“Phong nhi, mạnh một chút.” Ân quý phi tựa hồ đã chìm vào biển dục, trong mắt xuân quang ngập tràn.
Giờ đây, hai chân nàng mở to ra, vùng kín hoàn toàn hiện ra trước mắt Lưu Phong. Ngón tay hắn chậm rãi nhu tha.
Theo chuyển động của ngón tay Lưu Phong, hạ thể Ân quý phi bỗng xuất hiện một trận run rẩy, một dung dịch ấm áp cấp tốc chảy ra.
Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ Ân quý phi đã đạt tới đỉnh phong.
Như thế đã đủ điều kiện để song tu.
Song tu đối với chất lượng tình dục, yêu cầu rất cao. Chỉ khi nào song phương nam nữ có dục vọng mãnh liệt, âm khí, dương khí trong cơ thể đạt đến trạng thái cao nhất thì song tu mới có hiệu quả.
“Cô cô, bắt đầu.” Lưu Phong nhắc nhở, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, áp sát ngọc thể Ân quý phi.
Eo hắn thẳng tắp chuyển động, một vật cứng rắn, nóng bỏng đi vào thân thể Ân quý phi, mang theo Nguyên Anh lực, thông qua chỗ kín của hai người cuồn cuồn tiến vào thân thể Ân quý phi.
Ân quý phi hai mắt nhắm chặt, chỉ thấy một cỗ noãn lưu từ hội âm truyền đi khắp thân thể. Cảm giác thật không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Lưu Phong không dám phân tâm, một mặt chuyển động thân thể, một mặt xuất thần dẫn đạo Nguyên Anh lực chậm rãi chảy vào trong kinh mạch của nàng.
Muốn tịnh hóa linh hồn của Ân quý phi thì trước hết phải tẩy rửa kinh mạch của Ân quý phi.
Nguyên Anh lực nhanh chóng khu trừ toàn bộ oán khí trong cơ thể nàng.
Kế tiếp thì có chút phiền toái. Ân quý phi không phải là tu chân, linh hồn rất yếu ớt. Lưu Phong phải cẩn thận khống chế Nguyên Anh lực của mình nếu không thì chưa tịnh hóa, linh hồn của nàng đã bị phá hủy.
Ngay tại đây thì trong cơ thể Ân quý phi đột nhiên chậm rãi sinh ra một cỗ lực lượng âm nhu, mặc dù là rất mong manh nhưng lại rất rõ ràng.
Lưu Phong đầu tiên là ngẩn ra nhưng lập tức mừng rỡ, vội vàng vận chuyển pháp quyết, dẫn đạo Nguyên Anh lực của mình tiếp xúc với cỗ lực lượng này.
Khiến cho người ta kinh ngạc chính là cỗ âm nhu lực lượng này khi tiếp xúc với Nguyên Anh lực thì không hề e sợ mà quấn quýt lấy Nguyên Anh lực, thậm chí có dấu hiệu dung hòa.
Ngự Nữ Song Tu pháp quyết dung hợp hai cỗ lực lượng lại, tâm thần hai người cũng chậm rãi tương thông.
Lưu Phong thúc dục lực lượng đã được dung hòa này vận chuyển trong người Ân quý phi, từng vòng chu thiên, cứ như thế tuần hoàn.
Lưu Phong cảm ứng được cứ một vòng chu thiên thì tâm thần hai người lại càng thân mật thêm vài phần. Hắn thậm chí cảm ứng tình ý của Ân quý phi đối với hắn là tình nồng ý đậm.
“A!” Ân quý phi gương mặt giờ đây đỏ bừng, cảm giác được sự hoan du trên thân thể, cỗ lực lượng mới phát đánh sâu vào thân thể và tâm thần hai người.
Lưu Phong lúc này chỉ tập trung song tu, hắn cố gắng làm cho tâm tình tĩnh lặng, tạm thời quên đi dục niệm, toàn tâm, toàn ý đắm chìm trong song tu.
Dần dần tâm thần hai người đã giao hòa cùng một chỗ, hai người đều hiểu được tâm ý đối phương.
Lưu Phong nhân cơ hội này dẫn đường cỗ toàn tân lực lượng, mang theo thần thức hai người tiến đến linh hồn Ân quý phi.
Thời gian không lâu sau, linh hồn Ân quý phi đã bị lực lượng này bao trùm, hắc ám trong linh hồn nàng nhanh chóng được khu trừ.
Lưu Phong phóng ra thần thức, cẩn thận kiểm tra linh hồn Ân quý phi, xác định hoàn toàn vô sự, mới dẫn cỗ toàn tân lực lượng phản hồi.
Chậm rãi thu hồi Nguyên Anh lực, Lưu Phong ngạc nhiên khi phát hiện trong đầu mình trở nên sáng suốt lạ thường, Nguyên Anh lực so với trước cũng trở nên hùng hậu hơn.
“Cô cô hẳn thân thể phải là thuần âm.” Song tu thông qua giao hoan phát sinh kỳ tích, Lưu Phong rất nhanh chóng suy đoán ra tình trạng thân thể của nàng.
Lần song tu này thu hoạch rất lớn, vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Không chỉ linh hồn Ân quý phi được tịnh hóa mà ngay cả Lưu Phong cũng được hưởng lợi không ít.
Ân quý phi mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu nói: “Phong nhi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu mạng ta.”
Lưu Phong mỉm cười: “Cô cô, không nên nói vậy, đây là việc ta nên làm.”
“Phong nhi, cái kia của ngươi.” Mặc dù song tu đã kết thúc nhưng bộ phận sinh dục của hai người vẫn dính chặt vào nhau.
Lưu Phong lúc nãy vẫn chú ý song tu, không để ý đến chuyện nam nữ, bây giờ Ân quý phi lên tiếng nhắc nhở, hắn mới bừng tỉnh, tiếp tục chuyển động thân thể, dù sao thì cũng đã làm, cần gì dối trá, hưởng thụ một chút vậy.
“Phong nhi, ngươi. ta sướng.” Ân quý phi vốn là có chút ngượng ngùng, định ngăn cản nhưng rất nhanh chong bị trận trận khoái cảm làm cho rên rỉ không thôi.
Mây tan, mưa tạnh, Ân quý phi gọi Lâm Lang vào, dọn dẹp giường chiếu.
Giờ phút này đã là nửa đêm, Lưu Phong phát hiện Ân quý phi đã hoàn toàn vô sự, cũng không lập tức rời khỏi.
Kích tình xong, lí trí lại nổi lên, bất kể là Lưu Phong hay Ân quý phi đều cảm thấy không tự nhiên. Chỉ có Lâm Lang là âm thầm cười trộm. Chủ nhân của mình áp chế đã lâu, dục vọng bộc phát, kêu to thật là kinh dị.
“Cô cô, chuyện lần này.” Lưu Phong cười khan một tiếng, nói.
Ân quý phi thấy Lưu Phong như vậy, khẽ hé môi anh đào mỉm cười: “Phong nhi, đêm nay là ta tự nguyện, ngươi không cần chịu trách nhiệm, Chỉ là chuyện này phải giấu Tố Tố.”
Nói xong nàng ngồi tại bàn ngay giữa phòng, sai Lâm Lang đi lấy canh yến cho Lưu Phong: “Phong nhi, lại đây, ăn canh yến.”
Lưu Phong động tâm, lúc này mới quan sát nàng sau cơn bạo bệnh. Chỉ thấy Ân quý phi xinh đẹp tuyệt luân, mặt ngọc càng phát ra vẻ vũ mị, bộ ngực căng tròn phập phồng, hiện rõ nhũ câu sâu hun hút, thật làm ngươi ta mê hoặc.
Bước đến, Lưu Phong thuận tay cầm một chén canh yến, uống một ngụm.
Ân quý phi vẻ mặt chăm chú nhìn Lưu Phong, ánh mắt như thê tử âu yếm nam nhân của mình vậy.
“Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này thì tốt biết bao.” Ân quý phi trong lòng mọc lên một cỗ noãn lưu, cảm giác ấm áp, ngọt ngào.
“Đây mới là hạnh phúc!”
“Cô cô, nếu thân thể người đã vô sự thì Phong nhi trở về, chờ vài ngày nữa người nói với Mã hoàng hậu một tiếng, Phong nhi sẽ đưa Tố Tố vào cung.”
Ân quý phi thở dài một hơi, buồn bã nói: “Ây, đưa Tố Tố đến đây.”
“Cô cô, người phải cẩn thận, Phong nhi sẽ phái người canh giữ tẩm cung của người. Cho dù quỷ mị cũng không thể làm tổn thương người nữa.” Lưu Phong dặn dò một tiếng.
Ân quý phi thoáng do dự, nắm lấy tay Lưu Phong, cầu khẩn: “Phong nhi, ngươi ở đây với ta được không? Ta sợ. Chờ khi trời sáng rời đi có được không?” Nói xong Ân quý phi dựa đầu vào ngực Lưu Phong, hai tay ôm chặt hông hắn.
“Cô cô.” Lưu Phong gật đầu: “Được rồi.”
“Nương nương, nô tỳ lui ra ngoài.” Lâm Lang lè lưỡi, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ân quý phi thẹn thùng nói: “Lâm Lang nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng không biết quy củ gì nữa.”
Lưu Phong mỉm cười, thân thể Ân quý phi dựa sát vào người hắn, mùi thân thể nàng bốc lên, khiến cho hắn cũng có chút kích động.
“Phong nhi, bế ta lên giường, chúng ta nghỉ ngơi một hồi.” Ân quý phi chủ động nói.
Lưu Phong cũng không do dự, ôm lấy Ân quý phi, đặt lên giường, sau đó cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.
“Phong nhi, đêm nay ngươi cho cô cô hưởng thụ một lần ấm áp được chăng?” Ân quý phi vừa nói, hai tay ôm lấy cổ hắn, con mắt lim dim.
Có lẽ kích tình khi nãy làm cho người ta mệt nhọc, hai người ôm nhau tiến vào giấc ngủ.
Bình minh đến, Lâm Lang nhắc nhỏ, hai người đồng thời tỉnh lại.
Lưu Phong phát hiện ra tay mình không biết từ lúc nào đã thọc vào quần nàng, tư thế thập phần mập mờ.
“Cô cô, trời đã sáng, ta phải đi.” Lưu Phong rút sắc thủ (tay háo sắc) ra, chuẩn bị đứng dậy.
Ân quý phi ôm chặt Lưu Phong, đột nhiên tự kéo quần xuống, sau đó vật hắn nằm xuống.