Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hi Du Hoa Tùng

Chương 893: Khuynh Thành phải song tu

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

Dưới sự chỉ huy cuộc vận động của Lưu Phong, thanh danh lúc trước bị gièm pha đang từ từ khôi phục lại. Tình thế mà hắn lựa chọn đã dần dần ổn định trở lại. Với xu hướng như thế, sự phẫn nộ của dân chúng đã biến mất mà bắt đầu cuộc phản công rầm rộ. Hiển nhiên là lúc này qui mô tạo thế cho dư luận là chưa từng có, ít nhất thì lời đồn gấp hàng chục lần. Hơn nữa để đạt tới hiệu quả tốt nhất mà người dân Phong Thành cũng bắt đầu tự phát ca công tụng đức của chủ công, ra sức tán dương đức hạnh và lòng nhân từ của hắn cho dân chúng đế quốc.

Rất nhiều thời điểm, kỳ thật dân chúng tin tưởng dân chúng hơn quan lại.

Có lẽ một phần dân chúng không tin lời của quan viên. Nhưng với lời của huynh đệ cùng nhà thì bọn họ nhất định tin tưởng.

Điều khiến Lưu Phong không ngờ chính là vốn hắn chỉ định khôi phục danh dự cho mình, nhưng sự tình cuối cùng dường như thay đổi. Dân chúng trong đế quốc dường như không hề quan tâm chuyện Lưu Phong và Ân Quý phi.

Điều khiến bọn họ càng chú ý chính là cuộc sống ở Phong Thành.

Dân chúng trong đế quốc những ngày này qua thư nghe nói Phong Thành là chốn tiên cảnh dưới trần gian. Nghe nói ở đó căn bản là không có cái gọi là nô lệ cùng ăn mày. Chỉ cần ngươi cố gắng thì ngươi sẽ là người chủ có ruộng đất.

Tin tức lan truyền làm một ít nô lệ vốn sống dưới đáy xã hội lại một lần bắt đầu rục rịch. Nhất là ở vài thành quách lớn ở gần Phong Thành. Chỉ liên tiếp ba ngày mà nghe nói có hơn hai mươi vạn dân chúng ùn ùn đổ về.

Sau khi lão Hoàng đế biết chuyện này, lập tức hạ lệnh hạch sách Lưu Phong, bắt hắn phải đóng cửa vùng ranh giới của Phong Thành không được để cho một nô lệ hay người dân trong đế quốc đi vào Phong Thành.

Lưu Phong thấy thu được chuyển biến tốt, vội vàng hạ lệnh các vùng mình cai quản đình chỉ nhận con dân các nơi chạy về Phong Thành. Tuy nhiên hắn cũng ra lệnh các tổ chức Hắc đạo khắp nơi bắt đầu tiếp nhận số lớn thuộc hạ. Đồng sự cũng ra lệnh Khuynh Quốc Khuynh Thành cùng Lý Hương Quân lợi dụng ảnh hưởng của Thánh Giáo các nơi hấp thu số lớn giáo dân.

Mà hết thảy những việc này có Phùng Nguyệt chỉ dẫn cho thuộc hạ Cẩm Y Vệ che dấu nên không bị bệ hạ phát hiện. Còn cái gọi là quan phụ mẫu địa phương lại đã bị số tiền lớn làm mờ mắt. Hắc đạo cũng tốt, Ma giáo cũng tốt, giày vò hành hạ làm gì, căn bản là cứ mặc kệ. Bọn họ chỉ để ý mình thu được nhiều bạc hơn mà thôi.

Lưu Phong lại một lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của việc nắm giữ dư luận xã hội. Qui mô thông thường của báo chí và tạp chí nhất định phải tăng lên. Thậm chí đối với một ít địa phương có thể bất kể phí tổn mà phát miễn phí cho mỗi nhà mỗi hộ. Đối với người không biết chữ thì phương pháp tối ưu là tổ chức cho người đọc báo với công việc trực tiếp là có nghĩa vụ tổ chức xoá nạn mù chữ.

Xã hội phải phát triển, tố chất dân chúng phải được đề cao nên đương nhiên không thể thiếu văn hóa giáo dục. Lưu Phong tạm thời rõ ràng không thể chi phối tình hình đế quốc và mở mang học đường. Nhưng mà làm một ít khóa học xoá nạn mù chữ cấp tốc cũng không phải vấn đề gì nhiều.

Đương nhiên, ở trên đất Phong Thành của mình thì Lưu Phong chẳng những cho xây dựng học đường dạy dỗ con dân, mà còn quyết định sẽ xây dựng Tây Dương học đường được tổ chức cho ai có khát vọng, có đầu óc. Học viên trung thành sẽ đi học tập kiến thức khoa học tiên tiến của Tây Dương. Nguyện vọng của Lưu Phong là hy vọng trong tương lai, vào lúc quần hùng trong đế quốc đang hỗn loạn khởi hùng binh hỗn chiến với nhau thì hắn có thể sử dụng súng liên thanh (khoái thương) và đại bác (cương pháo) do mình sản xuất.

“Tỷ phu. Muội hảo sùng bái huynh a. Chuyện lớn như vậy không ngờ cũng bị huynh san bằng. Nhưng lại tự nhiên có lợi ích khổng lồ cho Phong Thành” Hơn mười vạn con dân di cư đến đúng lúc Phong Thành có đợt khai khẩn mới nên được cả vùng đất trù phú. Diện tích đất thật sự là rộng lớn, nếu có đủ sức thì chỉ cần trong vòng một hai năm là hoàn toàn có thể mở rộng địa bàn bây giờ rộng gấp ba bốn lần. Hơn nữa, có La bá đặc (Robert) đưa nhân viên kỹ thuật thăm dò nên phát hiện nơi này có than đá cùng khoáng sản với số lượng cũng hết sức đáng ngạc nhiên.

“Đi, cùng Tiểu Linh Nhi đi chơi, ta còn có việc.” Lưu Phong biết nha đầu kia nhất định lại muốn quấn quít lấy mình đòi ngủ cùng. Cho sờ nhưng không được làm thì Lưu Phong thật không muốn mang vạ vào người.

“Tỷ phu, kỳ thật muội tới tìm huynh, cũng là có chính sự.” Khuynh Thành cười cười mập mờ: “Nhưng lại là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt? Chính sự?” Lưu Phong khinh thường nói: “Đồ tiểu thí hài nhà muội, còn có thể có chính sự gì? Lại muốn trêu cợt ta sao?”

“Tỷ phu, muội nói rõ là hôm nay đến để cùng huynh song tu.” Khuynh Thành nói ra mục đích của mình.

“Song tu?”

Lưu Phong nao nao, hỏi: “Muội hiểu được ý tứ của song tu sao? Không phải muội đã nói, cái gì không chiếm được mới quý trọng sao? Tại sao hôm nay
chuyển biến nhanh như vậy, muội không nghĩ là.”

“Tốt lắm, tỷ phu, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Hôm nay người ta đến, chính là muốn cùng huynh song tu. Cho huynh thân thể của muội.” Khuynh Thành mỉm cười, cố ý dùng bộ ngực của mình cọ một chút lên cánh tay Lưu Phong.

“Muội nói thật chứ? Không phải đùa sao?” Lưu Phong ít nhiều có chút hoài nghi. Phải biết rằng nha đầu kia là có tiền án. Có một buổi tối, nàng trêu chọc Lưu Phong lau chùi làm hắn sưng huyết nhiều canh giờ nhưng cuối cùng lại chuồn mất, làm hại Lưu Phong phải vội vàng đi tìm Mộ Dung Uyển Nhi chữa cháy bị người ta chê cười một hồi.

“Tỷ phu, người ta hôm nay nói thật không có lừa huynh. Là di nương nói.” Khuynh Thành đỏ mặt cười nói: “Di nương nói, vài ngày nữa huynh phải bế quan nên để muội đến làm với huynh trước. Đợi khi về huynh tu thành Thất Anh thì cơ hội nắm chắc sẽ càng lớn hơn”

Lưu Phong hơi hơi động tâm. Nếu là do di nương an bài thì không thể là giả. Nói thật thì hắn cũng đã sớm muốn ăn Tiểu ma nữ Khuynh Thành rồi. Kỳ thật cái gì hai người cũng đã làm, chỉ còn thiếu mỗi công phu hắc hưu thôi.

“Tỷ phu, người ta là lần đầu tiên. Nghe tỷ tỷ nói lần đầu tiên rất đau nên chàng phải thương hương tiếc ngọc, nhẹ nhàng một chút a.” Khuynh Thành thẹn thùng nói.

Lưu Phong cười ha hả, nha đầu này mà cũng biết thẹn thùng sao.

Lưu Phong nắm lấy mấy cái mầm của nàng ra sức thề thốt: “Khuynh Thành, yên tâm, ta đã nhớ rồi”

Khuynh Thành trăm mến ngàn thương liếc nhìn Lưu Phong rồi nói: “Ân, tỷ tỷ cùng sư tôn cũng nói như vậy. Các nàng nói tỷ phu là đại sắc lang, kinh nghiệm phong phú, nên thiếp không phải căng thẳng”

Lưu Phong thật xấu hổ, chỉ vài ngày không tét vào mông mà sư đồ nhà này lại đang nói xấu ta rồi.

“Tỷ phu, ôm thiếp vào phòng đi. Kỳ thật, người ta đã sớm ướt rồi.” Khuynh Thành ghé miệng sát Lưu Phong để nói.

Lưu Phong hơi hơi ngẩn người: “Làm sao đã ướt được.”

“Còn không phải do tỷ tỷ cùng sư tôn. Nói là lúc gì gì đó thì thiếp nên làm như thế nào, sao.”

Lưu Phong cũng không biết. Trước khi Khuynh Thành đến đây thì Khuynh Quốc và Khuynh Thành đã tiến hành trao đổi có tính chất học hỏi. Hai nàng đều có kinh nghiệm trận mạc phong phú nên mới chỉ giảng giải sơ qua đã khiến cho Khuynh Thành động tình rồi.

Lưu Phong cười hắc hắc vui mừng quá đỗi liền dang tay ôm nàng vào lòng bế thẳng vào phòng đặt lên trên giường.

Khuynh Thành xấu hổ nhìn Lưu Phong nói “Tỷ phu, thiếp thường nghe người ta nói. Nam nhân đều hay bạc tình, nhất là nữ nhân bên mình thì lại càng không quý trọng. Thiếp hy vọng chàng đừng phụ lòng thiếp. Nếu không người ta thực đau lòng”

Lúc Khuynh Thành nói thì làn thu ba dao động đầy vẻ mị hoặc khiến máu Lưu Phong bốc lên đỉnh đầu. Hắn vội vàng gật gật đầu thật mạnh: “Ha hả, nàng yên tâm. Ta là người có trách nhiệm, hơn nữa ta cũng yêu thích nàng” Nói xong. Hắn đã cầm cạp váy của Khuynh Thành chậm rãi cởi ra.

Lập tức thân hình thuần khiết tuyệt mỹ của Khuynh Thành liền hiện ra trước mắt Lưu Phong. Nụ cười trên gương mặt quyến rũ hiện lên vẻ thẹn thùng. Áo ngực tơ tằm màu đỏ bao kín trái đào tươi mơn mởn căng tròn. Ở giữa ngoại trừ một khe sâu hút hồn thì là một thân thể mềm mại với đường cong lả lướt, lồi lõm đến cực độ. Bụng bằng phẳng, da thịt trắng nõn. Đồn bộ tuy rằng không phải rất lớn nhưng lại vểnh đặc biệt cùng với lưng eo thon thả gây ra sự tương phản thị giác mạnh mẽ khiến cho người ta động lòng không thôi. Lui xuống chút nữa lại một đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp trắng mịn trong suốt. Thật sự là xinh đẹp khó lòng tìm thấy.

Lưu Phong nhìn dung nhan tuyệt sắc của Khuynh Thành thì tâm thần không ngừng nhộn nhạo. Còn Khuynh Thành lại được sư tôn cùng tỷ tỷ dạy dỗ nên lúc này phô bày một tư thế thật hấp dẫn người ta. Môi anh đào khẽ mấp máy, hơi thở thơm ngát, thân hình như rắn nước khẽ cựa khiến cho thí cồ xinh đẹp không ngừng nhún nhẩy.

Lưu Phong dường như đã không kìm nổi, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi thơm của nàng. Đầu lưỡi lập tức luồn vào trong miệng nữ nhân bắt đầu mút vào.

Mà Khuynh Thành dường như cũng không chịu yếu thế. Cái lưỡi đinh hương cũng không ngừng công kích Lưu Phong. Đồng thời, tay cả nam nhân và nữ nhân cũng bắt đầu vuốt ve khiêu khích các vị trí mẫn cảm của đối phương.

Động tình lên cao, Lưu Phong nhẹ nhàng giải phóng áo ngực. Đôi tiểu bạch thỏ đáng yêu lập tức liền nhảy không ngừng rung rinh ở trước mắt hắn.

Có lẽ là có chút căng thẳng, có lẽ là do tình cảm mãnh liệt nên tim Khuynh Thành đập nhanh rất nhiều càng làm cho bộ ngực sữa phập phồng không yên càng khiến người ta xao động.

“Tỷ phu, sờ thiếp—!”

Khuynh Thành vặn vẹo tiểu thí cồ, túm chặt tiểu bổng bổng nóng rực của nam nhân mà thở hương thơm ngát vào mặt hắn.

Lưu Phong hơi hơi động tâm, bàn tay to hướng về phía hạ thân nữ nhân cho nốt quần lót màu đỏ đi theo chúng bạn. Rồi ngón tay tận tình khiêu khích.

Dưới sự trêu chọc của nam nhân, Khuynh Thành không ngừng uốn éo eo lưng mảnh mai và đồn bộ để nghênh đón nam nhân. Tiếng rên rỉ trong miệng cũng càng phát ra dồn dập và vang dội lớn hơn.

Rốt cục, nàng khó có thể chịu được đành chủ động yêu cầu: “Tỷ phu, làm thiếp đi. Người ta muốn”

Sau khi được nữ nhân yêu cầu, Lưu Phong hơi hơi vui vẻ tách song thối của nữ nhân. Eo lưng lắc lư, chậm rãi đi thám hiểm vùng đất mới cho thỏa mãn mong muốn chiếm cứ thân thể mềm mại của nàng.

Dù sao cũng là lần đầu tiên của Khuynh Thành nên Lưu Phong vô cùng cẩn thận. Hắn ra sức để nàng cảm giác được sự dịu dàng. Một lát sau, khi nháy mắt đau đớn trôi qua Khuynh Thành đã chủ động nhún eo lưng làm tiểu bổng bổng càng thêm xâm nhập.

“A—! tỷ phu, mau một chút.”

Trong tiếng rên rỉ của Khuynh Thành, Lưu Phong cũng không hoàn toàn say mê đắm chìm vào nhục dục sung sướng, mà trước sau vẫn giữ lí trí cơ bản nhất.

Đối với xử nữ như Khuynh Thành thì song tu có hiệu quả tốt nhất. Cảm nhận được lúc Khuynh Thành đã động tình cực điểm, Lưu Phong yên lặng thi triển Thất Tình Lục Dục quyết.

“Tỷ phu, ta thật thoải mái, ta muốn lên trời.” Khuynh Thành mặt mày đỏ rực, ánh mắt mê ly, miệng không ngừng mấp máy, cảnh tượng đó thật sự là hấp dẫn.

Trong lòng Lưu Phong rung động, vội vàng thu liễm tâm thần, dồn toàn bộ tinh thần vào trong song tu.

Dưới sự kích thích của Thất Tình Lục Dục quyết nên Khuynh Thành đạt tới niềm vui sướng không gì sánh bằng. Thánh Linh ngủ yên trong cơ thể nàng do Nguyên Anh lực lôi cuốn cũng chậm rãi vận hành trong cơ thể Khuynh Thành, không ngừng thay đổi thể chất của nàng.

Tiếng rên rỉ thở dốc của Khuynh Thành càng ngày càng mau, càng lúc càng lớn. Đến sau này rõ ràng liền biến thành la to. Hơn nữa Khuynh Thành dường như là không cần ai dạy cũng hiểu, nàng thích trong lúc kêu to đồng thời nói một ít dâm đãng càng khiến cho Lưu Phong kích động không thôi.

Thân hình hai người quấn quít lấy nhau, nơi riêng tư gắt gao kết hợp. Dần dần, lực lượng của Thánh Linh đã bao phủ hai người, nếu giờ phút này có người ngoài thì sẽ thấy bốn phía bọn họ có một tầng quang huy thánh khiết.

Ở bên ngoài phòng, Khuynh Quốc và Lý Hương Quân hai người nhìn nhau, đối với những lời dâm đãng từ miệng Khuynh Thành thật sự là hết chỗ nói. Các nàng dám thề với trời, những lời này bọn họ tuyệt đối không dạy cho Khuynh Thành. Là chính nàng tự mình ngộ ra. Kỳ thật cho dù là các nàng thì dường như cũng sẽ ngượng ngùng khi hét lên những lời đó.

Nhưng nói đi còn nói lại. Nghe những lời này quả nhiên thực kích thích. Lý Hương Quân và Khuynh Quốc trong lòng đều khó chịu, hận không thể đi vào cùng góp vui với Khuynh Thành.

Chính các nàng biết rõ người ta hai bên đang song tu, cho nên cũng không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy.

Lúc này, Khuynh Thành lại bắt đầu kêu to.

Lý Hương Quân cũng hơi đỏ mặt, cũng không biết như thế nào mà đột nhiên liền nói một câu: “Khuynh Thành, âm thanh nhỏ đi một ít.”

Lời này vừa nói ra, Lưu Phong cùng Khuynh Thành lập tức liền rõ ràng thế nào là tường có tai.

Cùng lúc đó dục vọng của bọn họ càng thêm tăng vọt, dường như cố ý để cho mấy cái tai của tường nghe được rõ hơn. Mặc kệ là nam nhân thở dốc hay là nữ nhân rên rỉ, cũng như tiếng đánh của thân thể đều lớn rất nhiều so với lúc trước.

“A—!”

Một tiếng rên rỉ cao vút, được Lưu Phong toàn lực trùng kích mà Khuynh Thành phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng đạt tới dục vọng đỉnh núi.

Cùng lúc đó, Lưu Phong cũng giải thoát cho tinh hoa nóng bỏng làm cho Khuynh Thành một trận co giật.

“Tỷ phu, tỷ tỷ cùng sư tôn ở bên ngoài?” Sau hồi tình cảm mãnh liệt, Khuynh Thành xấu hổ giấu mặt vào ngực nam nhân rồi hàm răng nhẹ nhàng nhay nhay miệng nam nhân.

Chọn tập
Bình luận