Ý nghĩa đích thực của tiền bạc vẫn được giải thích và lĩnh hội hết sức sùng bái. Khi mỗi cá nhân tự nhận thức được rằng trước hết, đây là một thứ đại diện và chỉ nên nhận như một quyền được hưởng về mặt đạo đức – nó nên được trả vì sức lực bỏ ra, chứ không phải là một thứ đặc quyền bị chiếm đoạt nhiều phiền toái của chúng ta về mặt xã hội, tôn giáo và chính trị sẽ chấm dứt vĩnh viễn. Với Carrie, hiểu biết của cô về ý nghĩa đạo đức của tiền bạc chỉ là hiểu biết thông thường, không hơn. Định nghĩa cũ kỹ: “tiền là thứ bất kỳ ai cũng có và tôi phải có” thể hiện sự am hiểu của cô một cách trọn vẹn. Lúc này cô đã có một khoản trong tay – hai tờ mười đôla xanh, nhẵn nhụi – và cảm thấy có chúng, cô khỏe hẳn ra. Đây là thứ có quyền lực tự thân. Một trong những lệnh trong đầu cô là sẵn sàng bị ném lên đảo hoang với một bó tiền, và chỉ căng thẳng vì đói khát lâu dài mới dạy cho cô biết rằng trong một số trường hợp, tiền chẳng có giá trị gì. Còn lúc này, cô chưa hề có khái niệm về giá trị tương đối của tiền bạc, chắc chắn cô chỉ băn khoăn là nó có quyền năng quá nhiều và không biết tiêu pha ra sao.
Cô gái nghèo xúc động lúc rời xa Drouet. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã yếu đuối để nhận tiền, nhưng nhu cầu của cô cấp thiết quá chừng, và tuy vậy, cô vẫn mừng. Giờ thì cô sẽ có một cái áo khoác mới thật đẹp! Giờ cô sẽ mua một đôi giày cài khuy rõ xinh. Cô sẽ mua bít tất, váy, và, và, cho đến khi nhớ ra sắp tới, cô không còn tiền lương, mà lại thèm mua gấp đôi khả năng của mấy tờ giấy bạc.
Cô hình thành một đánh giá thực sự về Drouet. Với cô, và thực ra với cả cõi đời, anh là một người đàn ông dễ thương, tốt bụng. Con người anh chẳng có gì xấu xa. Anh cho cô tiền vì từ tâm, vì hiểu rõ sự thiếu thốn của cô. Anh sẽ không đem số tiền đó cho một thanh niên nghèo, nhưng chúng ta không nên quên rằng, về bản chất sự việc, một thanh niên nghèo không hấp dẫn anh như một thiếu nữ nghèo. Nữ giới tác động đến tình cảm của anh. Drouet là người thèm khát bẩm sinh. Không người hành khất nào có thể lọt vào tầm mắt anh và nói: “Lạy Chúa, tôi đang đói, ông ơi”, nhưng anh sẽ vui vẻ cho người ăn mày một khẩu phần đích đáng sau khi đã cân nhắc kỹ càng và không nghĩ gì hơn nữa. Đấy chẳng phải hành động đầu cơ, cũng không phải lên mặt triết gia. Trong con người Drouet, chẳng có hành động tinh thần nào xứng với chân giá trị của một trong những chữ này. Trong những bộ quần áo bảnh bao và thể chất khoẻ mạnh, Drouet là một con thiêu thân ham vui, nhẹ dạ. Bị tước khỏi vị trí, bị một vài tác động phức tạp và trở ngại tấn công như đôi khi chúng trêu đùa con người, anh ta sẽ bơ vơ, không hiểu biết và đáng thương chẳng khác gì Carrie.
Lúc đang theo đuổi phụ nữ, Drouet không có ý hại họ, vì anh không coi quan hệ mà anh hy vọng có với họ là tai hại. Drouet thích tán tỉnh phụ nữ, muốn họ không thể cưỡng lại sức quyến rũ của anh, không phải vì anh là một kẻ bất lương máu lạnh, nham hiểm và mưu mô, mà vì sự thèm khát bẩm sinh thôi thúc anh thỏa mãn là chính. Anh ta rỗng tuếch, thích khoe khoang, lừa dối bất cứ cô gái ngốc nghếch nào bằng những bộ cánh diện. Một thằng đểu thâm căn cố đế, đích thực có thể lừa Drouet dễ dàng, giống hệt như anh phỉnh phờ một cô gái bán hàng xinh xắn. Anh là người rao hàng thành công nhờ tính ân cần, thân mật và hãng buôn đã sẵn có danh tiếng. Anh nhún gối cúi chào giữa đám đàn ông, sốt sắng vô cùng, không sức mạnh nào xứng với cái tên trí tuệ, không ý nghĩ nào xứng với sự cao quý, không cảm nghĩ nào tiếp tục dài lâu trong khuynh hướng. Một bà Sappho[11] sẽ gọi anh ta là kẻ bẩn thỉu, một Shakespeare sẽ nói là “đứa trẻ nghịch ngợm của ta”, còn một ông già say rượu coi Drouet là một doanh nhân khôn ngoan và thành đạt. Tóm lại, anh cừ khôi theo quan niệm về trí tuệ của chính mình.
Thực tế Carrie đã nhận tiền là bằng chứng tốt nhất cho sự thật tình và đáng khen của một người đàn ông. Không một người thâm trầm, độc ác với những động cơ ngấm ngầm có thể cho cô mười lăm xu, dù đội lốt bạn bè. Không tài trí sẽ không có khả năng giúp như thế. Tạo hóa đã dạy cho chim chóc trên cánh đồng bay vụt đi khi bị nguy hiểm đe dọa. Cô ta đã thò cái đầu bé nhỏ, dại khờ của con sóc chuột ngây thơ vốn sợ bả độc. “Nó giữ chặt mọi sinh vật là của nó” không chỉ viết riêng về loài vật. Carrie dại dột, mãnh liệt trong tình cảm giống như một con cừu ngốc nghếch. Bản năng tự vệ mạnh mẽ trong mọi nhu cầu tự nhiên như thế, đã thức tỉnh vì những lời đề nghị của Drouet, nhưng yếu ớt.
Lúc Carrie đi rồi, anh ta tự chúc mừng vì đã khiến cô đánh giá tốt. Trời đất ơi, thật nhục là các thiếu nữ bị gục ngã theo kiểu đó. Sắp đến lúc rét mướt và không có quần áo ấm. Gay thật. Anh ta sẽ lượn đến Fitzferald & Moy kiếm điếu xì gà. Anh cảm thấy nhẹ bước khi nghĩ đến Carrie.
Carrie về nhà trong tâm trạng rất phấn chấn và không giấu nổi. Sở hữu một khoản tiền kéo theo một số thứ khiến cô rất lúng túng. Cô mua quần áo sao được, khi Minnie biết cô không có tiền? Cô phải thu xếp việc này ngay sau khi bước chân vào nhà. Nó là việc không thể không làm. Cô chưa nghĩ ra cách giải thích.
– Em ra ngoài thế nào? – Minnie hỏi, nhắc đến cả ngày.
Carrie không hề biết mánh khóe lừa gạt nho nhỏ, để có thể nghĩ một đằng và nói một nẻo.Cô nói lập lờ, nhưng ít ra cũng nằm trong dòng cảm xúc. Thay vì trình bày lúc cảm thấy vui như thế, cô nói:
– Em được hẹn có việc.
– Ở đâu vậy?
– Ở cửa hàng Boston.
– Có chắc không? – Minnie hỏi.
– Ngày mai em sẽ biết ạ, – Carrie đáp lại, cô không muốn kéo dài sự dối trá quá mức cần thiết.
Minnie cảm thấy bầu không khí phấn chấn Carrie mang theo. Chị thấy bây giờ là lúc nói cho Carrie biết cảm nghĩ của Hanson về việc cô đến Chicago thử tìm vận may.
– Nếu em không kiếm được việc làm… – chị ngừng lại, tìm cách diễn đạt cho thoải mái.
– Nếu em không sớm tìm được việc gì, em nghĩ là sẽ về quê thôi.
Minnie nhìn thấy cơ hội của cô:
– Sven cho rằng dù sao thì mùa đông có khi lại khá hơn.
Ngay lập tức, tình hình chợt sáng rõ với Carrie. Họ không sẵn lòng giữ cô thêm nữa nếu không có việc. Cô không trách Minnie, cô không trách Hanson quá nhiều. Lúc này, khi ngồi đó chịu đựng lời nhận xét, cô mừng vì có số tiền của Drouet.
– Vâng, – lát sau, cô nói, – em đã nghĩ đến việc đó.
Tuy nhiên, cô không giải thích rằng ý nghĩ đã khuấy động mọi sự tương phản trong bản chất của cô. Thành phố Columbia có phải là nơi đành cho cô không? Cô biết rõ như lòng bàn tay sự trì trệ, phạm vi nhỏ hẹp của nó. Còn đây là một thành phố rộng lớn, đầy bí ấn và vẫn còn lôi cuốn cô mạnh mẽ. Cô đã nhìn thấy nhiều khả năng gợi ra của nó. Bây giờ quay lưng lại nó và sống cuộc đời tầm thường, cũ kỹ ở đằng kia ư, cô gần như muốn hét lên chống trả.
Cô đã về nhà sớm và vào căn phòng đằng trước để suy nghĩ. Cô làm gì đây? Cô không thể mua giày mới và đi ở đây. Cô cần dành một phần trong hai mươi đôla để trả anh chị tiền ăn. Cô không muốn vay Minnie khoản đó. Mà, làm thế nào để giải thích cô lấy số tiền ấy ở đâu? Nếu như cô có thể tìm ra một lối thoát đủ dễ dàng.
Không biết bao nhiêu lần, cô rơi vào cảnh rối trí. Sáng mai, Drouet mong nhìn thấy cô mặc áo khoác mới, và điều đó là không thể. Vợ chồng Hanson mong cô về quê, và tuy muốn đi khỏi, song cô vẫn không muốn về quê. Nếu thấy cô có tiền mà chưa có việc làm, cầm tiền lúc này dường như là việc rất xấu xa. Cô bắt đầu thấy xấu hổ. Toàn bộ tình trạng khiến cô nản chí. Mọi sự thật rõ ràng khi cô ở bên Drouet. Giờ đây tất cả trở nên rối rắm, vô vọng, tồi tệ hơn lúc trước rất nhiều, vì cô đã có khoản trợ giúp trong tay nhưng không thể sử dụng.
Tinh thần cô sa sút đến mức lúc ăn tối, Minnie cảm thấy ắt hẳn cô em gái lại trải qua một ngày vất vả nữa. Cuối cùng, Carrie quyết định sẽ trả lại số tiền. Nhận là sai lầm. Buổi sáng, cô sẽ xuống phố săn lùng công việc. Đến trưa, cô sẽ gặp Drouet như đã thỏa thuận và sẽ nói với anh ta. Trái tim cô trĩu xuống vì quyết định này, cho đến lúc cô lại là Carrie khốn khổ trước đây.
Thật lạ, cô không thể cầm tiền trong tay mà không cảm thấy khuây khỏa. Ngay cả sau mọi kết luận chán nản, cô có thể quét sạch mọi ý nghĩ về việc này, lúc đó hai chục đôla dường như là một thứ tuyệt vời và thú vị. Chao ôi, tiền, tiền, tiền! Nó là thứ phải có. Càng nhiêu càng dễ dẹp tan những phiền toái này.
Buổi sáng cô dậy và ra ngoài từ sớm. Quyết định tìm việc của cô chỉ hăng hái vừa phải, nhưng số tiền trong túi cô, sau tất cả những rắc rối vì nó, khiến vấn đề công việc trở nên đỡ khủng khiếp đi nhiều. Cô đi vào khu buôn bán, nhưng mỗi lần đi qua một hãng và định xin việc, cô lại chùn bước. Mình thật nhát gan, cô tự nhủ. Cô đã xin việc nhiều lần. Nó đã thành chuyện cũ. Cô cứ đi và đi, rồi cuối cùng cô vào một nơi, lại kết quả như cũ. Cô nghĩ vận may chống lại cô. Nó thật vô ích.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô đến phố Dearborn. Nơi đây có cửa hàng Fair rất lớn, vô số xe chở hàng, tủ bày hàng dài dằng dặc, người mua hàng tấp nập. Nó thay đổi suy nghĩ của cô, mà cô đã chán nghĩ ngợi. Chính ở đây, cô dự định vào và mua đồ mới. Lúc này, chẳng còn buồn nản, cô nghĩ sẽ vào và xem. Cô sẽ ngắm áo khoác.
Trên đời chẳng gì thú vị hơn đang trong tâm trạng do dự nhiều lần, có sẵn phương tiện, bị cơn thèm cám dỗ, mà vẫn bị lương tâm và thiếu kiên quyết ngăn cản. Lúc Carrie lang thang trong cửa hàng, giữa những tủ kính bày hàng đẹp đẽ, cô đang trong tâm trạng này.
Trải nghiệm ban đầu của cô ở nơi này đã cho cô biết đánh giá chính xác những thứ đáng được hưởng. Cô dừng lại ở từng tủ bày các bộ quần áo lộng lẫy, nơi trước kia cô vội vàng lướt qua. Trái tim phụ nữ của cô bừng bừng thèm khát. Nếu cô mặc bộ này trông sẽ ra sao nhỉ, nó sẽ làm cô quyến rũ biết chừng nào! Cô đến quầy bán áo nịt ngực và mê mẩn say sưa lúc ngắm những chiếc áo phô màu sắc và ren tinh tế. Nếu được quyết định, cô sẽ chọn một trong những chiếc áo đó. Cô nấn ná ở gian trưng bày nữ trang. Cô ngắm hoa tai, vòng tay, kim cài, dây chuyền. Cô sẽ lộng lẫy biết chừng nào nếu có vài thứ kia.
Áo khoác mới là thứ thu hút nhất. Lúc bước vào gian hàng, cô đã chọn một chiếc màu nâu vàng đặc biệt, có khuy xà cừ to hợp mốt trong mùa thu năm đó. Cô thầm hài lòng, cho rằng cô sẽ không thích cái gì hơn. Cô đã len giữa các tủ và giá bày hàng, và mãn nguyện thấy cái cô chọn là hợp lý nhất. Mọi khi cô hay dao động, nhưng lúc này cô tin rằng nếu chọn là mua ngay và giật mình nhớ ra hoàn cảnh thực tại. Rốt cuộc, buổi trưa đã đến gần một cách nguy hiểm, mà cô vẫn chưa làm được gì. Bây giờ cô phải đi và trả lại số tiền đó.
Drouet đã ở góc phố lúc cô tới.
– Chào cô, – anh nói, – áo khoác đâu, và – anh nhìn xuống, – giày đâu?
Carrie tưởng đã chuẩn bị cho quyết định của mình theo cách thông minh, nhưng những sắp xếp trước đó sụp đổ tan tành.
– Tôi đến để nói với anh rằng tôi không thể nhận số tiền này.
– Ồ, thế ư? – Anh đáp. – Thôi được, cô đi cùng tôi. Chúng ta hãy đến Partridge ở đây vậy.
Carrie đi cùng anh. Cô thấy toàn bộ sự nghi ngại và không thể đã trượt khỏi đầu cô. Cô không thể giữ nguyên ý kiến của mình, những việc cô sắp làm với Drouet dường như thật giản dị.
– Cô chưa ăn trưa phải không? Lẽ tất nhiên là chưa rồi. Chúng ta vào đây đã, – Drouet rẽ vào một nhà hàng rất thanh lịch ở Monroe, cách xa phố State.
– Tôi không thể nhận tiền, – Carrie nói sau khi họ yên vị trong một góc ấm cúng, và Drouet đã gọi bữa trưa. – Tôi không thể mặc những thứ ấy được. Họ… Họ không biết làm thế nào tôi có được.
– Vậy cô định xoay xở thế nào với họ? – Anh mỉm cười.
– Tôi nghĩ là tôi sẽ về quê, – cô nói, yếu ớt.
– Ồ, thôi đi, – Drouet nói, – cô ngẫm nghĩ việc ấy quá lâu. Tôi sẽ nói cô nên làm gì. Cô nói không thể mặc các thứ ấy lúc ở nhà. Tại sao cô không thuê một ngăn để đồ và cất ở đó một tuần?
Carrie lắc đầu. Giống mọi phụ nữ, cô không thích và không tin việc đó. Còn Drouet, anh quét sạch mọi nghi ngại và làm sáng tỏ chiều hướng hành động ngay khi có thể.
– Vì sao cô muốn về quê? – Anh hỏi.
– Ở đây tôi chẳng kiếm được việc gì.
– Anh chị cô không muốn giữ cô ư? – Bằng trực giác, anh nhận xét.
– Họ không thể, – Carrie nói.
– Tôi sẽ bảo cô phải làm gì nhé, – Drouet nói. – Cô hãy đi với tôi. Tôi sẽ chăm sóc cô.
Carrie nghe câu này một cách thụ động. Tình cảnh đặc biệt của cô khiến nó giống như làn gió nhẹ đang mong chờ lúc mở cửa. Drouer dường như là tinh thần và niềm vui của cô. Anh khéo léo, điển trai, ăn mặc bảnh bao và dễ cảm thông. Tiếng nói của anh là tiếng bạn bè.
– Trở lại thành phố Columbia, cô có thể làm gì? – Anh hỏi tiếp, khuấy động trong đầu Carrie hình ảnh cuộc sống trí trệ mà cô đã rời bỏ. – Ở đó sẽ chẳng có gì hết. Chicago là chỗ thích hợp. Ở đây, cô có thể kiếm một căn phòng xinh xắn và quần áo đẹp, rồi có thể làm một việc gì đó.
Carrie nhìn qua cửa sổ ra đường phố tấp nập. Đây là một thành phố rộng lớn, đáng ngưỡng mộ, thú vị nếu bạn không nghèo. Một cỗ xe thanh lịch, đóng đôi ngựa hồng nghênh ngang chạy qua, chở một tiểu thư ngồi sâu trong thùng xe phủ kín.
– Cô sẽ làm gì nếu cô trở về? – Drouet hỏi. Câu hỏi không ngầm ý xảo quyệt. Anh hình dung cô chẳng hay biết gì đến những thứ mà anh thấy rất bõ công.
Carrie ngồi im lặng, nhìn ra ngoài. Cô đang băn khoăn mình có thể làm gì. Anh chị cô sẽ mong cô về quê ngay trong tuần này.
Drouet quay lại chủ đề quần áo cô sắp mua.
– Sao cô không mua một chiếc áo khoác dễ thương? Cô phải mua đi. Tôi sẽ cho cô vay tiền mà. Cô cứ nhận đi, dừng ngại. Cô có thể kiếm cho mình một căn phòng xinh xắn. Tôi sẽ không làm hại gì cô đâu.
Carrie nhìn thấy mục đích, nhưng không để lộ suy nghĩ của mình. Hơn bao giờ hết, cô thấm thía tình cảnh bơ vơ của mình.
– Giá như tôi có thể kiếm một việc gì đó, – cô nói.
– Có lẽ được đấy, – Drouet nói tiếp, – nếu cô ở lại đây. Nếu ra đi, cô sẽ không thể. Họ không muốn để cô ở lại đằng đó. Vậy sao lúc này tôi không tìm cho cô một căn phòng xinh xắn? Tôi sẽ không làm phiền cô đâu, cô đừng sợ. Rồi sau khi đã ổn định, có lẽ cô sẽ kiếm được việc làm.
Drouet ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, nó truyền sức sống cho niềm vui tinh thần của anh. Anh thấy cô bé bỏng, dịu dàng đến chết ngưòi, chắc chắn là như thế. Hình như cô có sức mạnh tiềm ẩn sau những hành động của mình. Cô không giống các cô bán hàng bình thường. Cô không hề ngốc nghếch.
Thực ra, Carrie có trí tưởng tượng và khiếu thẩm mỹ hơn Drouet. Có lẽ khuynh hướng tinh thần tinh tế hơn trong cô đã tạo nên vẻ suy sụp và lẻ loi của cô. Quần áo nghèo nàn của cô gọn gàng, và tuy vô thức, song đầu tóc cô chải chuốt cẩn thận.
– Anh nghĩ là tôi có thể kiếm được việc gì sao? – Cô hỏi.
– Nhất định rồi, – anh ta nói và với tay rót đầy tách trà cho cô. – Tôi sẽ giúp cô.
Cô nhìn Drouet, và anh cười, đoan chắc.
– Giờ tôi sẽ nói những việc chúng ta cần làm nhé. Chúng ta sẽ đến hiệu Partridge và cô cứ chọn những gì cô muốn. Sau đó, chúng ta sẽ tìm một căn phòng cho cô. Cô có thể để các thứ ở đây. Rồi chúng ta sẽ đi xem biểu diễn tối nay.
Carrie lắc đầu.
– Sau đó cô có thể về nhà, không sao đâu. Cô không cần ở lại. Chỉ nhận phòng và để đồ lại đó.
Cô do dự, ngại ngần cho đến lúc xong bữa.
– Chúng ta đi xem áo khoác nào, – anh nói.
Họ cùng đi. Trong cửa hàng, họ tìm ra nhiều thứ mới, bóng loáng, sột soạt, và ngay lập tức chiếm trọn trái tim Carrie. Nhờ bữa ăn ngon và sự có mặt tươi tắn của Drouet, kế hoạch đề ra hình như khả thi. Cô nhìn quanh và chọn ngay chiếc áo khoác giống như chiếc cô mê mẩn ở The Fair. Lúc cầm nó trong tay, dường như nó còn đẹp hơn nhiều. Cô bán hàng giúp cô thử áo, và ngẫu nhiên, nó vừa vặn lạ lùng. Mặt Drouet sáng lên thấy cô đẹp hơn hẳn. Trông cô rất sang trọng.
– Thế mới đáng chứ, – anh nói.
Carrie xoay người trước gương. Cô không khỏi hài lòng lúc ngắm mình. Một ánh hồng ấm áp lan trên đôi má cô.
– Thế mới đáng chứ, – Drouet nói. – Giờ trả tiền đi.
– Chín đôla, – Carrie nói.
– Đáng lắm, mua đi, – Drouet nói.
Cô lục ví và rút ra một tờ. Người bán hàng hỏi cô có mặc luôn không và đi. Trong vài phút, cuộc mua bán đã kết thúc.
Từ Partridge, họ đến cửa hàng giày, để Carrie chọn. Drouet đứng cạnh và lúc thấy đôi giày đẹp, anh ta nói: “Đi vào”. Nhưng Carrie lắc đầu. Cô nghĩ đến việc về nhà. Anh ta mua cho cô túi đựng giày và thêm đôi găng, còn để cô mua bít tất.
– Ngày mai, – Drouet nói, – em đến đây và mua váy nhé.
Trong dáng điệu Carrie có một thoáng lo lắng. Hình dung thêm một vài việc còn chưa làm xong, cô càng dấn sâu vào sự lúng túng. Vì chưa làm xong hết các việc này, còn có một lối thoát.
Drouet biết một ngôi nhà ở đại lộ Wabash có nhiều phòng. Anh dẫn Carrie đến bên ngoài các phòng đó và bảo:
– Bây giờ, em là em gái anh. – Drouet tiến hành bàn soạn rất khéo léo lúc chọn, xem xét và bình phẩm. “Một hoặc hai ngày nữa, vali của cô ấy sẽ mang đến đây”, anh nói với bà chủ nhà, bà ta rất vừa ý.
Khi còn lại hai người, Drouet không thay đổi chút nào. Anh trò chuyện theo kiểu chung chung như lúc họ ở ngoài phố. Carrie để đồ lại.
– Này, – Drouet nói, – sao em không dọn đến tối nay?
– Ồ, không được đâu, – Carrie nói.
– Sao không?
– Em không muốn bỏ họ như thế.
Lúc đi trên đại lộ, Drouet lại nhắc đến việc này. Chiều hôm đó ấm áp. Mặt trời lộ ra và gió đã tắt. Trò chuyện với Carrie, anh biết chắc một chi tiết xác đáng về không khí trong nhà.
– Ra khỏi đấy đi, – anh nói. – Họ chẳng quan tâm đâu. Anh sẽ giúp em.
Cô lắng nghe, cho đến lúc sự ngại ngần của cô tan biến. Drouet sẽ chỉ bảo cho cô chút ít và giúp cô kiếm việc gì đó. Anh thực lòng hình dung như thế. Anh sẽ tiếp tục đi chào hàng và cô có thể làm việc.
– Giờ anh sẽ bảo em phải làm gì nhé, – Drouet nói, – em đến đó rồi lấy thứ gì em muốn và bỏ đi luôn.
Cô suy nghĩ một lúc lâu về việc này. Cuối cùng, cô đồng ý. Drouet sẽ đến phố Peoria và đợi cô. Cô sẽ ra gặp anh lúc tám giờ rưỡi. Khoảng năm rưỡi cô về đến nhà và sáu giờ, cô càng quyết tâm.
– Em không tìm được gì à? – Minnie hỏi, nhắc tới câu chuyện của Carrie ở cửa hàng Boston.
Carrie nhìn cô qua khóe mắt:
– Không ạ, – cô trả lời.
– Chị nghĩ mùa thu này tốt hơn hết là em chẳng nên cố làm gì, – Minnie nói.
Carrie lặng thinh.
Khi Hanson về nhà, anh vẫn giữ thái độ bí hiểm như mọi khi. Anh lẳng lặng rửa ráy rồi đọc báo. Bữa tối, Carrie cảm thấy hơi căng thẳng. Kế hoạch của cô đã khá căng rồi, và cảm giác cô không được hoan nghênh thật rõ ràng.
– Không tìm được gì, hả? – Hanson nói.
– Không ạ.
Anh ta lại cắm cúi ăn, ý nghĩ mình là gánh nặng cứ lởn vởn trong trí Carrie. Cô sẽ không về quê, rõ là thế rồi. Một khi ra đi, cô sẽ không trở lại cho đến mùa xuân.
Carrie e sợ việc đang làm, nhưng cô nhẹ người biết rằng tình trạng này sắp chấm dứt. Họ chẳng quan tâm gì. Hanson sẽ rất mừng thấy cô ra đi. Anh chẳng cần biết cô sẽ ra sao.
Sau bữa tối, cô vào phòng tắm, nơi sẽ chẳng có ai làm phiền và viết một bức thư ngắn.
“Tạm biệt Minnie, – cô viết. – Em sẽ không về quê đâu. Em sẽ ở lại Chicago một thời gian và tìm việc làm. Đừng lo cho em. Em sẽ ổn.”
Hanson đang đọc báo trong phòng đằng trước. Cô giúp Minnie dọn rửa bát đĩa và sắp xếp cho ngăn nắp như thường lệ. Sau đó cô nói:
– Em định xuống dưới cửa một lát. – Cô không thể ngăn giọng nói khỏi run run.
Minnie nhớ đến lời trách mắng của Hanson:
– Sven cho rằng đứng dưới đó trông không hay tí nào, – chị nói.
– Thế ạ? – Carrie nói. – Em sẽ không làm gì hơn đâu.
Cô đội mũ và hối hả quanh bàn trong phòng ngủ nhỏ bé, tìm chỗ nhét bức thư. Cuối cùng, cô để xuống dưới bàn chải răng của Minnie.
Lúc đóng cửa tiền sảnh, cô dừng lại giây lát và phân vân họ sẽ nghĩ gì. Ý nghĩ về hành động kỳ quặc của mình khiến cô xao xuyến. Cô từ từ xuống cầu thang. Ngoảnh nhìn các bậc thang sáng đèn, rồi cô xúc động rảo bước ra phố. Đến góc đường, cô càng nhanh chân hơn.
Thấy cô vội vã ra đi, Hanson quay sang vợ:
– Carrie lại xuống cửa à? – Anh ta hỏi.
– Vâng. – Minnie nói, – cô ấy nói sẽ không làm thế nữa.
Hanson đến chỗ con đang chơi trên sàn và giơ ngón tay cù nó.
Drouet bộ đạng phấn khởi đang chờ ở góc phố.
– Chào Carrie, – anh ta nói lúc thân hình tràn đầy sức sống của cô gái đến gần. – An toàn chứ, em? Tốt lắm, chúng ta sẽ kiếm chiếc xe.