Trương Tử Ngưu làm quan hơn hai mươi năm, có thể thăng tiến tới ngày hôm nay, quả thật không phải chỉ có hư danh. Mặc dù lão đối với phiến quân của Sơn Mộc quận cũng không biết rõ rang nội tình lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nói ra được phương pháp hay.
“Thống soái của đế quốc tuy cầm trong tay hùng binh năm mươi vạn, nhưng là lại có trách nhiệm phòng thủ biên cương, không thể dễ dàng điều động. Phi Long Đại tướng quân, dưới tay có ba mươi vạn thiết kỵ, nhưng là lúc này Phù Tang và Cao Lệ đang liên thủ, cho nên đạo nhân mã này cũng không thể dễ dàng điều động. Cự Khuyết quân đoàn ở phía Tây đế quốc mặc dù tạm thời không có chiến sự, nhưng là đường xá xa xôi, cũng không tiện điều động.” Không biết là do Trương Tử Ngưu hồ đồ hay là cố ý trì hoãn thời gian, tóm lại, hắn nói nửa ngày, tất cả đều là nói nhảm.
Ngay lúc Hoa Hạ đại đế sắp không chịu nổi, Trương Tử Ngưu rốt cục nói đến trọng điểm: “Thần nghĩ rằng, nên tranh thủ thời gian thu thập tinh binh tráng mã các vùng phụ cận của Sơn Mộc quận sau đó ra lệnh cho Giang Nam thủ bị quân phối hợp lại. Tổng cộng ước chừng mười vạn hùng binh, là có thể tiêu diệt phản quân.”
Hoa Hạ đại đế hừ một tiếng, hỏi: “Các lão nghĩ rằng ai có khả năng cầm quân ra trận?”
Ngay lúc này, một vị các lão trong nội các, Lý các lão tiến lên nói: “Bệ hạ, thần nghĩ rằng chọn Yến Vương điện hạ là thích hợp nhất. Yến Vương điện hạ cầm binh nhiều năm, tinh thông binh pháp, lại có cái dũng trong trăm vạn người, can đảm vô địch.
“Không được!“
Lý các lão nói vừa mới nói xong, Phùng Nguyệt đã phản đối ý kiến, theo thông tin tình báo khắp nơi, Yến Vương có dị tâm, như thế nào có thể trao hết binh quyền vào tay người này được.
Lý các lão trầm giọng hỏi: “Phùng đại nhân, chẳng lẻ ngươi hoài nghi bản lãnh Yến Vương điện hạ sao?“
“Không dám.” Phùng Nguyệt giương giọng nói: “Yến Vương điện hạ văn trì võ công đều là thượng thừa, là lương đống của đế quốc ta, có điều chỉ là bọn phản loạn tại một địa phương nhỏ bé, sao phải phiền tới điện hạ tự thân đại giá thân chinh? Bệ hạ, vi thần có ý kiến, Thống soái lần này nên giao cho Giang Nam thủ bị Vương Đức Vọng lãnh đạo. Người này sớm đã có nhiều kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường, bình định tặc khấu, phái hắn đi là hợp lý nhất.“
Quần thần đối với đề cử Thống soái còn nhiều ý kiến khác biệt, đang muốn nhất nhất tấu lên, nhưng lại bị Hoa Hạ đại đế trầm giọng nói: “Tốt, nghe Phùng ái khanh nói như vậy, lệnh cho Giang Nam thủ bị Vương Đức Vọng làm Đại tướng quân, mang binh bình định Sơn Mộc phản loạn.” Hoa Hạ đại đế hạ chỉ, phất tay áo giải tán. Giai đoạn này ai cũng muốn cầm giữ quân chánh trong tay. Ngày nào thánh thượng còn sống thì không nói. Vạn nhất một ngày ngài chết đi thì e rằng đám đại thần trung thành như hôm nay sẽ loạn.
Lưu phong chạy tới phòng của Ân Tố Tố trong Tổng Đốc phủ thì nàng tựa hồ đã sớm biết Lưu Phong sẽ tới, đã chuẩn bị xiêm y là lượt và một bàn rượu thịt. Hai người vừa ăn uống, vừa nói chuyện thật vui vẻ thống khoái.
Lưu Phong cười dài nhìn Ân Tố Tố nâng chén rượu, nói: “Tố Tố bảo bối của ta, như thế rất tốt, lão hoàng đế rốt cụôc đã chuẩn y hôn sự của chúng ta. Sau này chúng ta gặp nhau không cần lén lút vụng trộm nữa. Tố Tố lão bà, sau này chúng ta mỗi ngày đều ân ái ba lần nhé?” Nói liền tiến lên bóp nhẹ 2 vú của Ân Tố Tố.
Ân Tố Tố vừa mới nuốt xuống một ngụm rượu, bị Lưu Phong sờ soạng như vậy, mặt mày ửng hồng lên, mày liễu đảo ngang, làm bộ tức giận nói: “Đại sắc lang, ta bây giờ mới nhìn rõ ràng bản chất của chàng.” Nói rồi Ân Tố Tố lập tức định rời thân đi, Lưu Phong vòng tay ôm lấy, vững vàng chế trụ eo mượt mà thon nhỏ của nàng, cười nói: “A a, đừng hiểu lầm, nàng biết đó, ta là người thành thật thuần khiết mà.“
Ân Tố Tố sẵng giọng: “Chàng không có lấy nửa điểm đứng đắn nữa? Không biết sao lại có thể làm được quan to Cẩm Y Vệ nữa?“
“Cẩm Y Vệ thì sao? Cẩm Y Vệ không phải người à, Cẩm Y Vệ cũng có ý nghĩ của nam nhân bình thường mà thôi.” Nói xong Lưu Phong bóp chặt lấy hai vú của Ân Tố Tố điên cuồng sờ soạng, xoa nắn, nhất thời làm cho nàng cảm thấy nghẹt thở.
“Chàng. chính là đại sắc lang.” Ân Tố Tố bị hắn lần nữa “phi lễ“, thật sự có chút giận, nàng vung tay muốn chạy, ngữ khí tựa như giận tựa như không.
Lưu Phong mỉm cười nắm chặt tay nàng không buông ra, ôn nhu nói: “Tố Tố, nàng muốn ta nghiêm chỉnh hay sắc tình đây? Ta nhớ kỹ có người từng viết dâm thư, sắc tình cho ta cơ mà.“
“Chán ghét, đời này của thiếp, xem như tan nát trong tay kẻ sắc tình như chàng.” Ân Tố Tố hừ hừ nói.
“Tố Tố, ta yêu nàng!” Lưu Phong đột nhiên thâm tình dào dạt quay về Ân Tố Tố nói một câu.
Ân Tố Tố bị cái nhìn đầy thâm tình, có chút mập mờ của hắn khiến tâm lý hoảng hốt, nàng không dám nhìn lại ánh mắt kia, bối rối cúi đầu xuống, trong phòng yên tĩnh, nhất thời xuất hiện một bầu không khí yên lặng.
“Tố Tố, gần đây ở Thiên Thượng Nhân Gian làm việc có vui vẻ không?” Lưu Phong nói một tiếng, phát hiện sắc trời giờ này còn sớm, không thích hợp vận động tình ái, vội vàng đổi chủ đề. Mặc dù đều là phu thê, nhưng cũng không thể cùng một nơi như chỗ này hoan ái, sẽ rất dễ dàng bị người khác bắt gặp. Ân Tố Tố là loại nữ nhân có đầu óc, Lưu Phong nhận định nàng về sau này phát triển sự nghiệp sẽ là vô hạn lượng.
Nói đến công việc, Ân Tố Tố ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: “Lão công, thiếp không thích làm việc trong điều kiện như hiện nay. Mặc dù Thiên Thượng Nhân Gian của chàng và thanh lâu truyền thống có điểm bất đồng, nhưng là Tố Tố không thích không khí và hoàn cảnh như vậy. Thiếp vốn đang nghĩ nói một tiếng với chàng, thiếp không đi làm nữa. Xin lỗi lão công.“
Lưu Phong lạnh nhạt cười: “Không có việc gì, nàng không thích thì thôi. Dù sao phu quân của nàng
Nói về kim tiền thì nuôi nàng tuyệt đối không thành vấn đề.“
Ân Tố Tố khẽ chuyển con ngươi, nói: “Lão công, thiếp không muốn ở nhà làm nữ nhân quản lý gia đình, thiếp muốn làm chút chuyện.” Gia đình chủ phụ cũng không phải là điều mà Lưu Phong dạy nàng. Sự thật hắn cũng không nghĩ để cho Ân Tố Tố quản lý gia đình, bởi vì Ân Tố Tố có đầu óc và kiến thức, nếu đặt nàng trên thương trường tuyệt đối sẽ là một hảo thủ. Vốn Lưu Phong còn tưởng rằng Ân Tố Tố thích hợp để làm việc tại Thiên Thượng Nhân Gian, nhưng xem ra phỏng đoán của hắn là có chút sai lầm.
Bất quá không đi cũng tốt, mô thức của Thiên Thượng Nhân Gian và với nightclub của Lưu Phong tại kiếp trước không sai biệt lắm, dù như thế nào, đây cũng không phải là nơi nghiêm chỉnh. Tục ngữ đã có câu “đi gần bờ sông không tránh khỏi bị ướt giày” (tương tự như câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng của ta vậy). Bây giờ Ân Tố Tố không đi làm cũng tốt, hắn khỏi phải lo lắng nữ nhân của mình bị nhiễm những thói xấu trong môi trường này.
Lưu Phong một tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Ân Tố Tố, một tay đặt tại trên bộ ngực của nàng nhẹ nhàng đích xoa nắn, cười hỏi: “Tố Tố, nàng muốn làm cái gì? Nói cho ta, xem ta có thể giúp nàng hay không?“
Ân Tố Tố suy nghĩ một chút, nói: “Thiếp còn chưa nghĩ tới. Không bằng, lão công, chàng nghĩ giúp thiếp được không?“
Lưu Phong gật đầu, nói: “Tốt, cho ta chút thời gian, ta sẽ lưu ý giúp nàng.” Mấy ngày nay, Lưu Phong một mực nghĩ ngoại trừ Thiên Thượng Nhân Gian ra, hắn muốn mở thêm một sự nghiệp bên ngoài nữa. Có như vậy thì mới tương lai mới có thể thêm nhiều kim tiền, tiền là vật cận thân. Bất kể tại thời đại nào đi nữa thì nó vẫn là hảo vật.
Rất đáng tiếc Lưu Phong không phải là một nhà khoa học, nếu không hắn thật muốn tạo ra những sản phẩm công nghệ cao của kiếp trước tại đây.
Bây giờ tâm lý hắn đã có một khái niệm mơ hồ, đó chính là tiếp tục sự nghiệp vũ nhạc. Đương nhiên, ở thời Trung Quốc cổ đại này, Lưu Phong không có khả năng đào tạo ra những ngôi sao điện ảnh, TV. Ở thời đại này, có thể tạo ra những ngành giải trí như là ca kỹ và đánh bạc. Về phần ca kỹ xem như Lưu Phong đã có Thiên Thượng Nhân Gian là minh chứng cho vấn đề này. Về phần đánh bạc-đây chính là thách thức đối với hắn. Hắn cần phải có thêm sự chuẩn bị mới được.
Ngoại trừ ca kỹ và đánh bạc ra thì còn có chọi gà, thi đấu khúc côn cầu. cũng là những môn giải trí chỉ là để có thể thực hiện đưa vào những môn này thịnh hành trong nhân gian, e là phải tốn rất nhiều tiền đây.
“Lão công, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Cảm thấy được sự thất thần của Lưu Phong, Ân Tố Tố ân cần hỏi.
“Không có gì.” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Ta đang suy nghĩ có nên một lần nữa mở mang thêm một phen sự nghiệp.“
“Sự nghiệp mới?” Ân Tố Tố vẻ mặt có chút hưng phấn: “Lão công, ý nghĩ của chàn tốt lắm, nên làm nhanh lên một chút, thiếp cũng muốn gia nhập công việc mới của chàng. Bất quá, thiếp nói trước, công việc mới của chàng cũng không được liên quan sắc tình và đánh bạc.“
Sự thật Lưu Phong cũng là nghĩ như vậy, vội vàng gật đầu: “Lão bà đại nhân có lệnh, ta sẽ tuân theo, sự nghiệp mới tuyệt đối tích cực, hướng về sức khỏe.“
“Được rồi lão công, thiếp thiếu chút nữa đã quên mất chuyện trọng yếu.” Ngữ khí của Ân Tố Tố đột nhiên trở nên chăm chú: “Cô cô cho người báo tin, nói Sơn Mộc trấn ở phía bắc đế quốc xảy ra phản loạn. Theo người thì đây chính là một cơ hội dành cho chàng, nên nắm lấy.“
“Nắm lấy cơ hội?” Lưu Phong nao nao, lập tức hỏi: “Ý tứ của cô cô muốn cho ta lập quân công?“
Ân Tố Tố gật đầu, nói: “Ân, đúng là ý tứ này. Nghe cô cô nói, bệ hạ đã đem chuyện này giao cho Vương Đức Vọng phụ trách. Cẩm Y Vệ của chàng phụ trách giám sát dẹp loạn. Cô cô nói, bệ hạ tựa hồ đối với chàng cảm thấy rất hứng thú, nếu lúc này chàng có thể lập được công lớn, bệ hạ khẳng định sẽ rất cao hứng.“
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: “Tố Tố, không nói dối nàng, ta sẽ không tham chiến?“
Ân Tố Tố đưa tay đặt trên đầu Lưu Phong một chút, nói: “Chàng đấy, như thế nào đột nhiên lại ngốc như vậy, chàng đã quên lời chàng nói rồi sao, chàng nói chàng sẽ là người lãnh đạo, làm lãnh đạo thì không cần tự mình làm việc, chỉ cần ngồi một chỗ nhìn thuộc hạ làm việc là được. Lần này diệt phỉ, chàng chỉ cần báo danh tham gia, trong tương lai diệt phỉ thành công, tự nhiên sẽ có một phần công lao của chàng.”
Lưu Phong bất giác cảm thấy xấu hổ, quạ đen trong thiên hạ, bình thường đều màu đen, quan viên trong thiên hạ bình thường cũng tương tự như vậy, mang một hắc ám. Người lãnh đạo nào cũng vậy. Người bên dưới liều mạng làm việc, bên trên lãnh đạo liều mạng thăng quan. Cũng may tự mình bây giờ cũng làm lãnh đạo, không cần tốn sức, ắt sẽ có trâu ngựa vì hắn mà cống hiến công lao.
Sự hắc ám của quan trường từ xưa đến nay vẫn vậy!