Khi Hurstwood trở lại văn phòng, ông rơi vào tình thế khó xử hơn bao giờ hết. Trời ơi là Trời, ông nghĩ, ông đã lâm vào tình cảnh gì đây? Làm sao sự việc lại có thể xoay trở dữ dội đến thế, nhanh chóng đến thế? Ông hầu như không hiểu nổi vì sao mọi việc lại diễn ra như vậy. Hình như một hoàn cảnh gớm guốc, quái đản, không thể chấp nhận đã bất ngờ đổ ụp lên đầu ông mà không gặp trở ngại gì.
Trong lúc đó, đôi lúc ông nghĩ đến Carrie. Ở đấy có gặp chuyện rắc rối gì không? Không thư từ, không một lời, cho dù chiều muộn hôm đó cô đã thỏa thuận sẽ gặp ông vào sáng hôm nay. Ngày mai họ phải gặp nhau và bỏ đi… Mà đi đâu? Ông đã nhìn nhận sự việc trong nỗi phấn khích, nên đã không nghĩ đến một kế hoạch cụ thể. Ông đã liều lĩnh trong tình yêu, và đã có nhiều cơ hội thuận lợi để giành được cô trong những tình huống thông thường, nhưng lúc này… Lúc này thì sao? Nhỡ cô đã phát hiện ra điều gì đó? Nếu cô cũng viết cho ông, nói rằng cô đã biết tất cả, rằng cô chẳng còn việc gì để làm với ông? Chỉ có như thế mới có thể xảy ra những việc hiện giờ. Trong lúc ấy, ông đã không gửi tiền.
Ông đi lên đi xuống trên sàn đánh bóng trong khách sạn, tay thọc vào túi, trán cau, miệng mím. Ông tìm niềm an ủi mơ hồ trong điếu xì gà ngon, nhưng không loại thuốc bách bệnh nào chữa khỏi cho ông. Thỉnh thoảng, ông nắm chặt các ngón tay và gõ nhẹ bàn chân, những dấu hiệu cho thấy trạng thái tinh thần xáo động mà ông phải chịu đựng. Toàn bộ bản tính sôi nổi và mạnh mẽ của ông thức tỉnh, và ông tìm ra giới hạn mà tâm trí ông phải chịu. Ông đã uống brandy pha soda nhiều hơn mọi tối trong tháng. Nói chung, ông là điển hình của sự xáo trộn tinh thần cao độ.
Cả buổi tối ông chẳng làm được gì ngoài việc gửi tiền. Đây là sự chống đối lớn, sau hai hoặc ba giờ thầm khẳng định vì phủ nhận khẩn thiết nhất, ít ra ông cũng lấy cái phong bì, cho vào đó số tiền yêu cầu rồi chậm rãi niêm phong.
Sau đó ông gọi Harry, người chạy việc vặt ở đó.
– Cậu đưa đến địa chỉ này, – ông nói và đưa phong bì cho cậu ta, – và trao cho bà Hurstwood.
– Vâng, thưa ông, – cậu ta nói.
– Nếu bà ấy không có nhà, cậu mang về đây.
– Vâng, thưa ông.
– Cậu đã gặp vợ tôi chưa nhỉ? – Ông nói, như một biện pháp để phòng lúc cậu ta quay người đi.
– Rồi ạ, thưa ông. Tôi có biết bà nhà.
– Vậy thì tốt. Mau trở về nhé.
– Có đợi trả lời không ạ?
– Tôi cho là không.
Cậu ta vội vã ra đi, và viên quản lý lại rơi vào trầm ngâm. Giờ ông đã làm xong. Ngẫm nghĩ mãi chẳng ích gì. Tối nay ông mệt lử và chỉ làm được việc đó là tốt nhất. Nhưng than ôi, bị ép buộc kiểu này thật khốn khổ! Ông như nhìn thấy bà gặp cậu bé ở cửa và mỉm cười nhạo báng. Nếu ông nhận được trả lại, ông sẽ không gửi nữa. Ông thở nặng nhọc và lau hơi ẩm trên mặt.
Nhẹ người, ông đứng dậy và nhập vào trò chuyện với vài người bạn đang uống. Ông cố nói chuyện thú vị, nhưng không thành. Suốt thời gian đó, đầu óc ông cứ nghĩ về nhà và nhìn thấy cảnh diễn ra ở đó. Ông băn khoăn liệu bà nói gì khi cậu ta đưa chiếc phong bì.
Khoảng bốn nhăm phút sau, cậu ta trở lại. Rõ ràng là cậu ta đã chuyển gói quà, và lúc cậu ta tới gần, không có dấu hiệu cậu ta rút từ trong túi ra.
– Thế nào? – Hurstwood hỏi.
– Tôi đã chuyển cho bà ấy.
– Cho vợ tôi chứ?
– Vâng, thưa ông.
– Có trả lời không?
– Bà ấy bảo đang bận.
Hurstwood giận dữ vô cùng.
Thế là đêm hôm ấy, ông chẳng làm được gì hơn. Ông rầu rĩ về tình hình của mình đến tận nửa đêm, rồi ông lại tới Palmer House. Ông tự hỏi buổi sáng sẽ có chuyện gì, rồi ngủ không ngon chút nào.
Ngày hôm sau ông đến văn phòng và mở thư từ, nghi ngại và hy vọng. Không có chữ nào của Carrie. Không có gì từ vợ ông, thật dễ chịu.
Ông đã gửi tiền và bà đã nhận được, khiến ông thoải mái khi ngỡ mình đã làm cho tình hình dịu đi, ông đỡ phiền muộn và hy vọng vào sự hòa hoãn tăng lên. Lúc ngồi vào bàn, ông hình dung trong một hoặc hai tuần tới, sẽ chẳng có gì nhiều phải làm. Ông sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Ý nghĩ của ông trở lại với Carrie và việc ông muốn thu xếp để cô rời bỏ Drouet. Bây giờ như thế nào nhỉ? Ông đau khổ vì cô không gặp ông hoặc viết cho ông, sự đau khổ tăng nhanh chóng lúc ông chỉ nghĩ đến việc này. Ông quyết định viết cho cô, nhờ bưu điện West Side chuyển và đề nghị cô giải thích, cũng như đến gặp ông. Cứ nghĩ thư này không thể đến tay cô trước thứ Hai càng làm ông bực tức hơn. Ông phải dùng cách nào nhanh chóng hơn, nhưng cách nào dây?
Ông suy nghĩ suốt nửa giờ, không định gửi người đưa tin hoặc xe đến thẳng nhà, ngại lộ chuyện, nhưng thấy thời gian cứ trôi qua vô ích, ông viết một bức thư rồi lại bắt đầu ngẫm nghĩ.
Nhiều giờ trôi qua, và ông cứ nghĩ mãi đến khả năng gặp gỡ. Ông nghĩ lúc này được gặp Carrie, được kết hợp sự thích thú của cô với của ông sẽ vui sướng biết bao, và đây sẽ là một buổi chiều không gì sánh bằng. Ba giờ, bốn, năm rồi sáu giờ đã qua mà vẫn không có thư. Viên quản lý vô vọng đi tới đi lui và nghiến răng cam chịu sự thất bại u ám. Ông thấy ngày thứ Bảy bận bịu tàn dần, ngày nghỉ ngơi và thờ phụng Chúa đang tới mà vẫn chẳng làm được gì. Quầy rượu đóng cửa suốt ngày, ông ủ ê suy ngẫm một mình, tách biệt khỏi gia đình, khỏi sự nhộn nhịp của khách sạn, khỏi Carrie, và không hề có mảy may khả năng thay đổi tình thế. Đó là ngày thứ Bảy tồi tệ nhất trong đời ông.
Hôm thứ Hai, bức thư thứ hai ông đụng phải sặc mùi pháp lý, khiến ông phải chú ý mất một lúc. Thư mang dấu văn phòng luật McGregor, James và Hay, mở đầu rất trang trọng: “Thưa ông,” và “Chúng tôi xin trân trọng trình bày,” rồi sau đó thông báo vắn tắt rằng họ được bà Julia Hurstwood thuê điều chỉnh một số vấn đề liên quan đến khoản nuôi dưỡng và quyền lợi về tài sản của bà, xin ông vui lòng đến gặp họ ngay lập tức.
Ông đọc cẩn thận vài lần, sau đó chỉ biết lắc đầu. Dường như những rắc rối của gia đình ông mới chỉ bắt đầu.
– Được! – Lát sau ông nói, rành mạch, – vậy mà mình không biết.
Rồi ông gấp bức thư và đút vào túi.
Thêm vào nỗi khổ của ông, không có một chữ nào của Carrie. Giờ thì ông tin chắc là cô biết ông đã có vợ và giận sự lừa gạt của ông. Sự tổn thất của ông lúc này dường như càng cay đắng bội phần vì ông cần cô hơn hết thảy. Ông định sẽ ra ngoài và nhất định gặp cô, nếu cô không sớm nhắn gửi cho ông một lời. Ông khổ sở vô cùng vì sự ruồng bỏ này. Ông yêu cô đủ tha thiết, và bây giờ khả năng mất cô sờ sờ trước mắt, hình như cô càng hấp dẫn nhiều hơn. Ông khao khát mong chờ một lời, và ngóng cô mòn con mắt, đăm chiêu buồn bã vô cùng. Ông không nghĩ đến bị mất cô, dù cô nghĩ thế nào đi nữa. Dẫu xảy ra sự gì, ông cũng sẽ sớm dàn xếp vấn đề này. Ông sẽ đến gặp cô và kể hết những điều phức tạp trong gia đình ông. Ông sẽ giải thích để cô biết quan điểm của ông và ông cần cô biết chừng nào. Lẽ nào cô không trở lại với ông lúc này? Không thể như thế được. Ông sẽ năn nỉ, nài xin cho đến lúc cơn giận của cô tan chảy, cho đến khi cô tha thứ cho ông.
Bất chợt, ông nghĩ: “Nhỡ cô ấy không còn ở đấy nữa? Nhỡ cô ấy đã đi rồi?”
Ông buộc phải đi thôi. Có quá nhiều điều phải nghĩ và không thể ngồi yên một chỗ.
Dù sao mặc lòng, sự kích động cũng chẳng giúp gì cho ông.
Ngày thứ Ba vẫn y nguyên tình trạng ấy. Ông quyết đến gặp Carrie, nhưng khi đến Ogden Place ông tưởng như nhìn thấy một người đang theo dõi ông và lảng đi. Ông không đi vào khu nhà ấy nữa.
Một trong những khó chịu trong chuyến viếng thăm này là khi trở lại chiếc xe đợi sẵn trên phố Randolph, ông không để ý hầu như nó đỗ đối diện với hãng buôn mà con trai ông làm việc. Nó khiến ông buốt nhói trong lòng. Ông đã ghé thăm con vài lần. Giờ đây, cậu ta không buồn nói với ông một lời. Hình như chẳng đứa con nào chú ý đến sự vắng mặt của ông. Phải, số phận đang chơi xỏ ông. Ông trở lại văn phòng và tham gia vào các câu chuyện của bạn bè. Hình như trò chuyện vu vơ giảm nhẹ cảm giác khổ sở của ông.
Đêm hôm đó, ông ăn tối ở Rector rồi trở lại ngay văn phòng. Sự hối hả và bề ngoài của bữa ăn là niềm khuây khỏa duy nhất của ông. Ông bực mình vì nhiều chi tiết vặt vãnh và kiểu trò chuyện chiếu lệ với mọi người. Sau khi tất cả đã ra về, ông còn ở lại bên bàn rất lâu, và chỉ rời đi khi người gác đêm kéo cửa trước xem đã khóa an toàn chưa.
Hôm thứ Tư, ông nhận được một lá thư lịch sự nữa của McGregor, James và Hay. Thư viết:
Thưa ông,
Chúng tôi xin trân trọng báo với ông rằng chúng tôi được chỉ thị đợi đến một giờ ngày mai (thứ Năm), trước khi đệ đơn kiện ông nhân danh bà Julia Hurstwood về việc ly dị và khoản tiền cấp dưỡng sau khi ly hôn. Nếu cho đến thời điểm đó, chúng tôi không được tin gì của ông, chúng tôi sẽ coi rằng ông không muốn dàn xếp theo cách thông thường, và sẽ có hành động phù hợp.
Rất chân thành…
– Dàn xếp ư! – Hurstwood kêu lên chua chát. – Dàn xếp!
Ông lại lắc đầu.
Sự việc đã mở ra rõ ràng trước mắt ông, và giờ đây ông đã hiểu phải trông đợi gì. Nếu ông không đi gặp họ, họ sẽ kiện ông ngay lập tức. Nếu ông đi, họ sẽ đưa ra những điều khoản khiến máu ông sôi sùng sục. Ông gấp lá thư và cho vào túi cùng lá trước. Rồi ông đội mũ và đi một vòng quanh khu nhà.