Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xơ Carrie

Chương XXVI: Đại sứ mất chức

Tác giả: Theodore Dreiser
Chọn tập

Drouet để Carrie lại một mình, cô lắng nghe tiếng bước chân anh ra đi và hầu như không nhận thức được việc xảy ra. Cô biết Drouet đã nổi trận lôi đình. Đấy là khoảnh khắc trước khi cô hỏi anh có quay lại, không phải vào lúc này mà vào bất cứ lúc nào. Cô nhìn khắp các căn phòng, vì ánh chiều đang tắt, và ngạc nhiên vì cô không cảm thấy như mọi khi. Cô đến bàn phấn và bật một que diêm, châm ngọn đèn khí. Rồi cô trở lại cái ghế bập bênh và nghĩ ngợi.

Mất một khoảng thời gian, cô mới tập trung tư tưởng được, và lúc đó mới choáng váng vì tầm quan trọng của thực tế này. Cô hoàn toàn lẻ loi. Nhỡ Drouet không trở lại? Nhỡ cô không bao giờ nghe tin về anh nữa? Những căn phòng được sắp xếp đẹp đẽ này sẽ không kéo dài lâu. Cô ắt phải rời bỏ chúng.

Phải nói rằng, với tình hình này, cô không còn trông mong vào Hurstwood. Mới chỉ đến gần con người đó cô đã thất vọng và ân hận. Thực ra, cô khá sửng sốt và hoảng sợ vì bằng chứng đồi bại của con người. Ông ta đã lừa gạt cô hết sức thản nhiên. Cô sẽ bị đẩy vào một hoàn cảnh mới hơn và xấu hơn. Cô chưa thể gạt bỏ những hình ảnh về diện mạo và phong thái của ông. Chỉ riêng hành vi này là xa lạ và tệ hại. Nó trái ngược hẳn với những gì cô cảm thấy và biết về con người này.

Nhưng cô đơn độc. Hiện tại, đó là ý nghĩ to lớn hơn. Rồi sẽ ra sao đây? Liệu cô có đi làm lại không? Cô sẽ bắt đầu nhìn ngó khắp khu thương mại? Còn sân khấu! Ồ, phải rồi. Drouet đã nói về việc đó. Liệu có chút hy vọng gì không? Nhiều phút trôi qua, cô vẫn đu đưa tới lui, suy nghĩ rất lung và màn đêm đã buông. Cô chưa ăn gì và vẫn ngồi đó, suy nghĩ triền miên.

Chợt nhớ ra đang đói, cô đến tủ bếp nhỏ ở gian sau, nơi cất những thứ còn lại của bữa sáng. Cô nhìn những thứ này với sự lo âu nhất định. Trầm tư nhìn đồ ăn có ý nghĩa nhiều hơn thường lệ.

Vừa ăn cô vừa tự hỏi mình còn bao nhiêu tiền. Tiền nong quá ư quan trọng với cô, và cô tìm ví ngay, không chân chừ. Ví để trên bàn phấn, bên trong có bảy đôla và ít tiền lẻ. Cô hoảng hốt vì số tiền ít ỏi và mừng vì tiền nhà đã trả đến cuối tháng. Cô cũng bắt đầu nghĩ sẽ làm gì nếu phải ra đường và khởi sự. Nghĩ đến khía cạnh này của hoàn cảnh, cô thấy hiện tại có vẻ dễ chịu. Cô còn ít thời gian, rồi sau đó, có lẽ mọi việc sẽ không còn yên ổn nữa.

Drouet đã ra đi, nhưng thế thì sao? Hình như anh không có vẻ quá giận. Anh chỉ hành động vì phát khùng. Rồi anh sẽ trở lại, lẽ tất nhiên anh ta sẽ làm thế. Cây batoong của anh vẫn để ở góc phòng. Còn đây là một trong những cổ áo của Drouet. Anh vẫn để chiếc áo khoác nhẹ trong tủ. Cô nhìn quanh và cố tự an ủi với hàng chục chi tiết như thế, nhưng than ôi, một ý nghĩ thứ hai chợt đến. Nhỡ anh không trở về. Lúc đó thì sao? Còn một vấn đề khác, nếu không phải là hoàn toàn thì cũng gần như xáo động. Cô phải nói chuyện và giải thích với anh. Drouet muốn cô công nhận là anh đúng. Như thế thì, cô không thể chung sống cùng anh nữa.

Đến thứ Sáu, Carrie nhớ ra cuộc hẹn với Hurstwood, nhưng tai họa xảy ra với cô còn quá mới và hiển hiện. Trong tâm trạng bồn chồn và căng thẳng, cô thấy cần hành động, rồi mặc bộ áo dạo phố màu nâu, và lúc mười một giờ cô khởi hành đến khu thương mại lần nữa. Cô phải đi tìm việc.

Mười hai giờ trưa, trời đe dọa và lúc một giờ bắt đầu mưa khiến cô lùi bước và vẫn ở lại trong các tòa nhà, càng làm tinh thần Carrie suy sụp và trải qua một ngày khổ sở.

Hôm sau là ngày thứ Bảy, nhiều cơ sở kinh doanh nghỉ nửa ngày, hơn nữa là một ngày êm dịu, sáng sủa, cây cỏ xanh tươi sau trận mưa đêm trước. Lúc cô ra phố, những con chim sẻ đồng thanh hót líu lo vui vẻ. Lúc ngắm nhìn công viên xinh đẹp, cô không khỏi cảm thấy cuộc đời thật vui tươi với những người không cần lo nghĩ, và cô ước ao lúc này có một sự gì đó can thiệp, duy trì tình trạng đủ tiện nghi hiện tại. Lúc nghĩ vậy, cô không muốn có Drouet hoặc tiền của anh, cũng không muốn làm bất cứ điều gì hơn với Hurstwood, mà chỉ tạm bằng lòng và lắng dịu với những gì trải qua, nghĩ cho cùng, ít ra cô đã hạnh phúc, hạnh phúc hơn lúc này, khi cô phải đối mặt với hoàn cảnh khiến cô lủi thủi một mình.

Khi cô đến khu thương mại đã mười một giờ, các cơ sở không còn hoạt động mấy nữa. Ban đầu cô không nhận ra điều này, vẫn bị ảnh hưởng vì tình trạng mệt lả, kết quả của việc may rủi hôm trước khi vào khu vực đòi hỏi cố gắng và nỗ lực mạnh mẽ này. Cô đi thơ thẩn, tự an ủi rằng cô đang quyết định tìm kiếm một cái gì đó, đồng thời lại cảm thấy có lẽ chưa cần phải vội vàng cho lắm. Hoàn cảnh thật khó gặp phải, và cô chỉ còn vài ngày. Ngoài ra, cô không chắc sẽ mặt đối mặt với một vấn đề gay gắt là tự nuôi thân. Dù thế nào đi nữa, có một sự biến đổi khá hơn. Cô biết mình đã xinh đẹp lên nhiều. Phong cách của cô cũng thay đổi rất lớn. Cô ăn vận hợp thời, và những người đàn ông ăn mặc sang trọng trước kia hờ hững nhìn cô từ sau các rào chắn đánh bóng và những bức ngăn văn phòng đường bệ của họ, nay chăm chú nhìn vào mặt cô với ánh mắt thiện cảm. Về mặt nào đó, cô cảm thấy sức mạnh và hài lòng, nhưng nó không an ủi cô hoàn toàn. Cô không thấy chút gì an toàn đến một cách hợp pháp mà không cần đến vẻ bề ngoài được ưa thích đặc biệt. Cô thành thật coi việc kiếm sống là mục đích.

“Cửa hiệu này đóng cửa lúc một giờ các ngày Chủ nhật” là thông báo dễ chịu và vừa ý gắn trên các cánh cửa mà cô thấy nên vào xin việc. Nó cho cô một cái cớ, và sau khi gặp một số trong đó, cô nhận thấy đã mười hai giờ mười lăm, nên biết hôm nay có tìm nữa cũng vô ích, cô lên xe và đến công viên Lincoln. Ở đó lúc nào cũng có thứ để xem như hoa lá, các con thú, hồ, và cô hy vọng rằng hôm thứ Hai, cô sẽ đến sớm và tìm kiếm. Hơn nữa, từ bây giờ đến thứ Hai có thể xảy ra nhiều việc.

Ngày Chủ nhật trôi qua đầy những nghi ngại, lo âu, tự tin tương tự, và có Trời mới biết những thay đổi đột ngột ấy là gì. Cứ nửa giờ trong ngày lại một ý nghĩ đến với cô rất bất chợt, giống đầu ngọn roi quất vun vút, tác động tức thời của nó thật cấp bách. Những lúc khác cô nhìn quanh và quả quyết rằng sự việc không đến nỗi tồi, chắc chắn cô sẽ thoát an toàn và lành lặn. Những lúc đó, cô nghĩ đến lời khuyên của Drouet về việc lên sân khấu, và muốn tìm cơ hội nào đó về mặt này. Cô quyết định ngày mai sẽ chớp lấy thời cơ đó.

Vì vậy, sáng thứ Hai cô dậy sớm và ăn vận thật tươm tất. Cô không biết làm đơn ra sao, nên cứ quyết đến thẳng các nhà hát. Việc phải làm là xin gặp người quản lý nhà hát và xin việc. Có khi cô nhận được việc nào đó, hoặc chí ít ông ta có thể bảo cô cách làm.

Cô chưa hề có kinh nghiệm gì với bất cứ ai thuộc tầng lớp này, và chưa hề biết cái tính dâm ô và hài hước của giới sân khấu. Cô chỉ biết địa vị của ông Hale, nhưng hơn hết thảy, cô không mong muốn gặp nhân vật có vai vế này vì quen thân với vợ ông ta.

Tuy nhiên, vào thời gian này, nhà hát Chicago Opera House rất được hâm mộ trong mắt công chúng, quản lý nhà hát là David A. Henderson nổi tiếng tốt trong vùng. Carrie đã xem một hoặc hai buổi diễn công phu ở đó và nghe nói về vài cuộc khác. Cô không biết gì về Henderson cũng như các phương pháp được áp dụng, nhưng theo bản năng cô cảm thấy nhà hát này là nơi phù hợp, vì thế cô đi vào khu vực ấy. Cô đủ can đảm để tới lối vào phô trương, hành lang tao nhã và sang trọng, treo nhiều bức chân dung của các nghệ sĩ đương thời được hâm mộ, dẫn đến phòng bán vé yên lặng, nhưng cô không thể đi xa hơn. Tuần lễ đó đang diễn một vở hài kịch có tiếng, và không khí khác biệt, thành công khiến cô quá ư kính nể. Cô không thể hình dung cái nơi cao quý vời vợi này lại có việc gì cho cô. Cô gần như lo sợ sự liều lĩnh có thể dẫn cô đến bị từ chối quyết liệt. Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập lúc nhìn các bức chân dung, rồi sau đó bỏ đi. Cô thấy mình đã làm một cuộc chạy trốn tuyệt vời và thật điên rồ khi dám nghĩ đến việc mon men đến nơi này lần nữa.

Trải nghiệm nho nhỏ này khiến cô mất một ngày săn tìm. Cô nhìn ngó đó đây, nhưng chỉ dám ở bên ngoài. Cô đến vài nhà hát đã thầm chọn – nhất là Grand Opera House và McVickars, cả hai đều rất lôi cuốn – rồi lại bỏ đi. Tinh thần cô suy sụp là chính, vì gần đây mới hồi phục cảm giác về sự trọng đại của những mối quan tâm to lớn và mong muốn tầm thường của cô với tầng lớp thượng lưu, sau khi cô đã hiểu họ.

Tối hôm đó, bà Hale đến thăm cô, bà ta chuyện phiếm và ở lại rất lâu, không để cô có thời gian thấm thía tình thế khó khăn của cô hoặc sự may rủi trong ngày. Tuy vậy, trước khi ngủ, cô ngồi và ngẫm nghĩ, chìm đắm trong những dự đoán ảm đạm nhất. Drouet không hứa hẹn xuất hiện. Cô không có một lời về nguồn giúp đỡ nào, cô đã phải chi một đôla trong số tiền quý giá của cô để mua đồ ăn và trả tiền xe. Rõ ràng là cô không thể cầm cự được lâu dài. Hơn nữa, cô phát hiện ra mình chẳng tháo vát gì.

Trong tình cảnh này, ý nghĩ của cô trôi đến với người chị ở phố Van Buren mà từ đêm bỏ trốn cô chưa hề gặp lại, và đến gia đình cô ở thành phố Columbia, lúc này dường như là một phần mà cô không thể trở lại. Cô tìm về hướng ấy nhưng không có nơi ẩn náu. Chẳng có gì đến với cô ngoài nỗi buồn khi nghĩ đến Hurstwood. Việc ông ta chọn cách lừa cô bằng thái đô ngọt ngào sẵn có dường như là một hành động tàn ác.

Ngày thứ Ba tới, cùng với sự do dự và suy đoán thích đáng. Sau thất bại của ngày hôm trước, cô chẳng còn lòng dạ nào hấp tấp trong mục tiêu tìm việc, và cô tự trách mình đã tỏ ra yếu kém. Và thế, cô khởi đầu bằng việc lại đến Chicago Opera House, nhưng hầu như không đủ can đảm đến gần.

Tuy vậy, cô cố hỏi thăm ở phòng bán vé.

– Cô muốn gặp ông bầu của đoàn kịch hay quản lý nhà hát? – Người đàn ông bán vé ăn mặc lịch sự hỏi. Diện mạo của Carrie gây cho anh ta ấn tượng dễ chịu.

– Tôi không rõ, – Carrie nói, lúng túng vì câu hỏi.

– Hôm nay cô không thể gặp được quản lý nhà hát. Ông ấy ra khỏi thành phố rồi, – người thanh niên sốt sắng nói.

Nhận thấy vẻ hoang mang của cô, anh ta nói tiếp:

– Cô muốn gặp về việc gì vậy?

– Tôi muốn tìm việc làm, – cô trả lời.

– Vậy cô gặp ông bầu của đoàn kịch thì hay hơn, – anh ta đáp lại, – nhưng hiện giờ ông ấy không ở đây.

– Khi nào ông ấy có mặt? – Carrie hỏi, dù sao cũng nhẹ người vì thông tin này.

– Ờ, cô có thể tìm ông ấy vào khoảng từ mười một đến mười hai giờ. Sau hai tiếng đồng hồ nữa, ông ấy sẽ ở đây.

Carrie cảm ơn anh ta và bước vội ra ngoài, trong lúc anh chàng nhìn chằm chặp theo cô qua một trong những ô cửa ngách mạ vàng.

– Xinh quá, – anh ta tự nhủ, và hãnh diện khi nhớ đến thái độ nhún nhường của cô.

Một trong các đoàn kịch chính thời đó đang diễn ở Grand Opera House. Carrie xin gặp ông bầu của đoàn, cô hơi biết người này quyền hạn chỉ vừa phải, hoặc có một chỗ trống của diễn viên từ New York cử tới đang cần được lấp đầy.

– Văn phòng ông ấy ở trên gác, – người bán vé nói.

Trong văn phòng ông bầu có vài người, hai người thơ thẩn gần cửa sổ, một người khác đang nói chuyện với ông bầu ngồi bên cái bàn có nắp cuộn. Carrie căng thẳng liếc nhìn và bắt đầu sợ phải khẩn khoản trước cả nhóm này, hai người ở gần cửa sổ đang chăm chú quan sát cô.

– Tôi không thể làm được đâu, – ông bầu nói, – đây là quy định của ông Frohman , không bao giờ cho phép khách khứa ở hậu trường. Không, không được!

Carrie bẽn lẽn đứng đợi. Ghế thì nhiều, song không ai ra hiệu mời cô ngồi. Người đó tiu nghỉu đi ra. Ông bầu chăm chú nhìn giấy tờ trước mặt, như thế chúng là mới quan tâm lớn nhất.

– Sáng nay anh đã đọc về Nat Goodwin trên tờ Herald chưa, Harris?

– Chưa, – người được hỏi nói. – Có tin gì vậy?

– Làm hẳn một bài diễn văn ở Hooley tối qua. Tốt hơn hết là xem đi đã.

Harris với qua bàn và bắt đầu tìm tờ Herald.

– Cô có việc gì thế? – Ông bầu nói với Carrie, rõ ràng là lần đầu tiên nhận ra cô. Ông tưởng sắp có vé mời.

Carrie cố gắng thu hết can đảm. Cô hiểu rằng mình là người chưa có kinh nghiệm, và dường như bị khước từ là điều chắc chắn. Vì thế, lúc này cô chỉ mong giả vờ được gọi đến để khuyên bảo.

– Ông có thể nói cho tôi biết đi lại trên sân khấu ra sao không?

Đây là cách tốt nhất sau tất cả những điều phải nói về việc này. Cung cách của cô khiến người ngồi trên ghế chú ý, sự hồn nhiên trong câu hỏi và thái độ của cô làm ông ưng ý. Ông và những người khác trong phòng đều mỉm cười, tuy họ cố giấu vẻ hài hước.

– Tôi không biết, – ông ta trả lời, nhìn ngắm khắp người cô một cách trâng tráo. – Cô đã có kinh nghiệm gì về sân khấu chưa?

– Một chút thôi ạ, – Carrie trả lời. – Tôi đã được nhận vai trong các buổi biểu diễn nghiệp dư.

Cô cho là phải tỏ ra biết chút ít về biểu diễn để duy trì sự chú ý của ông ta.

– Cô chưa bao giờ học về sân khấu sao? – Ông ta hỏi, làm ra vẻ chú ý, gây ấn tượng với các bạn của ông ta cũng như Carrie bằng vẻ quyết đoán của mình.

– Chưa, thưa ông.

– Ờ, tôi không biết đấy, – ông ta trả lời, lười biếng ngả vào lưng ghế trong lúc cô đứng trước mặt. – Điều gì khiến cô muốn lên sân khấu?

Cô thấy luống cuống vì sự trơ tráo của người đàn ông, nhưng chỉ có thể mỉm cười đáp lại nụ cười tự mãn, cám dỗ của ông ta và nói:

– Tôi cần kiếm sống.

– Ồ, – ông ta trả lời, khá sửng sốt vì diện mạo thanh tú của cô, và cảm thấy có thể tranh thủ làm quen với cô. – Đấy là một lý do tốt, phải không? Nhưng Chicago không phải là nơi thích hợp cho nguyện vọng của cô. Cô nên đến New York. Ở đấy có nhiều cơ hội hơn. Cô khó lòng mong khởi nghiệp ở đây.

Carrie mỉm cười cởi mở, cảm kích vì ông ta đã hạ cố khuyên bảo cô. Ông bầu chú ý đến nụ cười và hiểu hơi khác. Ông ta ngỡ đã nhìn thấy một cơ hội dễ dãi để tán tỉnh.

– Mời cô ngồi, – ông ta nói và kéo ghế bên cạnh, rồi hạ giọng để hai người đàn ông trong phòng không nghe thấy. Cả hai nháy mắt với nhau, ngờ vực.

– Tôi đi đây, Barney, – một người bỏ đi và nói với ông bầu. – Hẹn gặp anh chiều nay.

– Đồng ý, – ông bầu nói.

Người còn lại vớ lấy tờ báo ra vẻ đọc.

– Cô có ý tưởng gì về loại vai cô thích đóng không? – Ông bầu hỏi, mềm mỏng.

– Không ạ, – Carrie nói. – Bắt đầu thì tôi sẽ nhận bất cứ vai gì.

– Tôi hiểu, – ông ta nói. – Cô sống trong thành phố ư?

– Vâng, thưa ông.

Ông bầu mỉm cười, dịu dàng loại nhất.

– Cô đã thử vào dàn đồng ca bao giờ chưa? – Ông ta hỏi, càng ra vẻ tâm sự.

Carrie bắt đầu cảm thấy thái độ của ông ta quá đỗi tình cảm và không bình thường.

– Chưa, – cô nói.

– Đấy là cách bắt đầu của phần lớn các cô gái, – ông ta nói tiếp, – muốn lên sân khấu. Đấy là phương pháp tốt để trải nghiệm.

Ông ta chiếu lên cô cái nhìn làm thân với thái độ thuyết phục.

– Tôi chưa biết thế ạ, – Carrie nói.

– Đây là một việc khó, – ông ta nói tiếp, – nhưng lúc nào cũng có một cơ hội.- Rồi, như thể chợt nhớ ra, ông ta lấy đồng hồ và xem. – Tôi có hẹn vào lúc hai giờ, – ông ta nói, – còn bây giờ tôi đi ăn trưa. Cô có vui lòng đi ăn cùng tôi không? Chúng ta có thể nói chuyện ở đó.

– Ồ không ạ, – Carrie nói, ngay lập tức toàn bộ động cơ của người đàn ông vụt lóe sáng trước mắt cô. – Tôi cũng có cuộc hẹn.

– Tệ quá, – ông ta nói, hiểu rằng đã trót mời mọc quá sớm và cô sắp bỏ đi. – Sau đó cô trở lại vậy. Có khi tôi có tin gì đó.

– Cảm ơn ông, – cô trả lời, hơi bối rối rồi đi ra.

– Cô ta xinh thật, nhỉ? – Người bạn của ông bầu nói, ông ta không nắm được mọi chi tiết của cuộc chơi này.

– Ừ, về mặt nào đó, – người kia nói, tức tối khi nghĩ trò chơi đã bị lỡ. – Song cô ta chưa bao giờ là diễn viên. Chỉ thêm một cô gái trong dàn đồng ca, vậy thôi.

Trải nghiệm nhỏ này suýt phá vỡ mong muốn gặp ông bầu ở Chicago Opera House, nhưng một lát sau cô quyết định cứ đến. Ông ta có vẻ điềm đạm hơn. Ông ta nói ngay là không còn chỗ trống nào, và hình như coi cuộc tìm kiếm của cô là ngớ ngẩn.

– Chicago không phải là nơi để khởi nghiệp, – ông ta nói. – Cô nên đến New York.

Vẫn quyết chí, cô đến McVickar’s, và không thể tìm được ai. Ở đó đang diễn vở Trại cũ nhưng người cô muốn tìm gặp thì không thấy.

Những cuộc thám hiểm nho nhỏ này chiếm thời gian của cô đến tận bốn giờ, cô đã đủ mệt để về nhà. Cô thấy dường như nên tiếp tục đi xin việc ở nơi nào khác, nhưng cho đến lúc này, mọi kết quả quá chán nản. Cô lên xe về đến Ogden Place mất bốn mươi nhăm phút, nhưng quyết định đi tiếp đến chi nhánh bưu điện West Side, nơi cô thường nhận thư của Hurstwood. Có một bức thư viết ngày thứ Bảy, cô bóc thư và đọc với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Trong thư có nhiều lời rất thắm thiết, và than phiền căng thẳng vì cô không đến gặp ông cùng sự im lặng sau đó, rồi cô khá coi thường ông. Rằng ông yêu cô là điều hiển nhiên. Rằng ông mong ước và dám làm như thế, vì với một người đã có vợ như ông, đấy là một tai họa. Cô cảm thấy bức thư đáng trả lời, cuối cùng cô quyết định sẽ viết để ông hiểu cô đã biết tình trạng hôn nhân và nổi giận vì mánh khóe lừa gạt của ông. Cô sẽ bảo ông là chuyện giữa họ đã chấm dứt.

Về phòng riêng, mất một lúc tìm cách diễn đạt, rồi cô bắt tay vào viết ngay. Đây là việc khó nhất.

Ông không cần tôi phải giải thích vì sao tôi không đến gặp ông, – cô viết trong một đoạn. – Sao ông có thể lừa gạt tôi đến thế? Ông không thể mong tôi làm gì hơn với ông. Tôi sẽ không làm gì hết, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Chao ôi, sao ông có thể hành động như thế? – Cô thêm vào những cảm xúc đột ngột. – Ông đã gây cho tôi nhiều đau khổ hơn ông nghĩ. Tôi mong ông chấm dứt sự mê đắm ông dành cho tôi. Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Tạm biệt.

Sáng hôm sau, cô cầm bức thư và miễn cưỡng bỏ vào thùng, trong lòng vẫn phân vân không biết có nên làm thế hay không. Rồi cô lên xe vào khu thương mại.

Đây là mùa ế ẩm của các cửa hàng bách hóa, nhưng cô nghe đồn những phụ nữ trẻ đi xin việc có diện mạo xinh xắn và hấp dẫn như cô sẽ được chú ý nhiều hơn thông thường. Cô được hỏi những câu cũ đã quen thuộc.

– Cô có thể làm được gì? Trước kia cô đã từng làm việc trong một cửa hàng bán lẻ chưa? Cô có kinh nghiệm không?

Tại The Fair, See và Công ty và ở tất cả các cửa hàng lớn đều diễn ra tương tự. Đang mùa ế hàng, cô có thể đến sau, có khi họ sẽ có việc gì đó cho cô.

Cuối ngày, mệt mỏi và ngả lòng, lúc về đến nhà cô phát hiện ra Drouet đã đến đấy. Ô và áo khoác nhẹ của anh không còn. Cô nghĩ mất nhiều thứ khác nữa, nhưng không dám chắc. Mọi thứ không bị lấy đi thứ gì.

Cuộc ra đi của Drouet kết lại thành sự chằng nén. Cô biết làm gì bây giờ? Chỉ trong vòng một hoặc hai ngày nữa, cô sẽ phải đối mặt với cuộc đời y như cũ. Quần áo của cô sẽ dần tàn tạ. Cô chắp hai bàn tay và ép chặt các ngón tay theo lối thể hiện thông thường. Những giọt nước lớn đọng đầy trong mắt cô và trào ra nóng hổi trên má. Cô lẻ loi, vô cùng lẻ loi.

Drouet ghé qua nhà thật, nhưng rất khác với Carrie hình dung. Anh mong gặp cô, định thanh minh rằng trở về để lấy đồ đạc còn lại trong tủ áo, và trước khi lại ra đi, sẽ hòa giải đôi bên.

Vì thế khi tới, Drouet thất vọng thấy Carrie đã đi ra ngoài. Anh loanh quanh, hy vọng cô đi đâu gần đó và sẽ về sớm. Anh không ngừng lắng nghe, mong mỏi thấy tiếng bước chân cô trên cầu thang.

Lúc làm thế, anh định cho cô tin rằng chỉ tạt qua vì bực mình bị bắt gặp. Rồi anh sẽ giải thích là cần quần áo và tìm đồ.

Song, đợi mãi Carrie vẫn chưa về. Thơ thẩn mãi giữa các tủ, hy vọng cô sẽ về trong chốc lát, Drouet thay đổi, nhìn qua cửa sổ rồi ngồi xuống ghế bập bênh. Vẫn chẳng thấy bóng dáng Carrie. Anh bắt đầu sốt ruột và châm điếu xì gà. Sau đó, đi lại trên sàn. Rồi nhìn qua cửa sổ, Drouet thấy những đám mây đang vần vũ. Anh nhớ đến cuộc hẹn lúc ba giờ. Cho rằng đợi mãi cũng vô ích, Drouet cầm ô và chiếc áo khoác nhẹ, đằng nào cũng cần những thứ này và ra đi. Anh hy vọng sẽ làm cô sợ. Ngày mai, Drouet sẽ trở lại lấy những thứ khác. Anh sẽ biết sự việc đến đâu.

Lúc bắt đầu đi, Drouet thấy thực sự tiếc nuối vì đã mất cô. Trên tường treo bức chân dung nhỏ của Carrie, chụp cô mặc chiếc áo khoác xinh xắn anh mua cho cô hôm đầu, gương mặt cô có vẻ bâng khuâng hơn thời gian gần đây. Tấm ảnh khiến Drouet cảm động thực sự, và nhìn vào mắt cô với một tình cảm khá hiếm hoi với anh.

“Em đã hành động không phải với anh, Cad ạ”, Drouet nói như đang nói với cô bằng xương bằng thịt.

Rồi tiến ra cửa, anh nhìn khắp xung quanh và ra ngoài.

Chọn tập
Bình luận