, hoàn cảnh của Hurstwood đã thay đổi, không cho phép ông đưa cô đến nơi nào như thế này. Một không khí gần như mơ hồ thuyết phục người mới đến rằng đây mới là thứ đích thực. Đây là nơi mà việc chi tiêu giới hạn trong đám khách quen thuộc tầng lớp sẵn tiền và ưa khoái lạc. Carrie đã đọc về việc này nhiều lần trên tờ Morning và Evening World. Cô đã xem nhiều thông báo về vũ hội, tiệc tùng và những bữa ăn tối ở Sherry. Các tiểu thư này, khác tổ chức tiệc vào tối thứ Tư ở Sherry. Các công tử nọ kia tiếp đãi bạn bè tại các bữa tiệc riêng vào ngày Mười sáu ở Sherry. Những thông báo chiếu lệ về hoạt động của tầng lớp thượng lưu mà cô không thể không liếc qua hàng ngày, đã cho cô một khái niệm rõ ràng về sự tráng lệ, xa hoa của thánh đường sành ăn tuyệt vời này. Cuối cùng thì, lúc này cô đã ở trong đó. Cô bước lên các bậc hùng vĩ, cô đã nhìn thấy hành lang, được người gác cửa to lớn và trịnh trọng canh giữ; nhiều cậu trai vận đồng phục đờ can, áo khoác, và các thứ. Đây là một phòng ăn nguy nga, mọi thứ đều được trang hoàng và ngời sáng, là nơi những người giàu có ăn uống. Cô Vance có diễm phúc làm sao! Trẻ, đẹp, lại giàu có, ít ra cũng đủ để được dong xe ngựa đến đây. Là người giàu thật tuyệt diệu.

Vance dẫn đường, xuyên qua những dãy bàn bóng lộn, từng nhóm ba, bốn, năm hoặc sáu người ngồi, vẻ tự tin và thái độ đường hoàng rất dễ nhận thấy với người mới đến. Những ngọn đèn sáng rực, phản chiếu ánh sáng trong các tấm gương tao nhã, ánh mạ vàng rực rỡ hắt lên tường, kết hợp thành một sắc thái ánh sáng đòi hỏi nhiều phút quan sát mê mẩn để tách rời và tiếp nhận các dấu vét. Vạt trước áo sơmi trắng muốt của các quý ông, trang phục rạng rỡ của các quý bà, kim cương, châu báu, những chiếc lông cài mũ cầu kỳ, tát thảy đều lồ lộ, đập vào mắt.

Carrie bước đi với dáng điệu tương xứng với cô Vance và nhận chỗ mà người hầu bàn trưởng xếp. Rất nhạy bén, cô nhận thức được mọi thứ nho nhỏ – sự quỵ luỵ và chăm sóc của những người hầu mà dân Mỹ bỏ tiền ra mua. Cung cách của những người phục vụ kéo từng cái ghế, giơ tay ra hiệu mời họ ngồi xứng với vài đôla thưởng cho họ.

Khi họ đã yên vị, bắt đầu cuộc trưng bày nghệ thuật sành ăn phô trương, hoang phí và chẳng bổ ích gì mà những người Mỹ giàu có rất thành thạo, là một kỳ công và đáng sửng sốt với nền văn minh thực sự và chân giá trị trên khắp thế giới. Những tờ bạc lớn trả cho việc trưng bày các món ăn đủ nuôi cả một đội quân, vượt xa mọi giá cả chi tiêu hợp lý như một điều không thể đến lố bịch, một bát súp giá năm mươi xu hoặc một đôla, mà có tới hàng chục loại để chọn; sò có tới bốn chục loại, giá sáu chục xu nửa tá; món khai vị, cá, thịt giá bằng cả một gia đình qua đêm ở khách sạn loại trung bình. Một đôla rưỡi hoặc hai đôla hình như là con số chung nhất, in rất trang nhã trên hóa đơn thanh toán.

Carrie nhận ra điều này và nhìn lướt giá món gà giò khiến cô nhà lại tờ hóa đơn thanh toán trong một dịp khác, lần đầu tiên cô ngồi với Drouet trong một khách sạn loại khá ở Chicago. Ý nghĩ ấy chỉ thoáng trong giây lát, như nốt nhạc buồn lạc điệu trong một bài hát cũ, rồi tan biến. Nhưng trong ánh chớp ấy, lóe lên hình ảnh một Carrie khác – nghèo khổ, đói khát, trôi giạt vô phương, toàn bộ Chicago như một cõi nhân gian lạnh lùng và khép kín mà cô không thể bước vào vì không sao tìm được việc làm.

Họa tiết trên tường là những chấm vuông vắn màu xanh lơ đóng khung mạ vàng lộng lẫy, ở góc các đường gờ tinh tế là hoa, quả và các thần ái tình mũm mĩm bay lượn với vẻ thảnh thơi của thiên thần. Trần nhà là những mảng họa tiết rực rỡ, lộng lẫy hơn, dẫn đến trung tâm là ngọn chúc đài – những chao đèn hình cầu sáng chói lẫn với các chao lăng trụ lấp lánh và những tua cuốn bằng vữa x-tu-cô mạ vàng. Sàn nhà màu hoe hoe đỏ, đánh sáp bóng lộn, phía nào cũng có gương, những tấm gương cao, nổi bật, gờ xiên, phản chiếu đi phản chiếu lại những hình dáng, gương mặt, ngọn chúc đài ở trung tâm hàng trăm lần.

Các bàn ăn cũng khác thường không kém, khăn ăn in dấu Sherry, tên Tiffany trên đồ bạc, tên Haviland trên đồ sứ, và khắp nơi là ánh lấp lánh của các chao đèn xinh xắn màu đỏ, sắc thái của tường phản chiếu trên trang phục và các bộ mặt, khiến tất cả dường như nổi bật. Mỗi người hầu bổ sung vẻ riêng biệt và thanh lịch nhờ cách cúi chào, lau, dọn như múa với các đồ vật. Anh ta dành sự chăm chút riêng cho từng người, đứng cúi nửa chừng, nghiêng tai, khuỷu tay khuỳnh ra sau, nói: “Súp rùa xanh, vâng. Một suất ạ, vâng – Sò, dạ có, nửa tá, vâng. Măng tây. Ôliu – vâng”.

Với ai cũng vậy, Vance cố gọi món hộ, khuyên mời và gợi ý. Carrie quan sát cả hội bằng cặp mắt mở to. Đây là cuộc sống xa hoa ở New York. Ngày và đêm của tầng lớp giàu có như thế này đây. Trí tuệ tầm thường, tội nghiệp của cô không thể vươn cao hơn từng cảnh với xã hội thượng lưu. Mỗi quý bà thanh lịch ắt phải có mặt trong đám đông ở Broadway buổi chiều, trong nhà hát, trong xe ngựa và phòng ăn ban đêm. Khắp nơi ắt phải lấp lánh và sáng ngời, xe cộ đợi sẵn, người hầu có mặt, còn cô ở ngoài mọi thứ đó. Suốt hai năm trời, cô chưa bao giờ đặt chân đến một nơi như thế này.

Tại đây, Vance như cá gặp nước, y hệt Hurstwood thời trước kia. Anh ta thoải mái gọi súp, sò, thịt nướng, món ăn thêm, vài chai vang được mang tới, đặt cạnh bàn trong cái giỏ liễu đan.

Ames ngoảnh nhìn đám đông khá lơ đãng và phô nét mặt nhìn nghiêng hấp dẫn với Carrie. Trán Ames cao, mũi khá to và rõ nét, cằm đẹp vừa phải. Miệng anh ta tươi, rộng, hình dáng đẹp, mái tóc nâu sẫm rẽ đường ngôi lệch. Carrie thấy Ames rất ít tính trẻ con và đã là một người đàn ông trưởng thành đầy đủ.

– Cô biết không, – anh ta quay sang Carrie và nói, sau một lát ngẫm nghĩ, – thỉnh thoảng tôi nghĩ thật xấu hổ cho những người tiêu tiền kiểu này.

Carrie nhìn Ames trong chốc lát, hơi ngạc nhiên vì vẻ nghiêm túc của anh. Hình như Ames đã suy nghĩ kỹ càng điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

– Anh nghĩ thế sao? – Carrie hỏi, quan tâm.

– Vâng, – Ames nói, – họ trả cho những thứ này nhiều hơn giá trị đáng có. Họ phô trương quá nhiều.

– Tôi không hiểu tại sao người ta không tiêu khi có tiền nhỉ, – cô Vance nói.

– Nó có gì hại đâu, – Vance nói, vẫn săm soi giá tiền tuy đã gọi món.

Ames lại ngoảnh đi, và Carrie lại nhìn vầng trán anh. Cô thấy anh đang nghĩ những điều lạ lùng. Lúc quan sát đám đông, cái nhìn của Ames dịu hẳn.

– Nhìn bộ áo của người phụ nữ đằng kia kìa, – Ames nói và quay sang Carrie, hất đầu về một hướng.

– Ở đâu? – Carrie hỏi và nhìn theo mắt Ames.

– Ở đằng kia, trong góc phòng. Cô có thấy cái kim cài không?

– Nó không to chứ? – Carrie hỏi.

– Một trong những cụm nữ trang lớn nhất mà tôi từng thấy, – Ames nói.

– Thế ư? – Carrie nói. Cô cảm thấy có vẻ hợp với chàng thanh niên này, và thoáng có ý nghĩ cậu ta được dạy dỗ tử tế hơn cô nhiều, trí tuệ cũng khá hơn. Hình như Ames đọc được ý nghĩ ấy, nó bù đắp cho những thiếu hụt của Carrie khiến cô hiểu rằng con người có thể thông minh hơn. Cô đã thấy một số người trên đời nhắc cô nhớ đến thứ cô mơ hồ nghĩ đến như một học giả. Chàng thanh niên cường tráng ngồi cạnh cô này, với diện mạo tự nhiên, sáng sủa, hình như ẩn chứa nhiều điều mà cô không hiểu hết, nhưng tán thành. Cô coi Ames là người dễ chịu.

Câu chuyện chuyển sang một cuốn sách đang được hâm mộ hồi đó, Tính tình trinh nữ của Albert Ross. Cô Vance đã đọc cuốn này. Vance cũng đọc bình luận trên vài tờ báo.

– Một người viết nên cuốn sách có văn phong khác thường, – Vance nói. – Tôi nhận thấy cái gã Ross này được nói tới nhiều quá, – anh ta nhìn Carrie lúc nói.

– Tôi chưa nghe nói về ông ta, – Carrie thật thà nói.

– Còn tôi thì có, – cô Vance nói. – Ông ta viết nhiều lắm. Truyện cuối cùng này khá hay.

– Thực ra ông ta cũng chẳng là gì lắm, – Ames nói.

Carrie hướng cái nhìn vào Ames như với một người có uy tín.

– Tác phẩm của ông ấy dở gần như Dora Thome vậy, – Ames kết luận.

Carrie cảm thấy đây chỉ là lời chỉ trích cá nhân. Cô đã đọc Dora Thome, hoặc trong quá khứ đã đọc nhiều. Cô chỉ thấy nó kha khá, nhưng cô cho rằng nhiều người coi là rất hay. Giờ đây anh chàng có cặp mắt tinh tường, trí tuệ sắc sảo, trông như một sinh viên này lôi nó ra làm trò đùa. Anh ta thấy nó tội nghiệp, không đáng đọc. Cô nhìn xuống và lần đầu tiên cảm thấy đau đớn vì không hiểu biết.

Trong cách nói của Ames, không hề có chút gì chế nhạo hoặc khinh người. Trong con người anh, có rất ít tính ấy. Carrie cảm thấy đây chỉ là một suy nghĩ chân thành của một người cao thượng, một việc đúng đắn để nghĩ và cô tự hỏi theo anh, còn những gì là đúng. Hình như Ames nhận thấy cô chăm chú lắng nghe và khá thông cảm với anh, từ đó trở đi anh nói chuyện với cô là chính.

Người hầu bàn cúi chào và dọn dẹp, chạm tay vào các đĩa thức ăn xem có đủ nóng không, mang thìa và dĩa tới, làm mọi việc chăm sóc lặt vặt đầy tính toán để gây ấn tượng về sự xa hoa của bữa ăn, Ames hơi nghiêng về một bên và kể cho cô nghe về Indianapolis bằng cách thông minh. Anh rất sắc sảo, phát hiện ra sự tiến triển chính trong kiến thức về điện. Tuy vậy, anh đồng cảm rất nhanh và sôi nổi với các dạng kiến thức khác và các loại người. Ánh lấp lánh màu đỏ bên trên tạo cho đầu anh một mẫu đỏ hoe và làm mắt anh ngời sáng. Carrie nhận thấy mọi nét này lúc Ames ngả về phía cô, và cảm thấy quá ư trẻ trung. Chàng thanh niên này vượt cô quá xa. Hình như anh thông minh hơn Hurstwood, đầu óc lành mạnh và tươi tắn hơn Drouet. Anh có vẻ trong trắng và toàn vẹn, và cô thấy anh quá ư dễ chịu. Cô cũng thấy Ames quá chú ý đến cô. Cô không ở trong cuộc đời anh, cũng không hề động chạm gì đến đời anh, song lúc này, khi anh nói chuyện với cô về những điều đó, chúng rất lôi cuốn cô.

– Tôi chẳng cần là người giàu có, – Ames nói với cô lúc bữa ăn tiếp tục và thay món, – đừng giàu để chi tiền kiểu này.

– Vậy anh không thích giàu sao? – Carrie nói, thái độ mới mẻ này tác động mạnh mẽ đến cô lần đầu tiên.

– Không, – Ames nói. – Giàu sang có gì tốt đâu? Người ta không cần những thứ này vẫn hạnh phúc.

Carrie suy nghĩ một cách hồ nghi, nhưng lời nói của anh có ảnh hưởng tới cô.

– Chắc Ames là người hạnh phúc, – cô tự nhủ, – dù chỉ có một mình. Anh ta mạnh mẽ thế mà.

Vợ chồng Vance vẫn hăng hái xen vào, và những suy nghĩ sâu sắc của Ames trở thành cọc cạch. Tuy vậy, chúng đủ để chàng thanh niên gây ấn tượng với Carrie không cần lời lẽ. Trong con người hoặc trong thế giới Ames sống có một cái gì đó hấp dẫn cô. Anh làm cô nhớ tới những cảnh đã xem trên sân khấu, những nỗi buồn, sự hy sinh luôn đi kèm với thứ cô chưa biết là gì. Ames đã xóa đi sự tương phản gay gắt giữa cuộc sống này với cuộc sống của cô bằng sự thờ ơ điềm tỉnh mà chỉ anh mới có.

Lúc họ đi ra, Ames nắm cánh tay Carrie và giúp cô vào xe, rồi họ đến xem biểu diễn.

Trong các màn diễn, Carrie chăm chú lắng nghe anh. Ames nói đến nhiều điều trong vở kịch và cô tán thành hầu hết, những điều tác động đến cô sâu sắc.

– Anh có nghĩ làm diễn viên khá thú vị không? – Cô hỏi.

– Có, – Ames nói, – tôi nghĩ đó là một nghề hay. Tôi cho nhà hát là một thứ vĩ đại.

Chỉ một điều tán thành nho nhỏ này làm tim Carrie rộn ràng. Chà, giá cô được là diễn viên, làm một nghề tốt đẹp! Người đàn ông này thật thông minh, anh hiểu và tán thành nó. Nếu cô là một diễn viên có tài, những người đàn ông như anh ta sẽ tán thành cô. Cô cảm thấy Ames thật tốt bụng khi nói thế, tuy nó chẳng liên quan đến cô tí nào. Cô không biết vì sao lại cảm thấy như vậy.

Khi buổi diễn kết thúc, cô đột nhiên vỡ lẽ rằng Ames không về cùng họ.

– Ồ, anh không về ư? – Carrie hỏi, ngỡ ngàng.

– Không, – Ames nói, – tôi ở ngay gần đây, trên phố Ba mươi ba.

Carrie không thể nói gì thêm, nhưng không hiểu sao cô thấy sửng sốt. Cô tiếc buổi tối dễ chịu đã tàn, giá như nó kéo dài thêm nửa giờ nữa. Ôi, nửa giờ thôi, những giây phút cám dỗ, những đau khổ và buồn thương đang ùa đến với họ!

Cô chào tạm biệt với vẻ dửng dưng giả tạo. Nó có gây nên gì đâu? Ấy thế mà, cỗ xe dường như trở nên quạnh vắng.

Lúc vào nhà, cô lại nghĩ đến Ames. Cô không biết liệu có còn gặp người ấy nữa không. Mà thế thì có gì khác đâu, thế thì có gì khác đâu?

Hurstwood đã về và đi nằm. Quần áo ông vứt lung tung đây đó. Carrie đến cửa và quan sát ông, rồi rút lui. Trong giây lát, cô vẫn chưa muốn vào. Cô muốn suy nghĩ. Cô thấy khó chịu.

Cô trở lại phòng ăn, ngồi trên ghế bập bênh và đu đưa. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lúc nghĩ ngợi. Cô bắt đầu mường tượng, hoang mang vì những khao khát mãnh liệt và mâu thuẫn. Chao ôi, biết bao hy vọng và thương xót, buồn bã và đớn đau! Cô vẫn đu đưa và bắt đầu hiểu ra.

Chọn tập
Bình luận