Tuy nghĩ thế nhưng Lưu Phong căn bản không dám trực tiếp cãi lý với Nghê Thường mà giải thích:
-Sư tôn, Phong nhi sai rồi, ngừơi trách phạt đi.
Lưu Phong biết Nghê Thường dù ngữ khí tức giận, nhưng hắn chắc chắn rằng nàng cũng không đành lòng trách phạt, nhiều nhất là trách mắng vài câu thôi.
-Phong nhi ngươi luôn miệng nói mình đã sai, nhưng ngươi biết mình đã làm sai ở điểm nào không?
Thấy Lưu Phong miệng thì nhận sai nhưng nhìn sắc mặt không hề có sự thay đổi, nên Nghê Thường đứng lên giọng nói lại nghiêm khắc hỏi.
Lưu Phong hơi kinh hãi, gãi đầu nói:
-Phong nhi không nên, không nên.
Lưu Phong muốn nói rằng mình không nên cùng Liễu Thanh Nghi ngủ chung, nhưng lại nghĩ việc trai gái ngủ chung chẳng có gì là không nên. Căn bản xã hội nào cũng vậy việc trai gái ngủ với nhau không thể coi là chuyện xấu được
-Ngươi không nên đi cưỡng bức con gái nhà người ta như thế chứ.
Nghê Thường không chờ được nữa, tức giận nói.
Trời đất ơi, sao lại đổ oan cho ta như vậy? Rõ ràng mình cùng Liễu Thanh Nghi đều là tự nguyện sao lại có thể nói ta đi cưỡng bức cơ chứ?
Lưu Phong buồn bực, mình thật không nên hồ loạn nhận tội như thế:
-Tam sư tôn, Phong nhi tuy có chút bừa bãi, nhưng đâu thể mắc tội nghiêm trọng thế chứ, Phong nhi cùng. Tóm lại Phong nhi không có cưỡng bức nữ nhân.
Hắn ngẫm lại đạo đức lương tâm thấy mình không có phạm vào cái tội tày đình như thế.
-Ngươi. ngươi không thừa nhận, tứ sư tôn đã nói cho ta biết hết rồi.
Nghê Thường nghĩ Lưu Phong đang nói dối, trong lòng càng tức giận.
Mẹ nó quả nhiên việc này là do con mẹ tứ sư tôn vu oan hãm hại ta. Ta thề khi tu vi cao hơn sẽ chơi cho ả lê lết vài ngày liền mới được.
Nói tới đây thì, Trương Mỹ Nhân đã đi tới:
-Phong nhi, ta hỏi ngươi Thiên Thượng Nhân Gian có đúng là sản nghiệp của ngươi không?
Lưu Phong gật đầu đáp.
-Đúng vậy.
“Phong nhi ngươi quả là thành lập kỹ viện hại đời con gái nhà người ta. Lúc trước tứ sư tôn nói ta còn chưa tin không ngờ ngươi đích thật là chủ nhân của kỹ viện. Ngươi làm ta quá thất vọng rồi.” Nghê Thường sắc mặt trắng bệch phẫn nộ nói.
Không biết kẻ nào hồ đồ nói ra những lời bậy bạ như thế. Thiên Thượng Nhân Gian đâu có ép nữ nhân bán thân giống như kỹ viện.
Lưu Phong vội vàng giải thích.
-Tam sư tôn, Phong nhi nghĩ người đã hiểu lầm rồi, Thiên Thượng Nhân Gian của Phong nhi không phải là kỹ viện mà.
Trương Mỹ Nhân liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái hỏi:
-Thế ngươi nói Thiên Thượng Nhân Gian là cái gì?
Lưu Phong nghiêm nghị tuyên bố:
-Thiên Thượng Nhân Gian là một trung tâm vui chơi giải trí.
“Trung tâm vui chơi giải trí???” đối mặt với những từ ngữ hiện đại mặc dù Trương Mỹ Nhân cùng Nghê Thường là người có tu vi cao cũng không giải thích được nó là cái gì.
Lưu Phong cũng không biết nói sao cho đúng bèn tiếp:
-Hai vị sư tôn. Phong nhi dám cam đoan Thiên Thượng Nhân Gian không có làm cái chuyện bức ép nữ nhân.
Nghê Thường chăm chú nghe Lưu Phong giải thích, trong lòng lo lắng không biết có hiểu lầm hắn không. Lưu Phong, đứa nhỏ này sau khi sanh bệnh tuy có một chút thay đổi nhưng cũng không thể biến thành người xấu được.
-Phong nhi, nói tóm lại là có chuyện gì xảy ra?
Nghê Thường cơn tức giận cũng đã qua hỏi tiếp.
Trương Mỹ Nhân vẫn không chịu buông tha, vì vất vả lắm mới khiến Nghê Thường tức giận với Lưu Phong nên không thể dễ dàng quên đi như vậy được.
“Phong nhi, sự thật trứơc mặt mà ngươi vẫn còn muốn chối sao?” Trương Mỹ Nhân trách mắng.
Lưu Phong cười:
-Tứ sư tôn, cái gì mà ngừơi nói là sự thật? Cái đó toàn là những điều bịa đặt, thứ lỗi cho Phong nhi lớn mật mạo phạm. Có phải vì tứ sư tôn đối với Phong nhi có chút thành kiến nên đã biến trắng thành đen, cố ý trước mặt tam sư tôn nói xấu Phong nhi?
-Hỗn láo.
Trương Mỹ Nhân nhất thời giận dữ:
-Thiên Thượng Nhân Gian rõ ràng là thanh lâu mà ngươi vẫn còn già mồm, cố cãi?
Lưu Phong không chịu yếu thế, đứng dậy đối diện Trương Mỹ Nhân:
-Tứ sư tôn Thiên Thượng Nhân Gian có phải là thanh lâu hay không, đâu phải do một lời người nói là được.
Dừng lại một chút, ánh mắt Lưu Phong chuyển qua Nghê Thường:
-Tam sư tôn nếu người không tin Phong nhi, người có thể tự mình đến đó xem thử. có đúng là Thiên Thượng Nhân Gian cưỡng bức nữ nhân bán mình hay không.
Nghê Thường nghe Lưu Phong phân giải như thế đã tin vài phần. Ngước đầu lên nhìn Trương Mỹ Nhân rồi nói:
-Tứ muội, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Chúng ta có cần đến Thiên Thượng Nhân Gian xem thử không?
Trương Mỹ Nhân liếc nhìn Lưu Phong một cái suy nghĩ:
-Được rồi, chúng ta cùng đến đó xem.
Trương Mỹ Nhân biết chuyện Lưu Phong là chủ nhân của Thiên Thượng Nhân Gian mới cách đây vài ngày, cách kinh doanh của nó nàng không rõ lắm. Nhưng với kinh nghiệm lâu năm, nàng dám khẳng định chỗ này không phải là kỹ viện mới là lạ.
-Phong nhi, ngươi thật sự không sợ chúng ta tự mình đi coi sao?
Trương Mỹ Nhân cho rằng Lưu Phong chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nếu không thử đi thì hắn còn chối dài.
Nhưng Lưu Phong dám nói như vậy thì hắn đã dám chắc rồi. Lúc Thiên Thượng Nhân Gian mới thành lập còn ảnh hưởng nhiều của sản nghiệp thanh lâu nên còn có một chút chuyện cần lên án như bắt buộc mại dâm. Nhưng hôm nay sản nghiệp của Thiên Thượng Nhân Gian đã khởi sắc, những chuyện liên quan đến thanh lâu đã dần dần bị loại bỏ nên giờ đây ở đó chủ yếu là biểu diễn ca vũ mà thôi. Mại dâm tuy cũng có nhưng hoàn toàn là do các cô nương ở đó tình nguyện. Tuy Thiên Thượng Nhân Gian không cổ vũ việc mại dâm nhưng do nam nữ tự nguyện nên không can thiệp vào. Hơn nữa những quan hệ này đều ở bên trong các phòng riêng của mỗi người.
Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân đến đây chỉ có khả năng chứng kiến các cảnh vũ thoát ý, múa cột bên trong ba tòa nhà mà thôi. Sản nghiệp này tại xã hội hiện đại còn được chấp nhận, huống gì là tại thời đại hỗn mang này.
-Hai vị sư tôn xin cứ tự nhiên, Phong nhi chẳng có gì phải giấu diếm cả.
Tại Giang Nam tuần phủ, Vương Đức Vọng gọi con gái từ chỗ Bạch Mi đạo nhân về bèn nói về chuyện Yến vương phủ muốn cầu hôn cho nàng nghe một lần, sau đó muốn biết ý kiến của nàng:
-Nữ nhi, việc này con có ý kiến gì?
Vương Đông Đông không ngờ bị gọi về vì chuyện này, cắn răng quả quyết:
-Cha, con không lấy chồng, nhất định không lấy.
Xem ra Yến kinh và Giang Nam tuy ở xa nhau nhưng tiếng xấu về con thứ ba của Yến vương cũng đã lọt vào tai Vương Đông Đông, nghe nói tên Chu Cao Phi kia văn thì ngu dốt, võ chẳng ra gì ngày thường luôn mang theo một đội hộ vệ đi ức hiếp đàn bà con gái hình như những nữ tử trẻ tuổi bị hắn bức chết không 100 cũng đã 80 người rồi. Gả cho thằng súc sanh đó coi như nàng tự tìm tử lộ.
Vương Đức Vọng sớm biết rằng con gái sẽ không đồng ý, hắn thở dài một tiếng:
-Con à, ta cũng biết ngươi sẽ không đồng ý. Chỉ vì Yến vương đã tự mình viết thư tín qua đây đòi thành thân, ngươi bảo ta phải từ chối thế nào bây giờ.
-Dù sao con cũng không lấy chồng, nhất quyết không lấy.
Vương Đông Đông cắn môi nói.
-Cha. người cũng biết tên đó là đồ súc sinh mà chẳng nhẽ người muốn con lấy hắn để rồi chịu khổ sao?
Vương Đức Vọng thở dài một tiếng:
-Sao có thể nói ta không mong con gái được hạnh phúc chứ. Con yên tâm đi nếu ta cho dù có phải liều cái mạng này cũng sẽ không gả con cho hắn.
Chờ một chút, Vương Đông Đông sau khi hiểu được lời của cha nàng bèn nói:
-Cha, không lẽ Yến Vương sẽ làm gì người sao?
-Con à, ta cũng không gạt ngươi làm gì, Yến Vương lần này tự tay viết thư cầu hôn, nếu ta từ chối sợ rằng sau này sẽ không được sống bình an rồi. Nhưng ta cũng không cần lo lắng lắm, ngươi đã có Bạch Mi đạo nhân che chở, ca ca ngươi được Phượng viên che chở. Yến Vương cũng khó động được hai đứa. Ta đã nửa đời làm quan hưởng phúc cũng nhiều rồi. Ây, bây giờ cũng là lúc thích hợp để dừng lại.
Vương Đông Đông vội vàng cắt đứt suy nghĩ của cha đứng dậy nói:
-Cha yên tâm đi, con sẽ cầu xin sư tôn bảo vệ người của Vương gia ta chắc sẽ không sao.
Vương Đức Vọng lắc đầu:
-Bạch Mi đạo nhân là thế ngoại cao nhân sao lại có thể dính vào chuyện thế tục này. Huống hồ lần này chúng ta phải đối mặt với người có uy quyền ngập trời. Sư tôn ngươi ra tay bảo vệ cho ngươi đã là tốt lắm rồi.
Dừng lại một chút, Vương Đức Vọng tiếp tục
-Mới đầu ta lo nhất là ca ca của ngươi, bây giờ tốt lắm, hắn đi theo Lưu Phong được Phượng viên bảo vệ tính ra ta còn yên tâm hơn ngươi một ít.
Vương Đức Vọng thầm nghĩ: “Ân, hai chữ Phượng viên quả thật rất có cân lượng”
Vương Đông Đông nghe được hai chữ Phượng viên con mắt sáng ngời vội hỏi cha:
-Cha, chúng ta nên tìm ca ca nói chuyện một chút, không chừng có thể nhờ Phượng viện ra mặt giúp ta từ chối hôn sự này.
Vương Đức Vọng buồn bã:
-Con gái ngoan à, nhưng ta ủng hộ Yến vương mà Phượng viên là ủng hộ Hoàng thái tôn ta không thể đi cầu xin họ giúp đỡ
-Thế này không được, thế kia cũng không xong, vậy biết làm sao bây giờ?
Vương Đông Đông đang rất nôn nóng nên vội thốt lên.
-Kỳ thật cũng có biện pháp.
Vương Đức Vọng có hơi chút nhăn nhó tỏ vẻ khó khăn.
Vương Đông Đông vội vàng hỏi tới:
-Cha rốt cuộc là còn biện pháp gì? Ngươi cứ nói đi chỉ cần giải quyết được nguy cơ này con thế nào cũng đồng ý?
Đối mặt với đại nghĩa của phụ thân, Vương Đông Đông cũng rất hiếu thuận.
Vương Đức Vọng muốn nói lại thôi:
-Biện pháp thì có, chỉ sợ con phải chịu uỷ khuất.
Vương Đông Đông hoàn toàn nóng nảy hô lên:
-Cha ngừơi nói mau lên, đừng lấp lửng thế chứ.
“Nữ nhi, bây giờ chỉ có biện pháp duy nhất là trước khi người của Yến Vương phủ chính thức đến đây cầu thân thì con phải gả cho người khác. Đến lúc đó con đã thành gái đã có chồng, Yến Vương hắn cũng không thể làm ra chuỵên cứỡng bức cướp người.” Vương Đức Vọng cẩn thận nói.
Vương Đông Đông ngẩn người biện pháp quái quỷ gì vậy. Nói chuyện cả buổi cuối cùng vẫn là bắt mình phải lập gia đình.
Vương Đức Vọng vội nói:
-Đông Đông, tuy đều phải lập gia đình nhưng hai cái này khác nhau, bây giờ con có thể lựa chọn người mình thích. Nhưng nếu đợi Yến vương phủ tới đây thì con phải chịu cực khổ rồi.
-Mà thôi quên đi. Cứ coi như là ta chưa nói gì, con hãy mau chóng thu thập đồ đạc rồi quay về với Bạch Mi đạo nhân đi.
Vương Đông nhìn cha như vậy vội nói:
-Cha đừng vội, con sẽ lấy chồng.