Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hi Du Hoa Tùng

Chương 130: Chim thần cũng là chim

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

“A!” đối mặt ý tưởng mạnh bạo của Lưu Phong. Nghê Thường cũng không biết phải trả lời thế nào. Nàng trong lòng thừa nhận mình đối với hắn cũng có một thứ tình cảm đặc biệt nhưng nàng không cho rằng đó đơn thuần là tình cảm nam nữ. Tóm lại cái loại tình cảm kỳ quái này Nghê Thường bây giờ vẫn không giải thích được.
 
Lưu Phong là do chính tay nàng từ Đại Tuyết Sơn mang về, khi đó hắn vẫn là một tiểu hài tử. Nhưng sau cơn bệnh nặng thì hắn bắt đầu thay đổi. Tiểu hài tử này từ vẻ mặt cho đến ngữ khí đều tỏ ra lớn hơn so với tuổi tác của nó. Nói chuyện với hắn nàng cảm giác rất thú vị. Dần dần trong lòng nàng phát sinh một thứ tình cảm rất khó giải thích. Cuối cùng đây là thứ tình cảm gì? Tình yêu? Không phải! Chính tay nàng chứng kiến hắn trưởng thành từng ngày. Đó là là tình cảm của mẫu tử. Nhiều thứ tình cảm pha trộn lại, thật là khó giải thích đây!
 
Nghê Thường không biết. Nàng thật sự không biết.
 
“Phong nhi, có một số chuyện mà trước khi nó phát sinh ra thì không ai có thể quả quyết được.” Một lúc lâu sau Nghê Thường mới thốt ra được một câu nói này.
 
Lưu Phong cũng không muốn ép nàng phải nói ra. Dù sao sư đồ yêu nhau tại kiếp trước cũng là ghê gớm rồi. Huống hồ đây là thời cổ đại. Mặc dù bản thân hắn không hề e ngại nhưng vị tất Nghê Thường đã có đảm lược chấp nhận chuyện này.
 
“Tam sư tôn, Phong nhi sẽ cố gắng!” Lưu Phong nói ra điều này thật là làm khó Nghê Thường.
 
Nghê Thường quả thật không hiểu được hắn nói câu này là ý gì. Hắn nói cố gắng là cố gắng tu luyện hay là cố gắng. chuyện kia?
 
Lưu Phong cũng không hy vọng nàng có thể hiểu được hàm ý của mình trong câu nói đó. Hắn chỉ biết là hắn sẽ cố gắng, hắn muốn có mọi thứ. Bất kể là người hay vật hắn cũng sẽ không buông tha.
 
Từ khi linh hồn của hắn nhập vào thân thể của Chu Phong, hắn đã ý thức rằng mình sẽ phải sống thật ý nghĩa. Sẽ sống sao cho xứng đáng với ân huệ của lão thiên. Không thể chìm nghỉm trong chốn nhân gian này được. Nhất định phải làm những chuyện kinh hãi thế tục mới thỏa lòng.
 
“Phong nhi, ta cũng sẽ cố gắng!”
 
Ta ngất. Đột nhiên nghe Nghê Thường nói một câu như vậy. Lưu Phong cũng cảm thấy buồn cười. Hắn rốt cuộc cũng không biết là nàng muốn cố gắng chuyện gì nữa?
 
.
 
Đạo Đức chân nhân ở lại Phượng viên cuối cùng cũng đã phát hiện Phi nhi.
 
Lúc lão phát hiện ra Thanh Loan điểu thì nó đang ở trên tay một tiểu cô nương. Tiểu cô nương này đang cố sức cho nó ăn, đáng tiếc là thần điểu không chịu ăn mấy con sâu như chim thông thường.
 
Ngay khi lão định ra tay giải cứu thần điểu khỏi sự ngược đãi của tiểu cô nương thì thần điểu tức giận. Thần điểu tu vi của nó là Nguyên Anh kỳ cũng tương đương với Kim Đan kỳ của tu chân giả. Ra tay, ngay lập tức để lại trên mặt Đạo Đức chân nhân một vết thương không nhỏ.
 
Tại sao thần điểu lại công kích Đạo Đức chân nhân?
 
Rất rõ ràng, nó đang bảo vệ tiểu cô nương này.
 
Tiểu cô nương này là ai? Nàng chính là Tiểu Linh nhi. Lưu Phong từng dặn dò qua Phi nhi cho nên tiểu điểu thấy Đạo Đức chân nhân sắp làm chuyện bất lợi với Linh nhi liền tức giận công kích hắn.
 
Lưu Phong, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân, Tố Nương còn có thêm Phượng vệ lúc này đều tụ tập tại Di Hồng viện vì chuyện này.
 
Huyền Tâm Chánh Tông Thiên Tâm, Đình Nhi cũng đều ở đây.
 
Đạo Đức chân nhân thật sự trong lòng rất buồn bực. Vốn là hắn xuất phát từ hảo tâm muốn giải cứu thần điểu, ai mà ngờ lại bị chim thần công kích ngược lại. Quả thực mọi chuyện đều không thể chỉ tính toán trên lý thuyết.
 
Thiên Tâm lúc này đầu óc đã bị lửa tình làm cho mê muội, một mực bắt Phượng viên giao ra hung thủ.
 
Đạo Đức chân nhân đến đây chính là vì Phi nhi cho nên nghe Thiên Tâm đòi chuyện vô lý như vậy cũng không can ngăn hắn.
 
Đáng tiếc là tên tiểu tử này không biết tốt xấu cũng không biết cân nhắc tình thế trước mắt ỷ vào Huyền Tâm chánh tông của mình mà quát mắng ầm ĩ tại Phượng viên, thậm chí ngay cả Trương Mỹ Nhân khuyên bảo cũng không được.
 
Xà Hạt tiên tử cũng thực sự nổi giận. Nếu không nể mặt mũi tôn trưởng hắn thì e là giờ đây Thiên Tâm không chết thì cũng là tàn phế rồi.
 
Đạo Đức chân nhân thấy chuyện càng ngày càng xé to ra, vội vàng lau đi máu trên khuôn mặt bồi tội: “Tiên tử thứ lỗi. Thiên Tâm còn nhỏ không hiểu chuyện. Ngươi cũng không nên để bụng.”
Thiên Tâm thấy Đạo Đức chân nhân hạ thấp uy phong của mình xuống, trong lòng đối với vị sư bá của mình cũng có chút khinh thường. Thầm nghĩ bổn môn của mình vang danh tứ hải, hơi đâu mà phải hạ mình như vậy chứ.
 
Đạo Đức chân nhân từ ánh mắt của Thiên Tâm đã đoán được ý nghĩ của hắn. Chỉ hận không thể trực tiếp ra tay tát cho hắn một cái. Đã có câu “cường long áp bất quá địa đầu xà”. Ngươi không chịu nhìn lại xem ở đây có những ai. Hai vị Kim Đan kỳ cao thủ còn có một thần điểu Nguyên Anh kỳ. Huyền Tâm chánh tông làm thế nào đấu lại?
 
Trương Mỹ Nhân mặc dù rất muốn ra tay giáo huấn Thiên tâm nhưng Huyền Tâm chánh tông cũng không phải là dễ trêu vào. Huống hồ Đạo Đức chân nhân cũng đã cúi đầu tạ tội, cũng không làm lớn chuyện lên nữa.
 
“Hừ, nể mặt sư tôn của người và Đạo Đức lão đạo ta cũng không thèm so đo với hạng tiểu bối ngươi nữa.” Trương Mỹ Nhân trừng mắt nhìn Thiên Tâm lạnh lùng nói.
 
Dừng lại một chút, Đạo Đức chân nhân đột nhiên nói tiếp: “Tiên tử, Thiên Tâm nhỏ tuổi mạo phạm đến người coi như đã giải quyết xong. Bây giờ đến chuyện lão đạo đang không bị công kích. Ngươi cũng phải trả lại công đạo cho Huyền Tâm chánh tông của ta.”
 
Trương Mỹ Nhân trong lòng cười thầm. Đạo Đức chân nhân quả thực là rất mất mặt đây. Đường đường là sư huynh của chưởng môn Huyền Tâm chánh tông, ai ngờ lại bị một con chim nhỏ vũ nhục.
 
“Chân nhân, ý của người là như thế nào? Trả lại công đạo như thế nào đây?” Trương Mỹ Nhân miệng cười tươi như hoa nở, thanh âm ôn nhu mê hoặc nói. Phảng phất như muội muội cùng ca ca nói chuyện vậy.
 
Bất quá Đạo Đức chân nhân lại không như vậy. Trong lòng lão cảm giác lo sợ không ngừng tăng lên. Xà Hạt tiên tử danh xưng không phải là tự nhiên mà có. Mỹ nhân này khi nổi giận thì không sao nhưng khi ả tươi cười lại là lúc đáng sợ nhất. Đạo Đức chân nhân mặc dù trong lòng tự phụ Trương Mỹ Nhân không dám mạo phạm tới hắn nhưng lúc này cũng cẩn thận vận khởi chân nguyên toàn thân, đề phòng bất trắc.
 
“Tiên tử, y theo thông lệ của tu chân giới. Ngươi phải giao hung thủ cho Huyền Tâm chánh tông chúng ta xử lý. Chẳng biết ý của ngươi như thế nào?” Đạo Đức chân nhân hai mắt nhìn chằm chằm vào Phi nhi.
 
Lưu Phong nãy giờ không hề lên tiếng, lập tức cười to một tràng nói: “Tiền bối, người cứ nói đơn giản một chút là muốn cướp lấy Phi nhi, cần chi phải mượn cớ này cớ nọ làm gì?”
 
Thực ra tại hiện trường ai cũng thấy rõ được điều này. Bất quá Lưu Phong dám nói thẳng ra cũng làm cho mọi người kinh hãi.
 
Gã này trẻ tuổi lớn mật tựa hồ không biết trời cao đất rộng là gì cả mới dám ngang nhiên mỉa mai Đạo Đức chân nhân.
 
Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân tính khí vốn bất đồng. Trương Mỹ Nhân thì hung tàn độc ác. Còn nàng thì lại thích nói chuyện đạo lý. Nghê Thường lúc này nghe vậy liền mỉm cười nhìn Đạo Đức chân nhân nói: “Chân nhân, xin hỏi vì sao Thanh Loan điểu lại công kích người? Chúng ta thực sự là không thể giao Thanh Loan điểu cho người được. Trong chuyện này có lẽ chân nhân cũng không đúng đâu.”
 
“Nói bậy, sư bá ta chắc chắn là đúng.” Thiên tâm vội vàng lên tiếng: “Sư bá ta thấy Thanh Loan điểu đang bị vị tiểu cô nương này ngược đãi, hảo tâm muốn giải thoát cho nó. Ai biết được nó không nhìn được lòng người, công kích ngược lại sư bá ta. Mặc dù là bây giờ các ngươi chiếm ưu thế về nhân số tuy nhiên Huyền Tâm chánh tong chúng ta tuyệt đối không sợ. Tốt nhất là mau giao Thanh Loan điểu giao cho chúng ta.”
 
Nghê Thường cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ta đang cùng Đạo Đức chân nhân nói chuyện, người là cái đồ vật gì mà dám chen ngang. Huyền Tâm chánh tông hết người rồi hay sao mà phái một đệ tử không hề biết lễ nghĩa xuống núi làm việc?”
 
Thiên Tâm đang muốn phản bác thì Đạo Đức trừng mắt nhìn hắn: “Hỗn trướng, đứng một bên cho ta. Ai khiến ngươi lên tiếng.” Đã đắc tội với Trương Mỹ Nhân, bây giờ ngay cả người biết đạo lý như Nghê Thường cũng đắc tội thì quả là ngu xuẩn.
 
Nghê Thường tựa hồ rất hài lòng. Nhìn Đạo Đức mắng Thiên tâm, trên miệng xuất hiện một nụ cười như đóa hàm tiếu hé nở: “Chân nhân, xin hỏi tiểu cô nương này ngược đãi Thanh Loan điểu như thế nào?”
 
Nếu là đánh nhau thì Đạo Đức chân nhân còn có chút bản lĩnh nhưng nếu là nói chuyện đạo lý thì hắn quả thật không phải là ngươi tinh minh lắm.
 
“Tiên tử, ngươi có điều chẳng biết. Tiểu cô nương này bức bách Thanh Loan điểu ăn sâu bọ, côn trùng.” Nói đến việc này Đạo Đức chân nhân vẻ mặt rất tức giận: “Thanh Loan chính là thần điểu, tiểu cô nương kia ngược đãi nó như vậy, ta làm sao có thể làm ngơ?”
 
Tiểu Linh nhi lúc này đang ở trong lòng Đình Nhi, nghe Đạo Đức chân nhân nói vậy, không phục, lên tiếng nói: “Chim thần cũng là chim. Mà chim thì phải ăn sâu bọ côn trùng.”
 
“Thần điểu không ăn sâu bọ.”
 
“Chim thần cũng phải ăn sâu bọ.”
 
“Không ăn.”
 
“Ăn.”
 
Một già một trẻ bắt đầu đấu khẩu.
 
Nhìn thấy một màn tiếu lâm này nếu mà truyền tới Vân Mộng trạch e là sẽ có nhiều người lăn ra cười. Đường đường là Đạo Đức chân nhân lại cùng một tiểu hài đồng bốn tuổi cãi nhau tới mức mắt trợn trừng, mặt đỏ bừng cả lên.
 
Lưu Phong thấy vậy không chịu nổi nữa, hét lớn lên một tiếng nói: “Đạo Đức tiền bối, xin hỏi thần điểu có phải là điểu không?”
 
Đạo Đức chân nhân mắt đỏ rực nhìn Lưu Phong nói: “Thần điểu không phải là điểu thì còn là cái gì?”
 
“Đúng rồi, nếu là chim thì đương nhiên phải ăn côn trùng sâu bọ.” Tiểu Linh nhi rất cơ trí, nhân cơ hội hai người đang cãi nhau mà chen vào một câu, vẻ mặt nhơn nhơn đắc ý.
Đạo Đức chân nhân tức khí gằn giọng nói: “Tiểu nha đầu, ai nói cho ngươi nghe là chim thì phải ăn côn trùng sâu bọ?”
 
“Một người có học vấn, có lý tưởng, có đạo đức, chính là Triết học gia đã nói cho ta biết.” Tiểu Linh nhi nghiêm mặt, dáng vẻ như người lớn nói.
 
“Triết học gia là người nào? Có đạo đức sao? Có thể so được với ta hay không?” Đạo Đức chân nhân mở to mắt hỏi Linh nhi.
 
“Ba ba, người mau cho Triết học gia xuất hiện đi!” Hiển nhiên là Linh nhi biết về Triết học gia chính là từ Lưu Phong.
 
Mọi người nhất thời đổ dồn mắt vào người hắn. Lưu Phong bối rối, đỏ mặt đứng dậy nhìn Đạo Đức chân nhân nói: “Đạo Đức tiền bối, chuyện này đúng là từ tại hạ. Nhưng chuyện ngày hôm nay cũng đã rõ ràng. Linh nhi nói là chim thì phải ăn sâu bọ cũng không sai. Còn tiền bối vì bất bình rút đao cứu điểu cũng không sai. Bây giờ Thanh Loan đã là thần điểu, nó đã thông linh, nói cách khác là nó đã có năng lực phân biệt thị phi. Nó vốn dĩ công kích tiền bối là vì phát hiện ra tiền bối có ác tâm. Bây giờ tiền bối bị thương mà Phi nhi không việc gì. Điều này chỉ có thể nói lên một điều. Tiền bối không bằng một con chim.”

Chọn tập
Bình luận