Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hi Du Hoa Tùng

Chương 572: Đại chiến kịch liệt

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

Tuyệt Tình nghe vậy, vội vàng lắc mình tiến lên, nói với Lưu Phong: “Tránh ra, để ta lên.”

“Không được, lão tặc này là của ta.” Lưu Phong cảm thấy Thái Thượng hộ pháp của ma giáo đối với mình mà nói, chính là một khiêu chiến với cực hạn. Nếu là trước kia, hắn khẳng định không dám. Nhưng hiện tại lại không giống, kinh mạch vừa mới được kiếm linh cải tạo lại, lực lượng tăng cường không ít. Hơn nữa từ sau khi chiến thắng La Sát, hắn cũng đã tin tưởng hơn vài phần.

“Tam sư tôn, Tuyệt Tình tiền bối, các ngươi hay là nhanh chóng đến đối phó với bất tử chiến sĩ đi, đừng để Thần Thánh quân đoàn thương vong quá lớn.” Lưu Phong thúc giục một tiếng, đã đánh tới Thái Thượng hộ pháp.

Thái Thượng hộ pháp cười lạnh một tiếng, huyết kiếm trong tay lập tức phóng tới Lưu Phong.

Tức thì, song kiếm chạm nhau, sinh ra một cỗ phản lực rất lớn, khiến cho hai người cả người chấn động, đều lùi lại mấy bước.

Lưu Phong chỉ cảm thấy trong cơ thể mình khí huyết bốc lên, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến một đợt công kích mới của hắn.

Thái Thượng hộ pháp cũng hơi kinh hãi, khí tức của Lưu Phong là kim đan sơ kì, nhưng không nghĩ tới một kích vừa rồi kia lại đạt được uy lực của nguyên anh hậu kỳ, thật sự khiến người khác khó có thể tin được.

“Lão già xem kiếm!”

Lưu Phong quát lạnh một tiếng, Hạo Thiên kiếm trong tay như lưu tinh tấn công tới chỗ yếu hại quanh thân Thái Thượng hộ pháp, kiếm quang trắng như tuyết đi đến đâu rít gào phá không đến đó.

Thái Thượng hộ pháp đối mặt với một kiếm sắc bén như thế, trong lòng không chút bấn loạn.

Kiếm thế của Lưu Phong tuy cũng mạnh, nhưng còn chưa tới mức có thể đả thương được hắn.

“Phanh!” Một tiếng, Hạo Thiên kiếm của Lưu Phong rung lên, hóa thành bảy đạo kiếm quang, thành hình thất tinh bắc đẩu bắn tới, Thái Thượng hộ pháp không dám có chút lơ là, ánh mắt trầm xuống, mũi huyết kiếm trong tay chợt lóe, dùng tốc độ nhanh không tưởng được trong nháy mắt va chạm, hơn nữa còn nhất nhất hóa giải.

Chẳng qua, giờ phút này Thái Thượng hộ pháp cũng không thấy thoải mái. Dù miễn cưỡng hóa giải công kích của Lưu Phong, nhưng lại cảm thấy trong lồng ngực bị đè nặng, khí huyết sôi trào. Cả người bị khí lãng đánh sâu vào, không tự chủ được lui về phía sau ba bước mới đứng vững được.

Lưu Phong kinh hãi, một kiếm này có thể nói là tinh hoa của Thất Tinh kiếm quyết, vốn hắn còn tưởng rằng ra tay bất ngờ, khẳng định có thể làm Thái Thượng hộ pháp bị thương. Nhưng không nghĩ được lại hoàn toàn bị hắn hóa giải. Thật sự là nằm ngoài dự kiến của hắn.

Nhưng hắn không biết, Thái Thượng hộ pháp giờ phút này trong lòng lại sợ hãi không thôi, chiêu Thất Tinh kiếm kia uy lực công kích đã đạt tới mức nguyên thần sơ kì.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng, một tu chân kim đan sơ kì bất ngờ lại có thể phát ra chiến đấu lực nguyên thần kì.

“Lão tặc, lại tiếp ta một kiếm nữa!” Lưu Phong kêu một tiếng, đánh ra tuyệt kĩ kiếm cương hắn đắc ý nhất.

Hắn vốn cũng không định ngay từ đầu đã thi triển tuyệt kĩ kiếm cương, nhưng Thái Thượng hộ pháp này thật sự quá mạnh mẽ, nếu còn không sớm thi triển tuyệt chiêu, phỏng chừng thời gian càng kéo dài, tình hình đối với hắn càng bất lợi. Dù sao lực lượng tích tụ trong cơ thể Lưu Phong không nhiều bằng Thái Thượng hộ pháp.

Tuyệt kĩ kiếm cương vừa ra. Chung quang Lưu Phong nhất thời sát khí vô tận nổi lên. Dưới chân thi triển thất tinh bộ, thân hình như lóe lên, như một đạo ảo ảnh vọt tới. Cùng lúc đó, Hạo Thiên trong tay cũng bắn ra kiếm quang chói mắt.

Tiếng rít gào dần nổi lên, một cỗ sát khí cường đại trong nháy mắt ụp tới đỉnh đầu Thái Thượng hộ pháp, đem khóa chặt hoàn toàn khí tức của hắn.

“Sát!”

Lưu Phong hét to một tiếng, mặt vốn mang một chút ý cười, nhất thời trở nên lãnh khốc. Sát khí vô tận không ngừng tản ra. Trước người hắn, cơ hồ mỗi một tấc không gian đều tràn ngập sát khí.

Gió xoáy nổi lên, dưới sự ảnh hưởng bởi sát khí của Lưu Phong, từng luồng lốc xoáy xuất hiện giữa Lưu Phong và Thái Thượng hộ pháp.

“Xú tiểu tử, quả nhiên có chút bổn sự. Chẳng qua ngươi cũng quá xem thường ta rồi.” Mặt Thái Thượng hộ pháp méo mó trở nên rất dữ tợn.

Chỉ thấy huyết kiếm trong tay hắn tán phát ra gợn sóng huyết sắc quang mang. Mang theo màu đỏ thẫm đoạt hồn phách chém mạnh về phía Lưu Phong một kiếm.

Thái Thượng hộ pháp luôn theo đuổi kiếm đạo, luyện thành vô tình huyết kiếm lần đầu sử dụng lại gặp phải cao thủ kiếm đạo như Lưu Phong vậy. Hắn có thể nói là rất giàu kinh nghiệm, kiến thức rất nhiều, nhưng kiếm đạo cường hãn như Lưu Phong thì cả đời cũng hiếm thấy.

Một kiếm kia của Lưu Phong tựa hồ tràn ngập kiếm khí vô tận, khiến trong lòng hắn có cảm giác bị núi đè rất khó thở.

Càng làm người khác thấy đáng sợ chính là, trong một kiếm này của Lưu Phong ẩn chứa một cỗ thanh sắc hỏa diễm làm hắn cảm thấy sợ hãi. Nếu hắn không có nhầm, thanh sắc hỏa diễm kia chính là Tử Vi linh hỏa trong truyền thuyết.

Thái Thượng hộ pháp lúc này mới phát hiện mình lúc trước quá khinh địch.

Một kẻ nhìn như chỉ là tu chân kim đan kỳ có gan một mình khiêu chiến mình, tuyệt đối có đạo lý của hắn.

Thái Thượng hộ pháp tựa hồ đã không thể khống chế được nội tâm mình sợ hãi. Chẳng qua rốt cục là cao nhân thân trải qua trăm trận chiến, dù trong lòng quấy động như biển, nhưng trên mặt hắn vẫn có thể tĩnh lặng như trước. Không để cho Lưu Phong một chút cơ hội.

Đối mặt với kiếm thế hung hăng của Lưu Phong, hắn không có tránh né

Hắn hiện tại duy nhất có thể làm chính là công kích.

Có những lúc, tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất.

Lưu Phong hơi kinh hãi, ngay cả khi Thái Thượng hộ pháp vì khinh địch mà rơi vào thế hạ phong, hắn vẫn trầm tĩnh ứng chiến, hơn nữa còn phát ra một đạo sát khí mãnh liệt.

Càng làm Lưu Phong thêm khó xử chính là, Thái Thượng hộ pháp một kiếm này hoàn toàn là lối đánh lưỡng bại câu thương. Ngay cả một đường lui cũng không có. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể đả thương Thái Thượng hộ pháp, nhưng đồng thời Thái Thượng hộ pháp cũng có thể đả thương hắn.

Trong không khi tràn tới một cỗ áp lực khiến người ta phải biến sắc.

Bất tử chiến sĩ và Thần thánh quân đoàn chiến sĩ đều cảm nhận được cỗ khí tức khiến người ta bất an kia.

“Oanh long!”

Một tiếng, hai người rốt cục va chạm, tại điểm kiếm thế giữa không trung giao nhau, lập tức xuất hiện ngàn vạn dòng khí lưu, Lưu Phong và Thái Thượng hộ pháp đồng thời bị đẩy lùi mấy bước.

Lưu Phong chỉ cảm thấy một trận khí huyết sôi trào, trong lúc nhất thời không thể tái chiến.

Thân thể Thái Thượng hộ pháp run rẩy vài lần, tay cầm kiếm đau nhức không thôi, tựa hồ như muốn gãy. Hắn đồng dạng trong thời gian ngắn không thể triển khai đợt tấn công mới.

“Không ổn.” Thái Thượng hộ pháp sắc mặt trầm xuống, đột nhiên thầm kêu không xong, hắn cảm thấy trong cơ thể mình tựa hồ bọ một dòng khí nóng rực xâm nhập. Bên trong thân thể một trận nóng cháy, kinh mạch tựa hồ đều muốn nứt vỡ ra.

“Nhất định là bị Tử Vi linh hỏa xâm nhập.” Thái Thượng hộ pháp giờ mới hiểu được, kỳ thật đã hơi muộn. Chẳng qua chung quy tu vi hắn hùng hậu, mạnh mẽ đem Tử Vi linh hỏa này ép xuống. Chỉ là, cứ như vậy, lực lượng hao phí của hắn sẽ rất nhiều.

Lưu Phong tựa hồ cũng nhìn ra tình huống của Thái Thượng hộ pháp, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đắc ý: “Lão tặc, chịu chết đi!” Điều tức một hồi, tu vi của Lưu Phong đã khôi phục được một ít. Hắn chuẩn bị thừa dịp Thái Thượng lão tặc chưa kịp hồi phục,
chuẩn bị đánh hắn hủy diệt hoàn toàn.

“Xú tiểu tử, ngươi thật hèn hạ.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi nên hiểu thắng làm vua thua làm giặc. Hôm nay không phải ngươi tử thì ta vong.” Lưu Phong sắc mặt phát lạnh, giống như đã hạ quyết tâm.

“Một khi đã như thế, vậy ngươi chịu chết đi!” Tiếng nói vừa dứt, Thái Thượng hộ pháp cả người ngưng trọng như núi, nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Dù lúc trước Tử Vi linh hỏa làm tu vi hắn tổn thất thảm trọng, nhưng thực không có ảnh hưởng gì khi lúc cùng đường này.

Cảm ứng được sát khí của đối phương. Thái Thượng hộ pháp căn bản không để cho Lưu Phong có thời gian để thở, cướp lấy tiên cơ xuất kiếm.

Kinh nghiệm phong phú nói cho hắn, chỉ có xuất kiếm trước, kiếm thế của mình mới không bị đối phương kiểm soát được, cho nên Thái Thượng hộ pháp không chút do dự vung kiếm ra. Đem uy năng của huyết kiếm toàn bộ phát huy ra.

Kiếm giống như màu máu lúc hoàng hôn, kiếm khí như cầu vồng, thế như sấm sét hướng Lưu Phong đánh tới.

Lưu Phong khẽ rùng mình, nhìn ra lợi hại của một kiếm này. vội vàng lui về phía sau, đem Thất Tinh bộ phát huy đến cực hạn. Cùng lúc đó. Hắn lại kháp động kiếm cương quyết, nổ ra kiếm quang kinh thiên, mạnh mẽ chém tới.

Sát khí nhất thời tràn ngập xung quanh hai người.

“Phang!”

Trong nháy mắt. Hai người đã so kiếm với nhau.

Theo mức tiêu hao lực lượng, thân hình hai người càng lúc càng chậm, uy lực kiếm thế càng ngày càng giảm.

Theo như biểu hiện, hai người tựa hồ là thế đánh ngang nhau. Nhưng là, trên thực tế, Thái Thượng hộ pháp khổ không nói lên lời, bị Lưu Phong dùng Tử Vi linh hỏa ẩn trong kiếm thế đả thương. Xét tới lúc này hắn một chút hậu lực cũng không còn, sắc mặt đã trắng bệch, cánh tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy.

“Lão tặc. Ta biết ngươi đã là cung giương hết đà, ngươi hay là chịu chết đi!” Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, tay trái biến đổi kiếm quyết, kiếm thế Hạo Thiên kiếm nhất thời biến ảo, phối hợp cùng với Thất Tinh bộ, quang huy chói mắt phát ra, giống như tia chớp phóng tới Thái Thượng hộ pháp.

Thái Thượng hộ pháp khổ sở không nói hết, giờ phút này hắn đã không còn đường lui, chỉ còn có thể đánh liều.

“Xú tiểu tử. Ngươi quá hèn hạ, ta cùng ngươi đồng quy vu tận.” Thái Thượng hộ pháp như trước vẫn không thể nhịn nổi khi bị Lưu Phong ám toán.

“Lão tặc đừng nói phế thoại nữa, ngươi chết đi.” Vừa nói, Lưu Phong vừa xuất hiện trước mặt Thái Thượng hộ pháp, Hạo Thiên kiếm trong tay đã đâm vào cơ thể hắn.

“Phanh!”

Trước khi chết, Thái Thượng hộ pháp tập trung lực lượng toàn thân còn sót lại huy vũ một quyền với Lưu Phong, đáng bay Lưu Phong ra ngoài.

Lúc này, thần điểu trong Hạo Thiên kiếm được phóng ra, chỉ nghe nó kêu to một tiếng, nhất thời hóa thành một đạo hỏa diễm đem Thái Thượng hộ pháp đã sắp ngủm kia hóa thành tro bụi.

Nghê Thường dù đang chiến đấu với bất tử chiến sĩ, nhưng tâm trí vẫn thủy chung đặt tại chỗ Lưu Phong.

Thấy hắn bị ngã xuống mặt đất, nàng chém ngã bất tử chiến sĩ trước mặt rồi vọt tới, ôm Lưu Phong vào ngực.

“Phong nhi, ngươi không có sao chứ?” Nghê Thường thấy Lưu Phong sắc mặt nhợt nhạt, nhất thời tinh thần hoảng hốt, vội vàng rút trong lòng ra một cái bình sứ, đổ ra một viên đan dược toàn thân màu xanh biếc để Lưu Phong ăn vào.

Đan dược tan ra trong miệng, lập tức hóa thành một noãn lưu chảy khắp toàn thân hắn, điều hòa khí tức đang hỗn loạn trong thể nội hắn.

Lưu Phong cảm thấy khá hơn một chút, mỉm cười với Nghê Thường: “Tam sư tôn, lồng ngực người thật ấm áp, đừng có buông ta ra.” Nói xong hắn cư nhiên dúi đầu vào ngực Nghê Thường, nhân cơ hội chiếm đại tiện nghi.

Nghê Thường thấy Lưu Phong không có trở ngại gì lớn, trong lòng nhất thời thởi dài nhẹ nhõm một hơi, thực không có để ý chuyện hắn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, việc hắn còn sống so với chuyện đấy có đáng gì.

“Thái Thượng hộ pháp đã chết, các người còn không đầu hàng.” Đan Hùng hét lớn một tiếng, hi vọng hai mươi tên bất tử chiến sĩ còn thừa có thể đầu hàng.

Ai biết đám gia hỏa này sau khi nghe xong, không di chuyển một chút nào, như trước tiếp tục chém giết.

Lí Hương Quân vội vàng nói: “Vô dụng thôi, mấy bất tử chiến sĩ này đã sớm không còn ý thức, giống lũ hành thi tẩu nhục, trong lòng chỉ có giết chóc.”

Khuynh Thành chán ghét nói: “Phải hủy diệt bọn chúng hoàn toàn, nếu không bọn họ sẽ không dừng lại đâu.”

Lưu Phong vội vàng nói: “Tam sư tôn, ta không có việc gì, người trước tiên không cần quan tâm. Người đi nói cho bọn họ để Thần Thánh quân đoàn lui ra, còn các người hủy diệt bất tử chiến sĩ còn thừa này đi.”

Lưu Phong đau lòng một trận, kể cả thương vong lúc trước, Thần Thánh quân đoàn bốn ngàn người này chỉ còn lại có hơn hai ngàn, ước chừng có một ngàn năm trăm người bỏ mạng. Cứ tiếp tục như vậy, Thần Thánh quân đoàn sẽ nhanh chóng đóng cửa giải tán quá.

Lũ bất tử chiến sĩ này thật sự quá cường hãn, chẳng những đao thương bất nhập, hơn nữa còn không biết sợ hãi, không biết đau đớn, sẽ không chảy máu, trừ phi hoàn toàn hủy diệt, nếu không dù chỉ còn lại cái đầu, nó cũng sẽ cắn vào khố ngươi không buông.

Nói thật, đối với chiến sĩ như vậy, Lưu Phong quả thật có chút động tâm. Chỉ là phương pháp luyện chế kia có chút tàn nhẫn, đem người ta biến thành hành thi tẩu nhục, có chút quá đáng.

Lưu Phong cuối cùng bỏ qua ý niệm trong đầu.

Tuy nói thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng là lấy việc quá mức cũng không được. Làm người dù sao cũng phải có vài điểm nhân tính.

Sau nửa canh giờ, chiến đấu chấm dứt, một trăm bất tử chiến sĩ toàn bộ bị hủy diệt thành bụi phấn, trong Thánh điện còn sót lại một ít giáo chúng, cũng đều đầu hàng Lí Hương Quân và Khuynh Thành.
 
 

Chọn tập
Bình luận