Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hi Du Hoa Tùng

Chương 949: Nhị sư tôn đích nhu tình

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

Nhưng mà xét từ số lượng thì Tứ Đại quân đoàn chiếm ưu thế.

Vì thế lão Hoàng đế nghe ý kiến Trương Tử Ngưu, phát chiếu thư yêu cầu Thủ Bị quân tinh nhuệ các nơi điều động hoả tốc tiến về kinh đô. Thế nhưng điều khiến lão không tưởng được chính là, sau khi phát chiếu thư ra lại không có người hưởng ứng. Về sau mới biết trong vòng năm trăm dặm thì dọc đường đã bị người cướp.

Sau đó lão Hoàng đế lại phái tu chân, thế nhưng vẫn thất bại.

Rơi vào đường cùng, lão Hoàng đế vội vàng cầu viện Đông cung hy vọng Thái tử phi có thể sai Bất Tử Chiến sĩ đi các nơi cầu cứu.

“Điềm nhi, thế cục kinh đô đã tới thời khắc vô cùng nguy hiểm. Hy vọng chúng ta có thể chung tay ngăn cơn sóng dữ. Tương lai hễ có ta, thì có ngươi.” Lão Hoàng đế thực sự vẫn còn dã tâm với Thái tử phi.

Thái tử phi cười khẩy nói: “Tĩnh Vương gia mưu phản cũng do một tay ngươi tạo thành, hôm nay ngươi sợ sao? Ngươi tạo nghiệp chướng thì cũng nên tự mình xử lí. Ta không xen vào.”

“Điềm nhi, sao lại nói lời vô tình như vậy. Đừng quên, những năm này ta đã đối xử với ngươi thế nào. Còn nữa, Trịnh Vương sẽ không để ta chết mà cũng không ngồi xem triều đình diệt vong.” Lão Hoàng đế bực bội nói.

Thái tử phi khinh thường cười cười, hừ một tiếng nói: “Sự tình trước kia đã qua, ngươi đối với ta làm sao thì trong lòng ngươi rõ ràng nhất, tâm tư của ngươi lòng ta cũng đã rõ. Lão cẩu, ngươi thật to gan, lẽ nào ngươi không biết ta đã là nữ nhân của Lưu Phong. Lẽ nào ngươi còn dám đụng vào ta? Trước mặt chàng, ngươi giống như là con chó đáng thương. Nếu như chàng nguyện ý, ngươi tùy thời đều có thể đi tìm chết.”

“Được rồi, im miệng—!”

Lão Hoàng đế biến sắc mặt, khuôn mặt cau có căm giận nói: “Ngươi cút cho ta, ta không muốn thấy ngươi tại Hoàng cung. Ngươi sớm muộn đều sẽ hối hận.”

“Cút?”

Thái tử phi lần thứ hai khinh thường cười cười: “Nơi này là Đông cung, là địa bàn của ta, ngươi có ý đồ gì mà đuổi ta đi. Đừng quên, ngươi là Hoàng đế, nhưng không còn như lúc trước nữa. Nhớ kỹ, tất cả đều là một tay ngươi tạo thành”

“Được rồi. Ngươi hiện tại có thể lăn đi—!” Thái tử phi chịu nhịn nhiều năm. Bây giờ rốt cục có thể ngẩng cao đầu rồi. Cuối cùng có thể chỉ vào mặt Hoàng đế mà mắng mỏ.

Lão Hoàng đế thấy thế thì biết là cầu viện không có kết quả đành phất tay áo mà đi. Đi được vài bước, đột nhiên lão quay người lại, âm hiểm cười nói: “Ngươi chờ đi. Đến khi Tế Thiên tháp chính thức hoàn công thì ngươi sẽ biết. Ta sẽ là nam nhân mạnh mẽ nhất thế giới này. Lúc đó ta mới đích thực làm vua thiên hạ.”

“Phải không?” Thái tử phi khinh miệt nói: “Rất nhiều người đều có chủ ý với Tế Thiên tháp. Đáng tiếc Tế Thiên tháp hiện tại nằm trong tay Lưu Phong. Ngoại trừ chàng thì không ai có thể tiếp cận Tế Thiên tháp. Lão Cẩu, việc ngươi làm chỉ là giấc mộng xuân thu”

Lão Hoàng đế biến sắc mặt mấp máy môi cũng không nói gì. Lão chỉ cười nhạt trong bụng, cứ chờ xem. Lão xem ra, Tu Duyến Thiên sư sẽ không phản bội lão. Hắn kế thừa tất cả mọi thứ thuộc Trương Thiên sư bao gồm cả lòng trung thành lẫn tận tâm.

“Chẳng nói lúc nào trở về, làm hại người mỗi ngày đều phòng không gối chiếc, cô độc tịch mịch. Chết tiệt, chờ ngươi trở về, ta nhất định hấp khô ngươi.” Đợi được lão Hoàng đế rời khỏi. Thái tử phi dặn dò nô tài, để cho bọn họ canh ở ngoài cửa và bốn phía. Bản thân thì thay bộ váy ngắn áo ngủ mà Lưu Phong thích nhất rồi nằm ở tại nệm gấm. Hai chân gác lên bàn đặt ở rất gần nệm rồi mở rộng hai chân, thân thủ nhẹ nhàng tại nơi nhụy hoa mềm mại kia, chậm rãi vỗ về chơi đùa. Còn trong lòng huyễn tưởng cảnh mình và Lưu Phong giao hoan.

“Lưu Phong. Dùng sức một chút.” Thái tử phi lắc nhẹ mỹ mông tuyết trắng, nhãn thần mê ly. Môi anh đào không ngừng phát ra tiếng gầm dâm ngữ, tốc độ ngọc thủ cũng càng lúc càng nhanh.

Rốt cục, thân thể nàng một trận co giật, theo vài tiếng rên rỉ cao vút, nàng đạt được tới cao trào.

Giản đơn sửa sang lại hạ thân, Thái tử phi nằm thẳng trên giường, có chút uể oải tự nói: “Đáng ghét, khơi gợi dục vọng của người ta, bây giờ lại không quản. Làm hại người ta mỗi ngày trước khi ngủ phải tự lộng bản thân một hồi mới được.”

Kỳ thực, Thái tử phi cũng không biết, dục vọng gần đây của nàng tăng cao cũng không phải duyên cớ do Lưu Phong, mà là bởi nàng thôn phệ Dục Ma.

Tuy rằng lực lượng Dục Ma dưới sự trợ giúp của Lưu Phong, đã hoàn toàn chuyển hóa thành lực lượng của Thái tử phi. Thế nhưng Dục Ma rốt cuộc vẫn là Dục Ma, lực lượng tu vi đều ẩn chứa khí tức dâm đãng cực đại. Thái tử phi hôm nay dâm mà bất loạn, trong lòng chỉ nhớ thương Lưu Phong nên rốt cuộc hảo hảo tự sướng một phen.

Cũng may lực lượng tu vi của Dục Ma đã được Lưu Phong chuyển hóa. Nếu không lực lượng Dục Ma kích thích thì Thái tử phi không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì cũng không biết.

Đương nhiên, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng.

Ngoại trừ Lưu Phong, Thái tử phi tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận nam nhân nào khác.

Vân Mộng Trạch sau cuộc thi đấu, nhìn như tất cẩ đều gió êm sóng lặng. Trên thực tế cũng như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, mưa gió còn muốn to hơn. Lưu Phong ra tay mạnh mẽ đã đắc tội với Huyền Tâm Chính Tông, đắc tội với Tiên Linh Môn.

Huyền Tâm Chính Tông thì đánh cũng được. Tuy rằng được xưng là tu chân môn phái thiên hạ đệ nhất, thế nhưng dưới tình huống hiện tại xem ra đã xuống dốc a, thậm chí cũng không bằng Phiêu Miểu Cốc.

Thế nhưng Tiên Linh Môn cũng không có thể coi thường. Đó là đại biểu cho tiên giới ở thế giới này, trong đó số người tu vi đại thần thông nhiều như mây. Chúng tu chân cho rằng, Lưu Phong dù cường thịnh cũng không có khả năng giữ được mạng sống dưới tay Tiên Linh Môn.

Đắc tội Tiên Linh Môn, chẳng khác nào khinh nhờn tiên nhân.

Cho nên, tuy rằng rất nhiều tu chân đều biết Lưu Phong mang Chân Long Hộ Thể, là hi vọng vượt qua thiên kiếp của bọn họ, nhưng là bọn họ không dám thân cận với Lưu Phong.

Đáp lại, Lưu Phong cũng không đồng ý.

Nói không khách khí thì mấy vị tu chân thiên hạ trong mắt hắn như con kiến hôi không đáng đếm xỉa. Có hay không có sự ủng hộ của bọn họ, căn bản là không quan hệ đến chuyện quan trọng.

Mấy ngày nay, hắn và Đình Nhi sinh hoạt ngọt ngào cùng nhau, nghiễm nhiên như một đôi phu thê mới cưới. Ngoại trừ không có đi lễ bên chồng bên vợ, còn những thứ nên làm đều làm đủ cả. Mà không nên làm cũng đều làm cả.

Còn có ba ngày nữa thì Tiên Linh Môn sẽ cho người đến. Đang lúc hoàng hôn, Lưu Phong vừa hoàn tất việc ngồi thiền tu luyện liền nghe Khuynh Thành tiểu ma nữ gọi cửa: “Tỷ phu, Mị Nhi tỷ tỷ mời chàng đến xem.”

Lưu Phong khẽ nhíu mày, ma nữ khó chịu này làm rối tung mọi chuyện.

“Ân, ta đã biết, đợi lát nữa ta lập tức sang.” Lưu Phong trả lời rồi bắt đầu xuống giường.

“Tỷ phu. Chàng có thể nhanh lên một chút a, Mị Nhi tỷ tỷ tìm ngươi có chuyện tốt.” Khuynh Thành mờ ám cười cười: “Nghe nói nàng đã quyết định—-“

“Quyết định cái gì?” Lưu Phong ngỡ ngàng hỏi.

“Ha ha—!”

Khuynh Thành lần thứ hai cười cười mập mờ cũng không có nói rõ ngọn nguồn, chỉ là cười nói: “Chàng đến sẽ biết.”

Để lại câu nói đó thì Khuynh Thành liền đi mất. Vừa đi nàng vừa liên tục nói thầm: “Ân, ta phải nhanh lên chiếm một chỗ tốt để xem hí kịch a. Đi muộn góc tốt sẽ bị người khác chiếm mất.”

Lưu Phong chuẩn bị xong vội đến khuê phòng Nhị sư tôn. Dọc đường đi, hắn có chút nghĩ ra có vẻ cũng hiểu được ý tứ của Khuynh Thành. Tâm tình có chút hưng phấn nên hắn liền vội vàng tiến đến khuê phòng của Nhị sư tôn.

Tới khuê phòng của Nhị sư tôn, Lưu Phong mới phát giác cửa vẫn chưa chốt lại. Vì vậy đẩy cửa tiến vào liền nghe được âm thanh quyến rũ động lòng của Thủy

Mị Nhi vọng đến: “Phong nhi, là ngươi sao? Đẩy cửa vào đi!”

Lưu Phong chỉ nghe thấy âm thanh thì cảm thấy giống tiên nữ trên trời gọi lại liền rung động trong lòng. Hắn vội vàng theo tiếng gọi đi qua tấm bình phong rồi thẳng tiến.

Bên trong phòng ánh nến hồng thấp thoáng, có lụa mỏng làm màn, khắp phòng đều thoang thoảng mùi thơm khiến người mê muội. Còn đối diện bình phong là nệm gấm lộng lẫy, thân hình nằm nghiêng trên đó đích thị là Nhị sư tôn Thủy Mị Nhi.

Trên người nàng chỉ có cái váy ngủ trong suốt. Bởi vì nàng nằm nghiêng nên đường cong thân thể lả lướt uyển chuyển lồ lộ trước mắt hắn.

Thủy Mị Nhi cố ý mở rộng một chút đôi đùi đẹp, nhìn như vô ý nhưng là động tác cố tình. Lập tức khiến cho bụng dạ Lưu Phong sôi lên.

Thấy Lưu Phong thất thần, Thủy Mị Nhi dịu dàng sẵng giọng: “Đồ ngốc, còn đứng ở đó làm gì? Mau tới đây a—-!”

Lưu Phong nghe vậy, cười giòn tan vội vàng đi đến Thủy Mị Nhi. Hắn nhấc tấm lụa mỏng trên giường gấm lên liền thấy bộ dạng xinh đẹp quyến rũ của Nhị sư tôn.

Sắc mặt Thủy Mị Nhi hồng hồng nhìn Lưu Phong, nàng đưa tay kéo tay hắn lại cười nói: “Phong nhi, ngươi không cho ta là rất phóng đãng sao?”

“Không. Làm sao như vậy được? Ta cầu còn không được, tha thiết ước mơ mãi.” Khắp người Lưu Phong bỗng nhiên như bị lửa đốt nóng rực, trong miệng khô không khốc.

Đối với thân thể Nhị sư tôn thì hắn cũng không xa lạ. Mấy năm đầu lúc mới xuyên qua, hầu như mỗi ngày hắn đều hầu hạ Thủy Mị Nhi rời giường, bao nhiêu xuân sắc cũng đã xem qua không ít. Lúc đó, đối với Nhị sư tôn hắn còn có khao khát giống như muốn đem nàng hảo hảo chà đạp một phen. Có điều hồi đó hắn có muốn mà không dám.

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục hắn có cơ hội hảo hảo vắt kiệt vị sư phụ kiều mị này một hồi a.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt khép hờ của Nhị sư tôn khiến hô hấp của Lưu Phong cũng trở nên gấp gáp. Không phải là Lưu Phong không trấn tĩnh nổi, chủ yếu là hắn thèm nhỏ dãi đã lâu đối với Thủy Mị Nhi. Hôm nay có cơ hội thực hiện thì trong lòng liền hứng thú không ngớt.

Mị Nhi nằm nghiêng trên giường, đôi mắt long lanh đầy xuân tình, làn môi anh đào khẽ hé mở, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại liếm liếm trông mê người đến cực điểm. Còn bộ ngực mịn màng cao vút như đang vẫy gọi Lưu Phong.

Đưa mắt tiếp tục đi xuống, bung dưới bằng phẳng không hề có tì vết, váy ngủ cũng không thể che đậy nhụy hoa đỏ tươi thấp thoáng trong nội khố tơ tằm.

Lưu Phong thấy bốc lửa trong người, mồm miệng khô khốc.

Thủy Mị Nhi khi biết được Đại tỷ đã bị Lưu Phong ăn rồi liền động tâm tư, hôm nay chủ yếu mời Lưu Phong lại đây để cùng du ngoạn Vu Sơn. Trong lòng đã sớm quyết định chủ ý.

Lần hội kiến này Lưu Phong đối với bản thân thì nàng cũng thích thú. Trong lòng mừng thầm, nàng ngẩng đầu nhìn Lưu Phong hờn dỗi: “Phong nhi. Đừng có đứng ngây ngốc như vậy, xuân tiêu một khắc ngàn vàng”

Lưu Phong nghe vậy thì cũng không ghìm nổi nữa liền cởi hết y phục đi lại giường gấm Thủy Mị Nhi đang nằm mà ôm chặt lấy thân thể nàng. Chỉ một lúc đã bỏ hết quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người nàng để thân thể trắng nõn hiển hiện trước mắt.

Cẩn thận thưởng thức một chút rồi Lưu Phong liền cúi xuống bắt đầu dùng tay và đầu lưỡi khiêu khích nữ nhân.

Lúc Lưu Phong dùng tay nhẹ nhàng va chạm vào nơi riêng tư của nữ nhân, Thủy Mị Nhi không tự chủ được nhẹ nhàng rên rỉ, eo nhỏ nhắn chủ động sẵn sàng nghênh đón.

Lưu Phong vội vàng triển khai kỹ xảo khiêu khích, thời gian không lâu sau, nơi nào cũng như sau trận lụt. Hắn không hề do dự nữa nên lúc này tiến quân thần tốc.

(mịa, lão nào giấu hàng hử)

Thủy Mị Nhi mới trải việc đời dưới hạ thân Lưu Phong một lần tiến nhập lại tiếp một trận cao trào, liên tiếp thể nghiệm cảm giác dục tiên dục tử.

Còn lúc này, ở bên ngoài Khuynh Thành đỏ mặt lặng lẽ tới gần bệ cửa sổ dán lỗ tai bắt đầu cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng.

Nghe tiếng gầm dâm ngữ bên trong, Khuynh Thành trong lúc đó cũng có chút khó tự kiềm chế, tay vô thức tự luồn vào dưới váy bắt đầu vỗ về chỗ mềm mại của mình.

“Khuynh Thành, làm cái gì a?” Đột nhiên trước đó không xa dưới chân tường vọng đến một thanh âm quen thuộc.

Khuynh Thành lại hoảng sợ quay người nhìn kỹ, hóa ra là Nghê Thường.

“Nghê Thường tỷ, muội không làm gì cả. Được rồi, thế sao tỉ ở chỗ này?” Khuynh Thành oai phong lẫm liệt hỏi: “Nghê Thường tỷ tỷ, tỉ không định rình coi sao? Như vậy là không tốt.”

Nghê Thường cười gượng pha chút thâm ý nhìn thoáng qua váy Khuynh Thành nói: “Muội a, muội tới đây làm gì.”

“Muội gác cho tỷ phu” Khuynh Thành ưỡn ngực trả lời.

“Xì—!”

Nghê Thường nhịn không được khẽ cười dí tay lên trán Khuynh Thành cười nói: “Muội nha, còn muốn gạt ta.”

“Nếu tỉ đã biết, không bằng chúng ta cùng nhau?” Khuynh Thành thấy không thể gạt được Nghê Thường thì đành nhận tội: “Hai người bọn họ cùng một chỗ thì muội thấy rõ. Cứ yên tâm nhìn đi, muội có quyền lợi này.”

Chọn tập
Bình luận