Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hi Du Hoa Tùng

Chương 64: Rình xem trộm bị bắt quả tang

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

“Đại nhân, chuyện về Túy Xuân lâu cho dù người không hỏi thì tiểu nhân cũng đang định nói. Đại nhân không thể tưởng tượng được đâu. Kỳ tài đó đã nghĩ ra một loại trang phục mới. Nữ nhân mặc loại trang phục này vào tức thì liền trở nên xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều lần. càng thêm kiều mị, quyến rũ vô cùng. Thuộc hạ đối với nữ nhân luôn thờ ơ thế nhưng khi nhìn thấy các nữ nhân trong trang phục này cũng tự nhiên hỏa dục bốc lên.” Nói xong nam tử áo xám cười không ngớt.

Trung niên nam tử nghe vậy cả kinh hỏi:

-Bạch Thọ, những điều ngươi nói, ngươi.

Nam tử áo xám tự hào trả lời:

-Chính là như vậy, đại nhân, tối qua thuộc hạ liên tục quần thảo với hai nữ nhân, quả thực là thống khoái.

“Ha ha, nguyên lai là như thế, thảo nào hôm nay gặp ngươi đã thấy khí sắc của ngươi rất tốt thì ra là đã trọng chấn lại được hùng phong.” Thật ra những Cẩm y vệ như Bạch Thọ từ năm này sang năm khác phải liên tục hoạt động trong trạng thái thần kinh căng thẳng vì công tác tình báo rất quan trọng. Do đó hầu hết khi chưa tới ba mươi tuổi đều thờ ơ với chuyện chăn gối. Chuyện này cũng là tâm bệnh của trung niên nam tử, hôm nay nghe Bạch Thọ nói một mình có thể đấu lại hai nàng, trong lòng trung niên nam tử cảm thấy rất cao hứng.

“Đại nhân, ngày mai tại Túy Xuân lâu vẫn còn biểu diễn Vũ thoát y, người cũng nên đến đó xem một lần cho biết.” Nam tử áo xám dò hỏi.
Trung niên nam tử trong mắt lộ ra ánh mắt thích thú, nhẹ giọng nói:

-Ngươi an bài cho ta?
.
Cảnh tượng hoàng hôn lúc này thật đẹp. Từng cụm mây hồng từ phía chân trời, mang theo những tia nắng cuối cùng, nhè nhẹ trôi lững lờ làm đỏ rực cả một góc trời.

Lưu Phong ăn cơm tối xong, dặn dò Liễu Thanh Nghi đêm nay không cần massage chân. Đóng cửa phòng, hắn lập tức thay một bộ y phục dạ hành, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Đợi cho đến lúc mặt trời hoàn toàn khuất hẳn, Lưu Phong lúc này mới mở cửa sổ phi thân ra ngoài. Chìm vào trong đêm tối.

Đêm nay Lưu Phong muốn tự mình muốn chứng thực chuyện hôn nhân của mình. Hắn muốn đến phủ Tổng đốc chứng thực xem Ân Tố Tố có phải là “thạch nữ” (phụ nữ bất thường, không thể xxx hoặc sinh đẻ) hay không.

Về phương pháp để nhận biết xem nàng có phải là thạch nữ hay không thì kỳ thật Lưu Phong cũng không nắm chắc lắm. Dựa theo suy nghĩ của hắn thì chỉ cần quan sát xem cơ thể của nàng bình thường, cơ quan sinh dục của nàng cũng bình thường như bao người con gái khác là được. Có lỗ ắt sẽ đút vào được. (thèng này suy luận hay thật)

Màn đêm buông xuống. Phủ Tổng đốc được canh phòng cẩn mật. Cứ năm thước lại có một chòi canh, mười lăm thước lại có một đội quân đi tuần, khắp nơi treo đầy đèn lồng, ánh sáng phát ra sang như ban ngày. Bất quá, đối với dạng cao thủ tu chân như Lưu Phong thì những thứ này chẳng có gì là đáng kể.

Uy hiếp một nha hoàn, Lưu Phong liền có thể dễ dàng biết được nơi ở của Ân Tố Tố.

Cẩn thận dán chặt người trên mái nhà, Lưu Phong lập tức mở một mảnh ngói lên, vừa nhìn xuống dưới, tức thì một cảnh tượng dụ hoặc đập ngay vào mắt hắn. Thì ra là một mỹ nhân đang tắm.

Do góc độ nhìn từ trên xuống, Lưu Phong cũng không có cách nào có thể xác định đó có phải là Ân Tố Tố hay không, nhưng đây chính là phòng của Ân Tố Tố. Xác định như vậy, Lưu Phong thoải mái quan sát, dù sao thì ngắm nhìn thân thể vị hôn thê của mình cũng không có gì là quá đáng.

Đáng thương cho giai nhân trong phòng không hề biết bên trên có một cặp mắt dâm tà đang quan sát, thoải mái rút thắt lưng, xiêm y rớt xuống mặt đất để lộ ra đóa tuyết lê trắng muốt.

Bàn tay thon thả nhẹ nhàng gỡ búi tóc xõa ra, thân thể khẽ lắc lư, một mùi hương thơm nhè nhẹ bay lên.

“Nhanh một chút đi, mẹ nó, lão tử không có thời gian.” Hoàng thượng đương nhiên không vội, còn thái giám dĩ nhiên là phải vội vàng. Thiếu nữ tắm không vội, đại sắc lang dĩ nhiên là phải nóng nảy rồi.

Nhìn mỹ nhân nọ, mọi động tác đều từ từ, không chút gì vội vã, Lưu Phong hận lúc này không thể nhảy vào, giúp nàng cởi bỏ cho lẹ.

Rốt cuộc cũng tới màn kết thúc, mỹ nhân hai tay bỏ đi chiếc yếm, hai đầu vú hồng hồng từ từ lộ ra, bộ ngực sữa không còn bị bó buộc, lập tức đong đưa nhún nhảy theo từng chuyển động của cơ thể.

Lưu Phong thậm chí còn ngửi thấy mùi “đậu hũ non”, mỹ nhân này, so với tứ sư tôn thì nhũ hoa có nhỏ hơn một chút, nhưng lại vươn cao không hề rũ xuống, ấn tượng nhất chính là hai trái hạnh nhân hồng hồng, bóng láng, đây mới chính là kiệt tác của thượng đế. Lưu Phong bất giác nuốt nước bọt, chỉ ước được ngậm, cắn vào trái hạnh nhân một cái.

“Đúng, cứ như vậy, cởi. nhanh lên một chút nữa.” nhìn ngắm chán chê thân thượng của mỹ nhân, Lưu Phong trong lòng thầm hối thúc mỹ nhân tiếp tục thoát y phần dưới.

Nhẹ nhàng cởi bỏ thứ cuối cùng trên người ra, một đôi chân thon thả lồ lộ hiện ra trước mắt Lưu Phong, hơi thở hắn tạm thời đình trệ, trong lòng khẽ cảm thán, nhìn cặp đùi đẹp như thế này mới biết tất cả những chân dài mà hắn từng được xem trên TV kiếp trước chỉ là đồ bỏ đi.

Mỹ nhân dường như đối với thân thể của mình cũng hết sức hài lòng. Thoát y xong, nàng chưa vội tiến vào bồn tắm mà thân thể uốn éo, lắc lư cặp mông trắng mịn, đưa về phía trước, ngắm nhìn trong gương đồng một hồi lâu. Đại sắc lang Lưu Phong lại được thêm một phen mãn nhãn. Đáng tiếc là cho đến nãy giờ hắn vẫn chưa thấy được mặt mũi của nàng.

“Ta có đẹp không nhỉ? Ta rất đẹp.”

Lầm bầm mấy câu trong miệng, mỹ nhân lấy những cánh hoa hồng rải vào bồn tắm, sau đó từ từ trầm mình xuống nước, từ cổ trở xuống đều nhúng trong làn nước trong xanh. Hơi nước bốc lên bao bọc lấy thân thể của nàng. Mỹ nhân khẽ rên lên sảng khoái.

Âm thanh rên rỉ đó không ngờ lại tác động mạnh mẽ đến Lưu Phong. Hạ thể của hắn từ từ nhúc nhích dựng lên.

Hơi nước mang theo mùi hương thoang thoảng từ từ bốc lên không trung, thậm chí còn lan truyền đến mũi của Lưu Phong

“Ách xì!”

Mùi hoa hồng nồng nồng trong hơi nước khiến cho Lưu Phong không nhịn được hắt hơi một cái. Đang ngâm mình trong chậu tắm, mỹ nhân thất kinh kêu lên:

“Người đâu, mau đến, người đâu mau đến.”

Mỹ nhân quả nhiên là cơ trí nhanh nhẹn, nghe tiếng hắt hơi nàng đoán biết trong phòng có người ẩn náu, lập tức kêu to lên.

Lưu Phong cảm thấy vô cùng buồn bực, hận không thể tự tay đấm vào mũi mình 1 quyền. Một chuyện hảo sự như thế này cuối cùng vì một tiếng hắt hơi mà bị phá hủy. Mà ả này cũng dữ thật. Liếc mắt một cái mà đã kêu la ỏm tỏi lên, sao không kêu nhỏ nhỏ một chút chứ!

Bên ngoài căn phòng là mấy ả nha hoàn, vừa nghe tiểu thư kêu lên sợ hãi, đã nhanh chóng xông vào, thấy tiểu thư vẫn bình an vô sự, cả đám nhất thời thở phào an tâm.

“Trong phòng có người.” Mỹ nhân nói xong vội vàng trầm mình xuống nước tránh để cho ác tặc nhìn thấy thân thể của mình.

Trong phủ Tổng đốc lúc này thị vệ và Ân Nguyên Đạo cũng ùn ùn chạy đến bao vây căn phòng. Lưu Phong thầm kêu không hay, vội vàng rời khỏi. Ai ngờ sắp nhảy qua tường viện của phủ Tổng đốc thì phía trước hắn bị chặn lại bởi một người, cũng may khi nãy hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đối phương tuyệt không thể có khả năng nhận biết được mình. Vốn là toàn thân Lưu Phong được y phục dạ hành bịt kín, chỉ có hai mắt là lộ ra ngoài.

“Ác tặc phương nào? Ngang nhiên dám đột nhập vào phủ Tổng đốc, còn không mau cúi đầu nhận tội?” Người ngăn cản Lưu Phong lại chính là một đạo nhân trẻ tuổi, lưng đeo một thanh Tùng Mộc phù kiếm, tay phải cầm một ngọn phất trần, đầu đội mũ Nhật Nguyệt, toàn thân mặc thanh y đạo bào, tỏa ra bên người một loại khí chất nhẹ nhàng ung dung, kết hợp cùng trang phục và vũ khí hình thành một phong thái tiên phong đạo cốt, thật khiến người ngưỡng mộ.
 

Chọn tập
Bình luận