Lập tức, hắn trước tiên xuất ra một bả đoản đao, hướng tới địa phương hắc ma thi trảm tới.
“Oanh long!”
Vài tiếng động lớn, Tuyệt Tình phát ra những đạo đao cương giống như lưu tinh hướng đến chổ hắc ma thi cuốn lại.
Hơn mười hắc ma thi quanh mình Tuyệt Tình trước đó đã bị Tuyệt Tình âm ba kích cho nổi giận, lúc này bị đao cương của Tuyệt Tình cuốn tới, căn bản vốn không kịp né tránh, chỗ bị đao cương chém qua hóa thành tê phấn, chớp mắt đã banh xác. Bất quá hiện trường không có âm thanh kêu rên của hắc ma thi, bởi vì bọn họ căn bản không biết cái gì là đau đớn.
Tuyệt Tình quát lên một tiếng lớn, cả người đằng thân nhảy lên, hướng đến những hắc ma thi chưa chết phía trước nhảy đến phác kích.
Nghê Thường, Lý Hương Quân, Lăng Ba, Khuynh Thành cũng đái lĩnh các Thánh giáo đệ tử bắt đầu hướng đến hắc ma thi phát động công kích. Chỉ là số lượng hắc ma thi càng ngày càng nhiều, phàm là đệ tử bị Viêm Chánh hấp thực lúc trước, giờ phút này cũng đều biến thành hắc ma thi. Số lượng chừng năm trăm thi thể.
Bất quá trải qua một vòng công kích hủy diệt vừa rồi, lúc này số lượng hắc ma thi đã giảm bớt còn một trăm tên ở hai bên tả hữu.
Hắc mai thi mặc dù không có ý thức, nhưng là không quên bản năng chiến đấu của chính mình. Mắt thấy Tuyệt Tình lại lao tới, hắc ma thi chung quanh nhất tề hướng đến hắn, phun ra hàng trăm đạo hắc khí.
Tuyệt Tình lâm nguy bất lọan, tâm niệm vừa chuyển, chung quanh đã bắn ra một đạo hộ thân chân khí, bao bọc toàn thân dựng đứng lên, đón đở công kích của hắc ma thi đến từ bốn phương tám hướng.
Một trận tiếng động lớn vang lên, lúc này công kích đã chuẩn xác đánh vào bên trên hộ thân tráo của Tuyệt Tình.
Công kích qua đi, Tuyệt Tình như trước huyền phù giữa không trung, hộ thân tráo bốn phía không thấy chút giấu hiệu vở tan nào.
Lúc này, Tuyệt Tình thi triễn toàn lực, hai tay nắm chặt cây đại đao, hướng đến hắc ma thi bốn phía chém ra.
“Oanh!”
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên lúc Tuyệt TÌnh thủ đao chém xuống, theo tiếng gió vừa ra, hơn mười hắc ma thi chết thảm trên mặt đất.
“Tiểu bạch kiểm, không ai có thể giúp ngươi, ngươi chết chắc rồi.” Viêm Chánh cuồng tiếu.
Lưu Phong cái gì cũng không nói, chỉ là khóe mắt lóe ra chiến ý mãnh liệt, cước bộ cũng càng thêm kiên định, hắn chậm rãi tiến lại chỗ Viêm Chánh, lẳng lặng đứng yên ở đó, tựa như một toà núi lớn nguy nga hùng vĩ, mặc cho mưa to bão lớn cũng không thể lay động được chút nào.
Tay phải gắt gao nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, quanh thân từng đạo từng đạo sát khí bắn ra ngoài.
Đột nhiên, hắn chậm rãi nâng Hạo Thiên kiến lên trán, ra sức chém ra ngoài.
Kiếm quang chói mắt, hoà cùng ngọn lữa màu xanh nhất thời bắn về phía Viêm Chánh.
Viêm Chánh mới đầu cũng không có để ý, nhưng là ngay khi đạo kiếm quang bắn tới gần hắn, lúc này hắn mới thóang giật mình, ngọn lửa màu xanh tựa hồ làm cho hắn sợ hãi.
Ngay lúc đó, Viêm Chánh khởi một đạo hắc khí bao quanh toàn thân đón hướng ngọn lữa bắn tới, lúc này đây, hắn cơ hồ đã vận dụng chín thành lực lượng.
“Phanh” Vang một tiếng, hai người công kích đánh cùng vào một chỗ, bộc phát ra làn sóng kinh thiên, Lưu Phong cũng bị khí do vụ nỗ mạnh đẩy văng ra ngoài, khóe miệng đã xuất hiện vết máu.
Nhưng là hắn cũng không có gục xuống, hai tay cầm kiếm, cả người đứng thẳng như trước, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Viêm Chánh.
Trong hỗn chiến, Nghê Thường và Lý Hương Quân không hẹn mà cùng hướng về bên này xem lại, đó cũng là một tràng cảnh làm các nàng cả đời khó quên, Lưu Phong mặc dù đã bị thương, nhưng hắn vẫn như trước không khuất phục, không chịu thua. Hạo Thiên kiếm trong tay như trước chỉ hướng Viêm Chánh, ánh mắt mang theo một tia kiên quyết cùng thê lương.
“Phong nhi!”
Nghê Thường nhẹ giọng kêu một tiếng, sống mũi cay nồng, trong mắt đã có nước mắt chớp động.
Một khắc này nàng cảm giác trong lòng cũng. Không thể dung chứa vật gì khác ngoài hắn, trong mắt lúc này chỉ có Lưu Phong.
“Nghê Thường, ngươi làm sao vậy.” Lý Hương Quân vừa mới chém một hắc ma thi, thấy Nghê Thường vẻ mặt không đúng, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Không có việc gì, chúng ta nhanh lên một chút giết sạch đám hắc ma thi này đi cứu Phong nhi.” nói xong những lời này, Nghê Thường vội vàng quay đầu lại, chỉ là nước mắt cuối cùng nhịn không được tuôn ra.
“Hảo nữ tế, chỉ cần ngươi kiên trì một hồi.” Lý Hương Quân tựa hồ hiểu được lo lắng của Nghê Thường, trong lòng khẻ run lên, không khỏi toàn lực ra tay, trảm sát hắc ma thi chung quanh.
“Tiểu bạch kiểm, ta bây giờ sẽ lấy mạng ngươi đây.” Viêm Chánh cười lạnh một tiếng, tử khí chung quanh nhuyễn động một trận. Một đạo huyền sắc dị mang trong đó chợt lóe lên, trong phút chốc chung quanh âm phong đại tác, ma khí đại thịnh.
Lưu Phong trong mắt bỗng xuất hiện một tia huyết dạng đỏ thẩm, Hạo Thiên kiếm bên tay phải đột nhiên hướng lên trời bổ tới, một kiếm khí di thiên cái địa bỗng hoa phá bầu trời, hướng Viêm Chánh sát lại.
“Oanh!”
Một tiếng nổ kinh thiên, kiếm quang của Lưu Phong cùng công kích của Viêm Chánh lại một lần nữa đối kháng cùng một chỗ.
“Tiểu bạch kiểm, xem ra chúng ta cách biệt mấy ngày, tu vi ngươi tựa hồ lại có tinh tiến.”Viêm Chánh trong mắt hiện lên một đạo tham sắc: “Ta sẽ ăn ngươi!” Viêm Chánh có vẻ hưng phấn cùng tham lam.
Lưu Phong rùng mình, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước, chiến ý trong lòng chưa từng thay đổi chút nào.
Vài lần ngạnh kích, thân thể hắn đã bị thương nặng, khóe miệng không ngừng chảy ra dòng máu đỏ tươi, thậm chí nhiễm hồng ngực áo.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Lưu Phong, Nghê Thường cảm thấy chính mình trong lòng rỉ máu, nàng hận không thể xông tới được, cùng với Lưu Phong sóng vai tác chiến, nhưng là hắc ma thi rậm rạp trước mắt lại ngăn trở đường đi, khước từ ý định của nàng.
“Sát!” Bi từ tâm khởi, Nghê Thường tựa hồ phát điên, con ngươi xinh đẹp chuyển thành đỏ xẫm, một bả kiếm tiên cao thấp tung bay, đến chổ nào, nhất thời tóai nhục văng ra.
“Tiểu bạch kiểm, xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.” Viêm Chánh ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mặc dù là đối thủ, nhưng hắn cũng vì sự kiên cường của Lưu Phong mà giật mình.
Lưu Phong trong mắt xẹt qua một tia thê lương, nhưng ngay lập tức liền bị sắc thái kiên cường thay thế, lực lượng Viêm Chánh rất mạnh, sức mạnh so với hắn không phải là đối thủ, nhưng hắn không thể buông thả bản thân, cũng không thể lùi về phía sau, đây là một cơ hội, một người trong chiến đấu lấy được cơ hội đột phá.
Đồng dạng, cái này cũng là trách nhiệm, nếu hắn thối lui, mọi người nơi này hôm nay đều phải chết.
“Chủ nhân để cho ta, ta lại giúp ngươi!”
Đột nhiên, trong đầu Lưu Phong vang lên thanh âm Hạo Thiên kiếm.
Lưu Phong nhất thời vui mừng, hắn biết cơ hội của chính mình đã tới.
“Chủ nhân, ngươi thả lỏng tâm thần, ta bây giờ cùng người dung hợp tâm thần.”
Sau đó, Lưu Phong liền giải phóng tâm thần, tùy ý để Hạo Thiên Kiếm thi triển, để cả hai dung hợp.
Lúc dung hợp, nhờ sự trợ giúp của Hạo Thiên Kiếm, Lưu Phong trong nháy mắt khôi phục thương thế, nguyên anh lực trong cơ thể nhất thời trở nên dồi dào, còn có viên kim đan kia cũng càng trở nên lộng lẫy phát ra ánh sáng lóe hơn.
Lưu Phong thậm chí cảm giác được thần thức của mình trong nháy mắt tăng cường lên rất nhiều, hết thảy chung quanh mọi thứ đều trở nên sáng tỏ trong mắt, Nghê Thường lo lắng, Lý Hương Quân ân cần, cùng với tiểu ma nữ Khuynh Thành đang thương tâm. hết thảy, hết thảy đều phản ánh rõ ràng trong đầu Lưu Phong.
Một cảm giác không tên cũng từ đáy lòng mãnh liệt hiện ra, Lưu Phong biết tu vi chính mình nhờ sự trợ giúp của Hạo Thiên kiếm đã đột phá bình cãnh, rốt cuộc đạt tới nguyên anh hậu kỳ.
Biến hóa cũa Lưu Phong làm cho người đối diện hắn Viêm Chánh cảm nhận thật sâu
Ngay vừa rồi, Viêm Chánh đột nhiên cảm ứng không được khí tức của Lưu Phong, mặc dùng hắn vẫn đứng yên ở đằng kia, nhung tại phương diện cảm ứng khí tức lại hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Còn có thanh Hạo Thiên kiếm, tựa hồ cũng không giống vừa nãy. Thanh Hạo Thiên kiếm nọ tựa hồ tràn ngập linh tính, như là giống như mình có tính mạng giống nhau, cổ thần thánh khí tức cùng ngọn lửa màu xanh nọ giống nhau đều làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Cùng lúc đó, Nghê Thường, Lý Hương Quân các nàng cũng cảm ứng được áp lực Hạo Thiên kíêm mang đến.
Khí thế Lưu Phong rất nhanh dâng lên, dần dần làm cho Viêm Chánh có chút sợ hãi.
“Đi chết đi, tiểu bạch kiểm!”
Viêm Chánh sợ trên người Lưu Phong lại phát sinh dị biến, vội vàng giơ đại đao lên bổ tới.
Nhìn đao mang như điện kích tới, Lưu Phong trên mặt lộ xuất nụ cười tự tin, thần niệm vừa động, Hạo Thiên kiếm trong tay phát ra một tiếng kiếm khiếu, hóa thành một đạo quang mang xông lên nghênh tiếp.
Hạo Thiên kiếm tựa hồ có vẻ hưng phấn dị thường, dưới sự thúc dục của Lưu Phong, hung hăng kích lên đại đao màu đen của Viêm Chánh.
Dưới một kích, Viêm Chánh cả người run rẩy dữ đội, đại đao màu đen tại không trung quang mang cũng yếu đi vài phần, Lưu Phong lập tức nhân cơ hội huýt sáo một tiếng, thúc dục Hạo Thiên kiếm như bài sơn đảo hải hướng đến Viêm Chánh công kích.
Kiếm linh của Hạo Thiên kiếm khác xa so với ngày xưa, lực lượng ít nhất cũng tăng cừơng mấy chục lần, hơn nữa cùng nguyên anh lực của Lưu Phong và tử vi linh lực của thần điểu, uy lực càng kinh người.
Đang khi nói chuyện, hai người đã đại chiến hơn mười hiệp.
Tại Viêm Chánh toàn lực ra tay, Lưu Phong cùng hắn tạm thời đánh thành ngang tay.
Bất quá tình huống lại không thể lạc quan như trước, Lưu Phong mặc dù thế mãnh, nhưng là hắn không cách nào kiên trì đánh lâu được, kiếm linh nói cho hắn, lực lượng của nó không thể cầm cự được bao lâu.
Viêm Chánh tựa hồ cũng phát hiện được điểm này, hơn nữa vội vàng thay đổi chiến thuật, không hề cùng Lưu Phong và Hạo Thiên kiếm lìêu mạng đánh bừa, mà là xa xa thúc dục đại đao màu đen cùng Lưu Phong chiến đấu.
Lưu Phong trong lòng âm thầm thở dài, trong lòng biết hôm nay lành ít dữ nhiều, bất quá vô luận như thế nào, hắn cũng đều không bỏ cuộc.
“Tiểu tình nhân, nhanh lên một chút vận chuyển Thái Âm thất tinh huyền, hôm nay cơ thể ngươi đã có nhị tinh, có thể hình thành nhị tinh tuần hoàn.” Ngay thời khắc nguy hiểm, Bạch Khiết đã xuất hiện.
Lưu Phong vội vàng dùng tâm thần hỏi: “Ngươi điên rồi à, ngươi không sợ bị Vô Cực Thần Quân tìm được.”
Bạch Khiết cười nói: “A a, xem ra tiểu tình nhân đối với ta thật là quân tâm mà. Yên tâm đi, khí tức kiếm linh cường đại như thế, trong thời gian ngắn Vô Cực Thần Quân không cách nào cảm ứng được khí tức của ta đâu. Được rồi, ta đã cảm ứng được rõ ràng, một phần Tam Phân Quy Nguyên Đan khác ngay Thánh sơn, giết Viêm Chánh, ngươi nhất định giúp ta tìm được, thời gian không sai biệt lắm rồi, ta phải ẩn núp. Chúc ngươi may mắn!”
Lưu Phong lập tức vận chuyển Thái Âm thất tinh huyền, quả nhiên giống như Bạch Khiết nói, Nguyên Anh cùng kim đan phóng thích năng lượng, mà là vừa vặn tuần hoàn lẫn nhau, rất nhanh bổ sung lực lượng cho cơ thể chình mình.
Theo Lưu Phong vận chuyển Thái Âm thất tinh huyền, lúc này trong sân tình huống lại xảy ra biến hóa, Viêm Chánh dưới sự truy đuổi của Lưu Phong, không thể tiếp tục liều mạng đánh bừa.
Sau vài lần liều mạng, lúc này thân pháp Viêm Chánh đã không lưu sướng tự nhiên như vừa rồi được nữa.
Nghê Thừơng thấy Lưu Phong chiếm được thượng phong, tâm trạng lo lắng lúc này mới yên xuống, rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Lúc này tình thế trong sân đã hoàn toàn bị Lưu Phong nắm trong tay, mà Lưu Phong cùng Hạo Thiên kiếm dung hợp trong lúc này cũng ngày càng hoàn thiện, dưới sự công kích của hắn, đại đao màu đen của Viêm Chánh đã trỡ nên ảm đạm vô quang, tựu ngay cả hắc ám tử khí chung quanh cũng ít đi rất nhiều.
Đương nhiên, chuyện không có dễ dàng kết thúc như vậy.
Hơn nữa Lưu Phong cũng phát hiện ra một vấn đề mới, sau vài lần ngạnh kích, lúc này lưc lượng của hắn cũng tiêu hao quá lớn, đương nhiên nguyên anh cùng kim đan không ngừng tuần hoàn bổ sung, nhưng tốc độ bổ xung lại thua xa tốc độ tiêu hao.
Bất quá Lưu Phong cũng cảm thấy vui mừng, chiếu theo tình huống như vậy xem ra, nếu mình tu thành bảy nguyên anh, đến lúc đó chẳng phải không cần lo lắng lực lượng tiêu hao nữa.
“Tiểu bạch kiểm, chết đi.”
Ngay khi Lưu Phong vừa phân thần trong nháy mắt, Viêm Chánh đã sát tới.
Lưu Phong vội vàng hồi phục tâm thần, toàn lực thúc dục Hạo Thiên kiếm không ngừng hướng Viêm Chánh công kích.
Dưới kiếm thế cường đại của Lưu Phong, Viêm Chánh trong mắt hiện ra ánh mắt tuyệt vọng.
Rốt cuộc dưới sự công kích liên tục của Hạo Thiên kiếm, đại đao màu đen run rẫy không ngừng bị đánh rơi trên mặt đất, Hạo Thiên kiếm phát ra một tiếng kiếm minh hưng phấn, như thiểm điện công kích đến Viêm Chánh.
Mắt thấy Viêm Chánh sẽ táng mạng dưới Hạo Thiên kiếm, Viêm Chánh đột nhiên phát ra một tiếng cười dài thê lương, một đoàn huyết vụ trên người hắn nổ tung, rất nhanh đã đem chính mình cùng Lưu Phong giam cầm bên trong đó, bên trong huyết vụ truyền ra trận trận tiếng kêu khóc quái dị, một cổ âm hàn cùng xú khí nhanh chóng tràn ngập chung quanh.
Thấy tình cảnh này, Nghê Thường cùng mọi người không khỏi lại lo lắng cho Lưu Phong.
Giờ phút này, hắc ma thi chung quanh còn hơn ba trăm người, Nghê Thường muốn xông tới cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ qua lần đại chiến này, lực lượng của nàng cũng tiêu hao thật lớn.