Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hi Du Hoa Tùng

Chương 595: Mập mờ cùng Uyển Nhi

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

Sau một âm thanh cuồng bạo, Lưu Phong từ mặt đất đứng lên, phủi nhẹ một chút tro bụi dính trên quần áo, lập tức ngừng kiếm đứng, khinh miệt cười nói: “Lão tặc, người chỉ có thế thôi sao?”
Vô Cực Thần Quân ngơ ngác nhìn vết thương trước ngực, thì thào tự nói: “Ngươi có khả năng làm ta một lần nữa bị thương ah. ta đã thay đổi chủ ý, ta phải giết chết ngươi.”
Ngay khi Vô Cực Thần Quân nói chuyện, một cổ sát khí đậm đặc liền từ trên người hắn tản mát ra, Vô cực chân khí trên người hắn không ngừng nghỉ bắt đầu vận khởi ra, mang Lưu Phong bao bọc vào bên trong.
Lưu Phong chỉ cảm thấy một trân âm hàn kéo tới, toàn thân cảm giác lạnh lẽo, trong lòng hiện lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.
Vô Cực Thần Quân chậm rãi hướng Lưu Phong đi tới, lạnh lùng nói: “Ngươi biết không? Cho tới bây giờ chưa có ai có thể làm ta bị thương hai lần, ngươi lần này chết chắc rồi ah.”
Lưu Phong nhíu nhíu mày, cố gắng trấn an, lạnh lùng nói: “Kỹ không bằng người khác, bị đánh cho hộc máu cũng là chính xác.” Nói xong, Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong vũ động, hướng đến con mắt của Vô Cực Thần Quân.
Vô Cực Thần Quân điên cuồng hét lên một tiếng, hướng Lưu Phong đi tới, đồng thời bắn ra vài đạo kiếm quang.
Lưu Phong cau mày, chân đạp xuống đất, phi thân nhảy lên giữa không trung.
Vô Cực Thần Quân trở nên điên cuồng, không để ý bất cứ thứ gì, như người điên nhắm Lưu Phong phía trên đánh tới.
Lưu Phong nhìn Vô Cực Thần Quân, quát lớn một tiếng: “Lão tặc, hôm nay là ngày chết của ngươi ah.”
Lúc này hai người cách nhau chưa tới một thước, mắt thấy một cảnh tượng này ai cũng có thể biết đây là một trận sinh tử, không phải ngươi chết thì là ta chết.
Một tiếng hét lớn, Lưu Phong từ xa phóng tới, khí thế lẫm liệt.
Trong phút chốc, hai người cơ hồ đụng vào nhau.
Bỗng nhiên cuồng phong đập vào mặt, một lực lượng sát khí cuồng đại đánh úp về phía Lưu Phong.
Lưu Phong cả kinh, trong lòng biết Vô Cực Thần Quân giờ phút này muốn toàn lực phát ra một chiêu, không thể khinh thường được, lập tức cũng dùng lực lượng công kích mạnh nhất của mình nghênh đón.
Đúng lúc đó, Hạo Thiên Kiếm phát huy khí thế dũng mãnh, phát tán ra quang mang tựa như ánh mặt trời.
Cũng trong thời khắc này, Lưu Phong cảm giác Hạo Thiên Kiếm trong tay rất hưng phấn, rất kích động. Đây chính là phản ứng khi cùng cao thủ giao đấu ah.
Đối diện với đại địch, Lưu Phong cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn chỉ biết toàn lực nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn Vô Cực Thần Quân, chuẩn bị hợp lực công kích.
“Giết!”
Một tiếng“Giết!” phát ra, Lưu Phong nắm chắc Hạo Thiên Kiếm thi triển Diệt Thiên Tuyệt Địa, mang Vô Cực Thần Quân bao phủ vào bên trong.
Vô Cực Thần Quân tựa như đứng yên bất động, không tránh né, vẫn như cũ dùng tốc độc cực nhanh hướng Lưu Phong đánh tới.
Lưu Phong cảm thấy bất thường, trong lòng hiện lên một tia bất an.
“Ầmmmmm!”
Một tiếng nổ vang lên, Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong chuẩn xác đánh trúng Vô Cực Thần Quân.
Nhưng cùng lúc đó, Vô Cực Thần Quân liều mạng tiến tới, ngay khi Lưu Phong đánh trúng hắn, kiếm tiên trong tay hắn cũng đánh trúng ngực Lưu Phong.
Hạo Thiên Kiếm không gặp trở ngại gì xuyên thấu thân hình Vô Cực Thần Quân, ngực của Lưu Phong cũng vậy, bắn ra một luồng máu tươi.
“Ta. hận.”
Vô Cực Thần Quân không cam lòng, mở to hai mắt nhìn Lưu Phong, liếc mắt một cái thân hình dưới sự ăn mòn của kiếm quang, huyết nhục bay tung tóe.
Lưu Phong và hắn cơ hồ ở cạnh bên, nên nhất thời đã bị máu tươi của Vô Cực Thần Quân nhuộm đỏ toàn thân.
Nặng nề rơi xuống mặt đất, Lưu Phong cảm giác toàn thân đau đớn, cơ hồ sẽ mất đi ý thức, hắn vội vàng dùng toàn lực ngưng tụ Nguyên Anh lực bảo vệ tâm mạch.
Một ngụm máu tươi trào lên cổ, Lưu Phong kiệt lực nhịn không được phun ra ngoài.
Đau đớn kịch liệt cùng với lực lượng bị tiêu hao, ý thức của Lưu Phong bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ngay lúc này, cách đó không xa, một thân ảnh như một làn khói nhẹ hướng bọn họ phóng tới, mục đính của người này tựa hồ chính là Lưu Phong.
Lưu Phong âm thầm kinh hãi, lúc này địch nhân tới, vậy hậu quả thật là không thể tưởng tượng ah.
Trong lòng khẩn trương, Lưu Phong rốt cuộc nhịn không dược phun ra một ngụm máu nóng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, ý thức Lưu Phong chậm rãi khôi phục lại, hoảng hốt, hắn lập tức cảm giác một mùi hương thơm ngát bay đến, làm cho đầu hắn đang đau như búa bổ cũng cảm thấy sảng khoái.
Chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá vài lần, hắn phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng thiết kế tinh xảo, cảm giác trong phòng rất ấm áp.
Hơn nữa rèm treo màu hồng phấn bằng gấm thơm phức, Lưu Phong có thể phán đoán đây chính là khuê phòng của một nữ nhi.
Đây là nơi nào?
Ta như thế nào lại ở đây?
Lưu Phong lắc lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ tới chuyện mình và Vô Cực Thần Quân đại chiến.
“Đây là khuê phòng của ai? Chẳng lẽ ta được nữ nhân cứu?.” ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, nhìn bố trí trong phòng thanh nhã, cơn đau đầu của Lưu Phong chậm rãi biến mất.
Muốn đứng lên, nhưng là đan điền nhất thời truyền đến một trận đau đớn.
Trận đau đớn đến tận xương tủy này làm Lưu Phong nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, vội vàng cẩn thận xem xét thương thế của mình. Thông qua xem xét, hắn phát hiện ba nguyên anh của mình giờ phút này cũng không còn chút hăng hái, ngay cả Tử Hư Chân Long khí cũng gần như khô kiệt. Hiển nhiên, củng Vô Cực Thần Quân giao đấu làm hắn tiêu hao quá mức ah.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng tình huống bản thân, Lưu Phong nhanh chóng vận công chửa thương, mang Nguyên anh lực trong cơ thể vận chuyển, sau ba mươi sáu chu kỳ vận chuyển, Lưu Phong mới cảm giác đau đớn ở đan điền từ từ biến mất.
Lúc này, Tử Hư Chân Long khí dưới sự vận làm dịu của Nguyên Anh lực cũng khôi phục một nửa.
Lưu Phong không dám trì hoãn, vội vàng thúc dục Tử Hư Chân Long khí chữa trị kinh mạch bị hao tổn.
Hồi lâu sau, khi hắn thu công, mở mắt ra, đột nhiên phát hiện bên người mình có một người.
Một người, nữ nhân mặc trường quần màu trắng, mái tóc đen xõa ra rất lộng lẫy.
Nữ nhân giờ phút này đang ngồi ở bên giường, nàng đưa lưng về phía Lưu Phong, uốn cong thân hình xuống cởi giầy của Lưu Phong.
Lưu Phong nhìn qua, chỉ thấy đường cong của mỹ đồn lộ ra, bởi vì quá mỏng manh, hắn thậm chí nhìn được cả nội khố, một cái quần tam giác màu trắng ah.
Quá gợi cảm, Lưu Phong trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng: quả là một hương đồn quá đẹp.
Nữ nhân tựa hồ còn không cảm giác được Lưu Phong đã tỉnh lại, vẫn như cũ cúi người xuống cởi giầy cho Lưu Phong. Mỹ đồn rung rinh càng làm mê người hơn.
Đột nhiên, nữ nhân dường như mất trọng tâm, thân thể ngã về sau, mỹ đồn to lớn thiếu chút nữa là đè lên mặt của Lưu Phong ah.
Nhìn mỹ đồn của nữ nhân trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, Lưu Phong hạ ý thức nuốt nước miếng một cái, khóe miệng không khỏi nỡ một nụ cười dâm, trong lòng xuất hiện một cảm giác ham muốn.
Bất quá Lưu Phong cũng có chút lo lắng, nữ nhân trước mặt hắn bây giờ, nếu là địch nhân thì.
“Bất kể là gì, ham muốn là ham muốn. cho dù là địch nhân, nói không chừng bị ta hí lộng, dưới mị lực của ta, lại đem thân báo đáp thì sao.” Lưu Phong một trận dâm ý, trong lòng càng ham muốn mãnh liệt.
Nữ nhân vẫn như cũ nhẹ nhàng di chuyển cái eo thon, mỹ đồng trước mắt Lưu Phong khẽ động.
“Mẹ kiếp, là ngươi hấp dẫn ta.”
Không phải là lỗi của ta, đều là do ngươi hấp dẫn ah.
Lưu Phong cuối cùng vì nhịn không được sự hấp dẫn, mang theo một cảm giác vừa bất an vừa kích thích, bàn tay to hướng đến mỹ đồng, bóp nhẹ một cái.
“Ahhh!”
Đột nhiên, nữ nhân trước mắt phát ra một tiếng hét chói tai như bị điện giật.
Lưu Phong trong lòng thầm khen sự co dãn của mỹ đồn, thậm chí còn hơn Vương Đông Đông. Vừa mềm mại, vừa co dãn, quả là mỹ đồn cực phẩm của nữ nhân ah, nếu được ôm nàng vào trong lồng ngực, hảo hảo thưởng thức một phen thì quá tốt.
Ngay khi Lưu Phong đang suy nghĩ, nữ nhân liền xoay người lại, ngón tay ngọc chỉ Lưu Phong mà chửi: “Lưu manh, dâm tặc, vô sỉ, hạ lưu.”
“Là ngươi?” Nữ nhân xoay người lại, Lưu Phong lúc này thấy rõ dung mạo của nàng, nữ nhân này không phải ai khác, chính là Mộ Dung thế gia Đại tiểu thư-Mộ Dung Uyển Nhi.
“Uyển Nhi muội muội, mông muội thật là đẹp, co dãn rất tốt ah.” Lưu Phong nao nao, mập mờ nhìn Uyển Nhi đùa giỡn.
“Đại sắc lang, ai cho phép ngươi khi dễ ta.” Mộ Dung Uyển Nhi hai tay chống nạnh, hét lớn lên giận dữ: “Ta sẽ thiến tên đại lưu manh ngươi.”
“Đừng nhe, Uyển Nhi muội muội, nàng nếu thiến ta, thì sau này sẽ thành quá phụ ah.” Lưu Phong theo ý thức lấy tay che khố, sợ hãi nhìn Uyển Nhi.
“Nhảm, ai muốn gả cho ngươi.” Mộ Dung Uyển Nhi đỏ mặt, nhìn thoáng qua địa phương Lưu Phong đang lấy tay che, trong lòng không nhịn được xấu hổ, nàng trong lúc thay quần áo cho Lưu Phong, thấy thứ đồ vật kia, mấy chục năm chưa thấy lại, quả là lớn hơn rất nhiều ah, chỉ là nàng không hiểu, vì sao nàng chỉ khe khẽ huých một chút, vậy mà đồ vật kia tự nhiên cứng lên. Lúc ấy, nàng rất sợ hãi, còn tưởng đã phá hủy đồ vật đó của Lưu Phong, vì thế nàng đem chuyện này nói cho mẫu thân biết. Kết quả Mộ Dung phu nhân nghe xong, nhất thời đỏ mặt, vội vàng vì Mộ Dung Uyển Nhi mà dạy một khóa Sinh lý học. Uyển Nhi nghe xong mẫu thân giải thích, cũng xấu hổ không thôi, hận không cắt bỏ nó đi, thật là nhục nhã ah.
Không muốn lấy ta?
Không muốn, nàng thật không muốn sao, mấy hôm trước là ai chủ động ah, Lưu Phong ánh mắt chế giễu nhìn Uyển Nhi, liếc một cái, không giận dữ nói: “Nàng nhe, nếu ta không còn cái đó, coi nàng sau này làm sao đây?”
“Người ta sẽ gả chính là Bảo Bào, trừ khi ngươi chính là Bảo Bảo.” Uyển Nhi trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Lưu Phong cười một tiếng, làm bộ đáng tiếc nói: “Xem ra chúng ta có duyên không phận ah.”
“Ta bây giờ thiến ngươi, ai cho phép ngươi sờ.” chữ Mông Uyển Nhi rốt cuộc vẫn không thể nói ra.
Vừa nói, Uyển Nhi không biết từ đâu rút ra một thanh trường kiếm, hai tay nắm chặt, làm ra tư thế như muốn cắt, ánh mắt cũng gắt gao nhìn hạ thân của Lưu Phong.
“Không được ah. !”
Lưu Phong bây giờ đành phải chịu nhục, tu vi cũng chưa khôi phục, không thể là đối thủ của Uyển Nhi, trong lúc này không dám động đậy.
“Không được, ngươi không phải Bảo Bảo, ai cho phép ngươi vô lễ với ta, ta từng phát thệ, thân thể ta chính là thuộc về Bảo Bảo, ngươi không phải Bảo Bảo, nhưng ngươi lại vô lễ với ta, cho nên ta phải giết ngươi, nếu không thì ta chính là không trung trinh với Bảo Bảo ah.” Nói xong, ánh mắt Uyển Nhi kiên quyết, vũ động trường kiếm trong tay hướng tới hạ thân của Lưu Phong.
Lưu Phong hoảng sợ nhìn kiếm chém tới, cuống quít cầu xin tha thứ: “Đừng ah, ta chính là Bảo Bào, ta chính là Tiểu Bảo Bảo ah.”
Mộ Dung Uyển Nhi nghe thấy, mày ngài giãn ra, trong đôi mắt đẹp hiện lên sắc thái vui mừng đắc ý, cười nói: “Ngươi thật sự là Bảo Bảo? ngươi thừa nhận.”
Lưu Phong có chút buồn bực, vò đầu bứt tóc, hôm nay hắn mới phát hiện, làm sắc lang cũng phải trả giá ah.
Vận khí của hắn quả không tốt ah, bây giờ mà tu vi vẫn chưa hồi phục ah.
Nếu giờ phút này tu vi hồi phục, hắn nhất định sẽ cưỡng gian Uyển Nhi ah.
Mẹ kiếp, dám uy hiếp tiểu đệ đệ của mình. Lưu Phong âm thầm ngầm hạ quyết tâm, sớm muộn cũng cho Uyển Nhi biết lợi hại của tiểu đệ đệ ah. Nàng mà thưởng thức rồi thì sẽ không còn dám uy hiếp ah.
“Bảo Bảo, ngươi thật là Bảo Bảo, ngươi thừa nhận ta rất cao hứng.” Mộ Dung Uyển Nhi bộ mặt giữ dằn đột nhiên trở nên ôn nhu, ngồi xuống bên cạnh Lưu Phong, một tay ôm lấy eo Lưu Phong, đầu nhẹ nhàng nép vào lồng ngực hắn, ôn nhu nói: “Ngươi là đại sắc lang, khi còn bé rất thành thật, bây giờ như thế nào. Quên đi, không nói đến nữa, đến cùng là ai làm ngươi thành như thế này?”
Lưu Phong nghe vậy ngược lại kỳ quái hỏi: “nàng đến cứu ta, không lẽ không thấy thi thể nào?”
“Thi thể?” Uyển Nhi tựa hồ nhớ tới cái gì, nhất thời có cảm giác buồn nôn, lúc ấy tại hiện trường, nàng chỉ thấy một đống máu thịt, đâu có thi thể nào.
Lưu Phong sợ run một chút, lập tức nghĩ đến, vậy là Vô Cực lão tặc có thể đã bị Hạo Thiên Kiếm của hắn chấn nát thành máu thịt ah.
“Chính là Lão tặc Vô Cực Thần Quân.” Lưu Phong chậm rãi mở miệng nói.
“Vô Cực Thần Quân?” Uyển Nhi cũng là tu chân thế gia, đối với tu vi của Vô Cực Thần Quân tự nhiên biết, nàng có chút khó có thể tin tưởng, Vô Cực Thần Quân chính là Thiên Nhân kỳ cao thủ, cao thủ như vậy tại tu chân giới mà nói, cơ hồ giống như Thần. Nhưng là bây giờ Lưu Phong giết chết Vô Cực Thần Quân, điều này thật sự làm cho nàng khó có thể tưởng tượng.

Chọn tập
Bình luận