Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hi Du Hoa Tùng

Chương 913: Thủ đoạn thị uy

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

Nói tới đây, Phỉ nhi hét lớn một tiếng, nói: “Điện tiền thị vệ đâu? Bắt loạn thần tặc tử này cho ta.”

Phỉ Nhi vừa dứt lời lập tức có một đội kim giáp vệ sĩ xông vào, vây quanh những đại thần cùng vương tộc phản đối. Lập tức ngoài cung điện vang lên những tiếng bước chân nhịp nhàng. Mọi người theo tiếng bước chân nhìn lại, lập tức lạnh buốt sống lưng. Cấm quân đông nghìn nghịt ước chừng có hai ba vạn người, đông không kể xiết.

Lý Huyền Binh âm thầm nhíu mày, hắn vạn lần không ngờ, đã biết thủ đoạn của vị muội muội, không ngờ nhanh như vậy đã khống chế cấm vệ quân. May mắn hôm nay nghe lời của lão Tam, nhường lão ngũ kia ngu ngốc xuất đầu, nếu không chính mình rước lấy phiền toái.

Lý Huyền Trí cũng chau mày, Vương dường như cũng xem nhẹ thủ đoạn của vị muội muội này đành trơ mắt nhìn thế cục đối với bọn họ cực kỳ bất lợi a. Nắm giữ Cấm quân Hoàng cung, chẳng khác nào nắm giữ sinh sát của mọi người.

Lý Huyền Thủy thấy tình thế này liền luống cuống vội vàng đưa mắt cầu cứu hai vị ca ca, hy vọng rằng họ nhanh chóng phát động chính biến để giải nguy cho mình. Nhưng khi ánh mắt hắn đến người nào thì người ấy đã sớm quay đầu đi, bộ dáng không quen biết Vương.

Lý Huyền Thủy dù ngu xuẩn thì lúc này cũng hiểu được chính mình đang bị lợi dụng.

Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu về phía Phỉ Nhi mà nói: “Tứ tỷ. Không, Nữ vương, Nữ vương bệ hạ, xin ngươi tha thứ cho sự ngu muội của thần. Thần không nên phải đối người. Thần tin tưởng vững chắc, dưới sự lãnh đạo của người thì vương quốc Cao Lệ sẽ chờ đón một thời đại mới. Nữ vương nhân từ xin hãy tha thứ cho hạ thần.”

“Hừ—!”

Phỉ Nhi hừ một tiếng. thản nhiên nói: “Dẫn bọn họ đi trước, đợi cho lễ tang của phụ vương xong sẽ xử trí.” Phỉ Nhi lúc này mới biết được Lưu phong đã sớm bí mật thu phục Cấm quân cùng Vương thành Binh mã Ty. Có hai lực lượng ủng hộ đằng sau thì nàng có thể yên lòng sử dụng quyền Giám Quốc của mình.

Trên đại điện, đại thần cùng các vương tộc nhìn kết cục của bè lũ phản đối cùng mấy vạn Cấm vệ quân thì không ai dám hé răng, sợ mang phiến toái về mình.

Gần như hơn phân nửa đại thần đã có ý thần phục Phỉ nhi từ đáy lòng. Thủ đoạn như vậy đúng là “cân quắc không nhường đấng tu mi”.

Một trò hề cứ như vậy đã được dẹp dưới sự cứng rắn của Phỉ Nhi.

Tuy rằng Phỉ Nhi rất muốn đối phó với hai kẻ khởi xướng là Lý Huyền Trí cùng Lý Huyền Binh nhưng đang trong buổi đại táng của Cao Ly vương. Lúc này không phải thời cơ, không nên để mọi người hoảng loạn.

Khi trở lại cung điện của Thái tử, cánh cửa tẩm cung vừa mới khép lại Phỉ Nhi liền nhảy lên ôm chặt thân hình Lưu Phong nói đầy kích động: “Chủ nhân người đã vì ta làm hết thảy, Phỉ Nhi thật không biết cảm tạ người như thế nào.”

Lưu Phong một tay ôm cả người nàng lên, cười nói: “Giữa ta và nàng còn cần cảm ơn sao?”

Đùi ngọc của Phỉ Nhi quấn quanh hông Lưu Phong, dung nhan xinh đẹp bình tĩnh nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, Phỉ Nhi đang hứng, người)Jlàm ta đi.” (đoạn này dịch bựa quá

“Ha ha, hiện giờ nàng đã là Cao Ly Nữ vương rồi đó.”Lưu Phong cười một cách ám muội. Trong lòng thầm nghĩ cảm giác làm với Nữ vương khẳng định không tầm thường.

Nghĩ rồi, hắn hôn lên đôi môi đỏ tươi, hai tay nhẹ nâng kiều đồn của nàng. Phỉ Nhi đỏ mặt cười, ôm cổ Lưu Phong nhẹ giọng nói: “Mặc kệ Phỉ nhi có phải Nữ vương hay không thì Phỉ Nhi vĩnh viễn đều là nữ nô của người. Chủ nhân thân ái của ta, hãy dùng sự cường tráng của mình đến chà đạp nữ nô của người.”

Nghe những lời nói kích thích của nữ nhân, Lưu Phong làm sao còn có thể chờ đợi được. Thân thể nổi lên một cỗ tử vi linh hỏa đốt quần áo hai người cháy hầu như không còn. Lập tức ôm nữ nhân vừa đi vừa sờ soạng.

Có lẽ là do thân phận đã khác nên hôm nay hai người đều cảm thấy kích thích và sung sướng khác thường, cả đêm cũng không biết điên cuồng bao lần.

Ba ngày sau, dưới sự gắng sức của Phỉ Nhi đã cử hành quốc tang long trọng cho Cao Lệ vương.

Quốc tang xong, Lý Huyền Trí cùng Lý Huyền Binh chứng kiến thế lực hiện giờ của Phỉ Nhi, không những Cấm quân mà cả Vương thành Binh mã Ti đều bị nàng nắm giữ, ngay cả Vương hậu cũng công khai đứng về phía nàng. Nếu bọn họ không nhanh chóng động thủ, tương lai đợi Phỉ Nhi hoàn toàn nắm trong tay mọi quyền hành thì chờ đợi bọn họ chỉ còn là cái chết.

Sau khi cẩn thận thương nghị, Lý Huyền Binh quyết định chiêu mộ Hắc ám tu chân đi ám sát Phỉ Nhi.

Tuy rằng thời gian ám sát quá ngắn nhưng chó cùng rứt giậu, sự tình đã đến nước này thì ngoại trừ ám sát đã không còn biện pháp nào khác.

Vương tử Cao Lệ và Hoa Hạ khác nhau, quân đội riêng của bọn họ không giống như quân Tam Vệ của Hoa hạ Vương gia muốn chiêu mộ bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Hơn nữa tư binh của bọn họ sức chiến đấu kém cỏi nên muốn khởi binh tạo phản gần như không có khả năng. Hơn nữa mấu chốt là bên người Phỉ Nhi có Thần Thánh Quân Đoàn của Lưu Phong ủng hộ. Một khi khai chiến, thắng bại căn bản không cần nói cũng rõ.

Đương nhiên bọn họ cũng không biết rõ thực lực bản thân của Lưu Phong, nếu không bọn họ sẽ không tràn đầy tự tin nghĩ ra kế hoạch ám sát như vậy.

“Nhị ca, lần này dù thành bại thế nào cũng toàn bộ trông vào huynh?” Lý Huyền Trí chân thành nói: “Chỉ cần giải quyết Phỉ Nhi, chúng ta vẫn là huynh đệ. Ta là Lão Tam, huynh là lão Nhị. Y theo tổ chế, nếu Phỉ Nhi bất hạnh bỏ mình thì Đại vương là huynh. Đệ cũng không cùng huynh tranh đoạt chỉ hy vọng tương lai có thể làm một Vương gia tiêu diêu tự tại.”

“Ha ha—!”

Lý Huyền Binh nghe Tam đệ nói như vậy thì mặt lập tức tươi cười như hoa: “Ha ha, lão Tam, có những lời này của đệ là ta an tâm. Đệ yên tâm, Nhị ca tuyệt đối sẽ không bạc đãi đệ. Tương lai ta định cùng đệ cùng nhau quản lý vương quốc. Có ta là có đệ. Ngoài ra chuyện ám sát đệ cứ yên tâm đi. Hắc Ưng là kẻ dũng mãnh nhất trong những phụ tá của ta. Hơn nữa hắn là Hắc ám tu chân trời sinh để khắc chế tu vị của Tứ muội. Chúng ta liền chờ thành công đi”.

Hắc ám tu chân giả Hắc Ưng lựa chọn buổi tối để động thủ. Vì dưới ánh mặt trăng là lúc lực lượng hắn cường thịnh nhất. Đi theo Cao Ly Tam vương tử đã nhiều năm. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn ra tay làm việc. Tuy rằng trước khi đi Lý Huyền Binh luôn nói rằng sự tình này cực kỳ trọng đại, hắn phải cẩn thận. Nhưng hắn nghĩ rằng giết một nữ nhân cũng chẳng tính là khó khăn.

Cho dù đó có là Cao Lệ nữ vương. Mười năm rèn kiếm rốt cục cũng có cơ hội ra tay. Hắn có chút hưng phấn đồng thời cũng tràn ngập tin tưởng.

Đúng lúc Hắc Ưng lẻn vào thì Lưu Phong cùng Phỉ Nhi còn đang triền miên.
Ban đêm, nam nhân cùng nữ nhân điên đảo Loan Phượng nguyên là một chuyện rất bình thường.

Nhưng ngay lúc hai người đạt tới đỉnh điểm của dục vọng, Lưu Phong cảm nhận được cấm chế dao động, có người muốn dùng sức xâm nhập.

“Phỉ Nhi, hai vị ca ca của nàng rốt cục kiềm chế không nổi.” Lưu Phong cười hắc hắc, nhẹ nhàng phát vào kiều đồn mềm mại, nói: “Mặc quần áo, chúng ta cùng nhìn xem hai vị ca ca của nàng rốt cục có thể cho chúng ta xem niềm vui bất ngờ nào?”

Mặc xong quần áo. Lưu Phong lặng lẽ chạm vào cấm chế mở cửa cung lạnh giọng quát: “Bọn chuột nhắt phương nào nếu đến đây, sao không hiện thân?”

Hắc Ưng hơi kinh hãi, thân phận dường như đã bị người ta xem thấu. Nhưng khi hắn cảm ứng được nam tử kêu gọi hắn đầu hàng chỉ có Nguyên Anh kỳ tu vi, hắn lập tức liền thở phào nhẹ nhõm.

“Ta tới giết nữ nhân này, ngươi có thể đi được rồi.” Hắc Ưng không muốn thêm rắc rối nên lạnh lùng nói.

Lưu Phong đầu tiên là giật mình, nhưng đột nhiên nghĩ ra tu vị của mình có thể đánh lừa người khác. Có lẽ người này nghĩ mình không thể gây ra phiền toái gì.

Thản nhiên cười một tiếng Lưu Phong lãnh đạm nói: “Đã thật lâu không nhìn thấy Hắc ám tu chân, tu vị của ngươi cũng không tệ lắm có điều sát khí không đủ nặng.”

Hắc Ưng sa sầm nói: “Phải không? Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì cũng phải có bổn sự mới được. Các ngươi đều phải chết.” Chữ “chết” vừa xuất ra, Lưu Phong chỉ cảm thấy một trận chóng mặt tràn tới. Một cỗ tinh thần lực âm hàn không ngừng công kích đại não hắn. Kinh hãi làm hắn lập tức hồi tỉnh tinh thần. Trong miệng gầm ra một tiếng điên cuồng. Tinh thần lực trong người lập tức phản kích, rất nhanh liền hóa giải tinh thần lực của Hắc ám tu chân.

Sau đó, Lưu Phong lập tức vận toàn lực, lãnh đạm nói: “Không tồi, chút nữa thua ngươi, ta không nên khinh thị ngươi. Tuy nhiên với lực lượng tuyệt đối này thì ngươi đánh lén ta không có tác dụng gì”.

“Không tồi, ta cũng xem thường ngươi.” Hắc Ưng sửng sốt một chút, nói: “Ngươi có tư cách biết đại danh của ta, ta gọi là Hắc Ưng. Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ cái tên này.”

Đôi mắt Hắc Ưng hung hăng nhìn thẳng Lưu Phong mà lạnh lùng nói: “Ngươi chết chắc rồi.” Nói xong, Hắc Ưng phi thân đánh về phía Lưu Phong, song chưởng nhất tề tung ra nhằm vào ngực của Lưu Phong. Một đạo khí tức Hắc ám mãnh liệt tuôn trào.

Lưu Phong thấy đối phương không xuất kiếm thì cười gằn dùng tay đối địch. Nguyên Anh khẽ chuyển, bàn tay đẩy về phía trước đối chưởng trực tiếp cùng Hắc Ưng.

“Phanh” Âm thanh vang lên, Lưu Phong chỉ cảm thấy Hắc ám khí tức xuyên thấu qua song chưởng đâm thẳng vào trong cơ thể. Thất Thải nguyên anh trong cơ thể lập tức phát tác hóa giải hết khí tức Hắc ám.

Hắc Ưng kêu lên một tiếng đau đớn bật lui lại mấy bước, trên không trung mượn lực trở mình rơi xuống. Khi vững vàng chạm đất hắn mang chút kinh ngạc nhìn Lưu Phong: “Tốt lắm, lại đến—!” Nói xong, hắn xoay tròn cả người, chân trái tung ra nhằm bụng Lưu Phong quét đến.

Cước phong vừa ra, được nửa đường hóa thành một đạo Hắc Long. Long đầu nhằm vào bụng Lưu Phong để đớp với tốc độ cực nhanh tựa như sao băng.
Nhìn thấy rõ cước này, Phỉ Nhi đứng một bên cũng không lo lắng. Nàng biết chủ nhân của mình lợi hại thế nào. Tiểu nhân vật như vậy có lẽ ngay cả Tuyết Cơ muội muội cũng đánh không lại, đừng nói là chủ nhân thần dũng vô địch.

Trong khoảnh khắc khi Hắc Long lao đến thì thân thể Lưu Phong đột nhiên biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Hắc Ưng kinh hãi không thôi, mắt nhìn Lưu Phong nói thất thanh: “Thân pháp, của ngươi là gì, tốc độ Hắc Long cuồng cước của ta tuyệt đối không phải tu chân giả bình thường có khả năng tránh được”

Lưu Phong thản nhiên cười cười: “Nhanh hơn nữa, ta cũng không sao cả.”

Lời này của Lưu Phong rõ ràng là miệt thị Hắc Ưng, hắn tức giận quát một tiếng nghiến răng nói: “Tiếp thêm một chiêu!” Song chưởng của hắn trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi kèm theo một tiếng rít, hai đạo khí tức Hắc ám hình rồng cuộn đến Lưu Phong.

Lưu Phong cười khinh miệt mạnh mẽ bước lên phía trước, không ngờ trực tiếp xuyên qua hai đạo khí tức Hắc ám vọt tới trước mặt Hắc Ưng.

Trong nháy mắt, Tử Vi Linh hỏa và Thất Thải nguyên anh lực bùng phát lập tức đánh tan công kích của Hắc Ưng.

Ngay sau đó, một bóng người vọt tới trước mặt Hắc Ưng, một chưởng xuất ra.

Toàn bộ quá trình xảy ra cực nhanh nên căn bản Hắc Ưng không kịp phản ứng gì bị chụp trúng người bèn đau đớn kêu lên một tiếng rồi há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, thân mình ngã xuống về phía sau.

Lưu Phong bình tĩnh như thường, thản nhiên hỏi: “Chủ của ngươi là Lý Huyền Trí hay Lý Huyền Binh?”

Hắc Ưng lau miệng nghiến chặt hàm răng, hung hăng nói: “Thắng bại chưa định, ngươi đừng vội đắc ý.” Nói xong Hắc Ưng nhảy dựng lên, muốn đạp cửa xông ra.

Lưu Phong thấy thế cũng không ngăn trở.

Một lát sau, chỉ nghe được phịch một tiếng thì Hắc Ưng đã từ ngoài cửa bay vào đập thật mạnh xuống đất miệng trào máu tươi.

“Hừ, muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy.” Tuyết Cơ vẻ mặt lạnh lẽo đi đến.

“Tuyết Cơ muội muội, toàn bộ dựa vào ngươi.” Phỉ Nhi công chúa vui vẻ bước đến cầm tay Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ thản nhiên cười cười: “Nếu chủ công muốn cho hắn chết, cho dù ta không ra tay thì hắn cũng đã sớm đã chết hơn trăm lần.”

Lời này vừa nói ra, Hắc Ưng đang nằm trên mặt đất lập tức kinh hãi vô cùng. Vị nữ nhân trước mắt này có tu vị “sâu không lường được” với hắn. Nhưng không ngờ nàng kêu nam nhân kia là chủ công, có nghĩa tu vị hắn hơn xa nữ nhân kia. Nghĩ đến đây, thân hắn không khỏi run rẩy. Hắn đột nhiên nghĩ ra chính mình đã phạm vào một sai lầm lớn vô cùng.

“Trả lời câu hỏi lúc nãy của ta.” Lưu Phong lạnh lùng quát hỏi.

“Các ngươi giết ta đi—!”

Hắc Ưng mười năm không xuất kiếm nguyên bản còn muốn nâng cao võ nghệ. Không ngờ rằng “xuất sư bất lợi”, lại bị địch bắt. Nhiệm vụ đã thất bại, hắn cũng sẽ không tự nhiên bán đứng chủ nhân.

Chọn tập
Bình luận