Thần sắc Lưu Phong khẽ biến đổi, ánh mắt chuyển sang nhìn lão đạo, tâm tình bình tĩnh.
Sau đó hắn huýt lên một tiếng, thân hình như bốc cao, dẫn động kiếm quyết, Hạo Thiên Kiếm nhắm vào yếu huyệt của lão đạo. Bạch sắc kiếm quang mang theo thanh sắc hỏa diễm bắn ra, sát khí lạnh lẽo theo kiếm khí rít lên.
Kiếm khí cường đại làm cho lão đạo trong lòng khẽ chấn động, không dám khinh thị, trong lòng không khỏi đánh giá Lưu Phong cao lên một chút.
Lão đạo cũng không do dự, thân pháp nhanh như thiểm điện, trong phút chốc cước bộ thoắt ẩn thoắt hiện, phất trần trong tay, vung lên ngăn chặn kiếm khí của Lưu Phong.
Hạo Thiên Kiếm và phất trần chạm nhau phát ra rung động vang trời.
Lão đạo trong lòng cả kinh, thượng cổ thần binh quả nhiên lợi hại, sau này khi trở về cũng phải chuẩn bị cho Thiên Tâm một thanh Kiếm tiên thật tốt.
“Lên!”
Tâm niêm đã thông, phất trần trong tay đạo sĩ dựng thẳng, mang theo khí thế lôi đình vạn quân, bắn ra tia chớp hướng tới Lưu Phong.
Phất trần ma sát kịch liệt với hưn trong, hình thành những tiếng rít chói tai, thanh thế thực làm cho người ta sợ hãi.
Lưu Phong tâm tình bình thản như mặt hồ, nhận biết nhất kích này không nên ngạnh tiếp, Nguyên Anh lực dẫn động thi triển Thất Tinh bộ, thân hình lập tức như tiêu tan, dịch chuyển sang phải nửa thước.
“Phập!” kim sắc kiếm quang lóe lên, đâm sang bên cạnh thân thể hắn.
Lão đạo trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này quả thật là nhân trung chi long. Chỉ bằng vào can đảm và khí độ này thì Thiên Tâm đã kém hắn. Đáng tiếc hắn là ngoại nhân, nếu không thành toàn cho hắn và Đình nha đầu cũng là mỹ sự.
“Ngươi là Huyền Tâm chánh tông chưởng giáo?” Thân hình bình ổn, Lưu Phong lên tiếng hỏi.
Lão đạo cười nói: “Nếu ngươi đã đoán ra thân phận của ta thì ta cũng không che dấu nữa. Không sai, ta chính là Đạo Huyền chân nhân-chưởng giáo Huyền Tâm chánh tông.”
Lưu Phong chỉ thấy trong đầu ong lên một tiếng, thầm kêu bất hảo. Quả nhiên là chưởng giáo của Huyền Tâm chánh tông, lão đến đây dám chắc là vì chuyện của Đình Nhi.
“Xin hỏi tiền bối vì sao đến đây?”
“Bớt nói nhảm đi, đánh một trận rồi nói.” Đạo Huyền lạnh lùng nói.
Mẹ kiếp, lão tạp mao, ta còn lịch sự hỏi ngươi, ngươi lại trâu bò muốn đánh. Lưu Phong trời sanh chính là không chịu thua người khác. Mặc dù biết thân phận của Đạo Huyền nhưng thần sắc vẫn như cũ, không sợ hãi, hai mắt bắn ra tinh quang. Kiếm cương như lôi điện bắn ra.
Nhất thời Kiếm cương thoát ra, gây nên sóng gió động trời, sát khí vô hạn cuốn tới Đạo Huyền chân nhân.
Đạo Huyền thất thanh kêu lên: “Ngươi đã luyện thành Kiếm cương!” Vừa nói, thân hình đã xoay tròn như bông vụ, phất trần bay lượn, thân hình đã bắn về sau mấy trượng, tránh né công kích Kiếm cương.
Lưu Phong thấy Đạo Huyền có chút e ngại Kiếm cương, hai mắt nhất thời hưng phấn, quát lên, kích phát ra mấy đạo Kiếm cương, truy sát Đạo Huyền.
Đạo Huyền hừ lạnh một tiếng: “Bất quá là sơ cấp Kiếm cương, ngươi cho rằng ta sợ hay sao?”
Từ thẹn chuyển sang giận, Đạo Huyền lần này không né tránh mà dồn toàn lực lên phất trần, bắn ra kim sắc kiếm quang nghênh đón.
“Ầm!” Một tiếng nổ kinh tâm động phách vang lên, lực lượng tỏa ra xung quanh khiến cho khí huyết của ba người Đan Hùng cũng trở nên nhộn nhạo.
Mây mù tiêu tán, Đạo Huyền thân thể như một cành liễu phiêu phất vọt tới, chủ động công kích.
Thân ảnh Đạo Huyền nhanh vô cùng, phất trần nhanh như chớp tung ra tam chiêu bao phủ lấy thân hình Lưu Phong. Kiếm quang chưa đến nhưng khí thế cường đại đã làm cho hô hấp của Lưu Phong trở nên khó khăn.
Đan Hùng ba người mắt thấy tính mạng Lưu Phong bị đe doa nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể giương mắt nhìn kỳ tích phát sinh.
Lưu Phong xoay tít Hạo Thiên Kiếm trong tay, hít một hơi dưỡng khí, Thất Tinh bộ xoay chuyển tận lực, lui về sau.
Đạo Huyền dường như đã sớm đoán trước được động thái này của Lưu Phong, ngay khi thân hình Lưu Phong bắn ra sau thì phất trần đã giương lên, gắt gao bám theo Lưu Phong.
Lưu Phong toàn thân toát mồ hôi lạnh, thậm chí ướt cả quần áo.
Bất đắc dĩ hắn phải đáp xuống mặt đất, cước bộ luân chuyển liên tục đào thoát. Mặt đất bị kiếm quang nhất thời cày nát, đá bay cát bụi ngập trời. Lưu Phong chỉ thấy kiếm thế đối phương liên miên bất tuyệt, thao thao không dứt, căn bản không cho hắn một cơ hội nghỉ ngơi.
Dần dần hắn cảm giác được hô hấp của mình cơ hồ đình trệ, cảm giác tử vong cận kề nổi lên trong lòng hắn.
Đạo Huyền lúc này đang do dự, nếu lúc này muốn giết Lưu Phong thì dễ như trở bàn tay nhưng thân là chưởng giáo của Huyền Tâm chánh tông, lão cũng lo giết chết Lưu Phong sẽ gây ra đại phiền toái cho bản phái.
Phiêu Hương cốc thì lão cũng chẳng sợ mấy nhưng lão lo lắng chính là Tuyệt Sắc kiếm tiên và nhân vật đáng sợ mà Đan Hùng đã nói.
“Quên đi, tạm thời tha chết cho hắn, luôn tiện khích lệ Thiên Tâm tiến bộ.”
Cân nhắc mãi, cuối cùng Đạo Huyền quyết định buông tha sát tâm đối với Lưu Phong.
Phất trần tại không trung vẽ ra một quỹ tích đẹp đẽ, chuẩn xác kích trúng thân Hạo Thiên Kiếm.“Keng” một tiếng. Thiếu chút nữa Lưu Phong đã buông ra Hạo Thiên Kiếm.
Hạo Thiên Kiếm nhất thời ngâm lên một tiếng, quang huy tăng vọt. Nguyên là kiếm thế của Đạo Huyền đã kích thích chiến ý của Kiếm hồn. Đáng tiếc là Lưu Phong lúc này song thủ đã rã rời vô lực.
Đạo Huyền đột nhiên quát lớn: “Ngừng tay. Ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Lưu Phong uất hận nhìn Đạo Huyền, có chút không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì hơn. Dù sao lão cũng là nhất phái tôn sư, lực lượng hai người chênh lệch rất lớn, tuyệt không phải chỉ là nhất tinh nửa điểm.
Phải biết rằng Đạo Huyền đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ cả trăm năm trước. Trong khi Lưu Phong chỉ vừa mới tức thì tiến vào Nguyên Anh trung kỳ. Tu vi chênh lệch như thế nào ai cũng rõ.
Bất quá Lưu Phong có thể cầm cự như vậy cũng đã đủ để hắn vui mừng. Phải biết rằng thời gian tu luyện của hắn chỉ bằng một phần mười thời gian tu luyện của Đạo Huyền.
Tương lai sau này dám chắc Lưu Phong sẽ có cơ hội vượt qua Đạo Huyền.
Quân tử báo thù mười năm không muộn. Lưu Phong cố gắng trấn tĩnh tâm thần, thu hồi Hạo Thiên Kiếm, lạnh nhạt nói: “Nếu đã đánh xong thì thỉnh xin tiền bối nói cho ta biết người tìm ta có việc gì?” Đạo Huyền chân nhân thân phận cực cao, mặc dù trong lòng đang oán hận nhưng Lưu Phong vẫn xưng một tiếng tiền bối.
“Rất đơn giản, ta hy vọng ngươi có thể rời xa Đình Nhi.” Đạo Huyền thu hồi phất trần, khôi phục lại bộ dáng tiên phong đạo cốt của mình.
Đan Hùng từ miệng của mỹ nữ tiền bối, cũng biết được chuyện của Lưu Phong và Đình Nhi, bây giờ lại nghe Đạo Huyền nói vậy, trong lòng thầm than: “Đều là do gái mà gây họa.”
“Gái?” Thiên Đại mặt đầy nghi vấn.
Hắc Vân thì lạnh lùng nói: “Đình Nhi tiên tử vốn là nguyện ý làm thê tử của chủ nhân.”
“Đình nha đầu là đệ tử của Huyền Tâm chánh tông, ta tuyệt không cho phép nó cùng ngoại nhân gặp gỡ.” Đạo Huyền thấy Lưu Phong không nói lời nào, khẽ quát.
Lưu Phong khoanh tay, đôi mắt toát ra một tia trào phúng: “Đây là ý của ngươi?”
“Không sai, đây là ý của ta.” Đạo Huyền có chút bực tức. Dùng ánh mắt như vậy để nhìn lão thì đã từ lâu không có ai.
“Uổng cho ngươi là nhất đại tôn sư nhưng lại suy nghĩ hồ đồ như vậy. Ta và Đình Nhi là thật tâm yêu nhau, không ai có thể chia lìa chúng ta.” Lưu Phong kiên quyết trả lời.
“Vốn ta vẫn cho ngươi là nhất phái tôn sư, ánh mắt so với người khác đương nhiên là bất phàm. Nhưng xem ra ngươi quả cũng tầm thường. So với tiểu nhân thì cũng chẳng có gì khác nhau” Lưu Phong từng câu từng chữ rành rọt phun ra.
Đạo Huyền sửng sốt, đã bao năm nay từ khi sư tôn hắn độ kiếp thất bại thì cho tới bây giờ chỉ có lão giáo huấn người khác, chưa có ai dám giáo huấn lão. Hôm nay lại bị một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu thản nhiên giáo huấn.
Lưu Phong thấy Đạo Huyền ngẩn ngơ, tiếp tục chỉ vào mặt lão mắng: “Ta và Đình Nhi là tự nguyện yêu nhau, ngay cả khi ngươi mang cái chết ra uy hiếp ta cũng không lùi bước. Ta sẽ dùng tính mạng của mình bảo vệ tình yêu”
Đan Hùng nghe Lưu Phong nói vậy, vẻ mặt hiện ra vẻ sùng bái: “Trách không được ngay cả mỹ nữ tiền bối cũng si mê lão đại thì ra lão đại quả là si tình vương.”
“Nếu ta là nữ nhân, ta cũng muốn được gả cho lão đại.” Đan Hùng vô hạn suy tưởng.
Hắc Vân và Thiên Đại cũng không thấy nhàm chán, trong lòng còn có chút hưng phấn. Đi theo chủ nhân như vậy tuyệt đối tiền đồ vô hạn. Thường có câu nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Lưu Phong đối đãi với quần áo tốt như vậy, thì dám chắc sẽ đối đãi rất tốt với huynh đệ