“Có vẻ như ngươi cũng không có thành ý a?” Lưu Phong hơi hơi nhíu mày.
“Hầu gia, ngươi hiểu lầm rồi. Kẻ hèn thật sự rất muốn cái gì cũng đều nói cho người. Nhưng là vấn đề của người thì ta thật sự không biết a?” Tần Phi trong lòng ủy khuất a. Cứ như mình thật sự là không cố a, liên tiếp hai vấn đề đều không biết nên trả lời như thế này, nào biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Được rồi, ngươi nói cho ta biết, ngươi tới cùng thì biết gì nào?” Lưu Phong không vui mà hỏi.
Tần Phi suy nghĩ một chút, nói: “Ta biết Huyền Hoàng Môn có nhất hán, lưỡng ti, tam vệ. Đứng đầu là Tu La Hán, hai ti gọi là Ám Ti, Huyết Ti, tam vệ ám chỉ là tam đại quân đoàn, bất quá cụ thể ta cũng không biết.” Tần Phi vắt hết óc nghĩ, hy vọng từ trong đại não tìm được một ít tình báo giá trị. Đáng tiếc a, thân phận hắn thật sự là thấp kém, cho dù là muốn bổ óc ra thì cũng chỉ có vài thứ vớ vỉn như vậy.
Lưu Phong nghe vậy, trong mắt nhất thời hiện lên một đạo dị sắc. Cuối cùng cũng hỏi ra được một ít thực chất gì trong đó. Về Huyết Ti cùng Ám Ti, hắn đã lãnh giáo qua. Về phần Tu La Hán cùng Tam Đại Quân Đoàn cũng là lần đầu nghe được, nhưng không biết là thế lực như thế nào?
Đáng tiếc, mấu chốt quan trọng nhất là thân phận của Hoàng Gia cùng địa điểm của Huyền Hoàng Môn vẫn còn chưa biết được.
“Ngươi cũng thành khẩn quá nhỉ?” Lưu Phong cười lạnh nói.
Tần Phi cúi đầu run rẩy, không dám ngẩng lên. Chỉ là hy vọng Lưu Phong thấy hắn thành thật thành khẩn nói ra, tha cho hắn một mạng.
“Quỷ Mã tiên sinh, ngẩng đầu lên nói chuyện, ngươi có thật là đối với thân phận của Hoàng Gia không hề hay biết gì không?” Một hồi lâu, Lưu Phong lớn tiếng hỏi.
Tần Phi ngẩng đầu lên, cả người run lẩy bẩy: “Hầu gia, lời ta nói đều là thật. Chẳng những tiểu nhân, cho dù toàn bộ Huyền Hoàng Môn e rằng chỉ một vài người biết được thân phận chân thật của Hoàng Gia.”
“Vậy địa chỉ Huyền Hoàng Môn ở đâu?”
Tần Phi cẩn thận trả lời: “Bẩm Hầu gia, tiểu nhân chỉ là một gã mật thám thân phận thấp kém. Kỳ thật chỉ so với Đường Hổ cao hơn một bậc, chúng ta bình thường cũng đều là ở các phân hội tiếp nhận huấn luyện. Căn bản là chưa từng đi qua tổng bộ. Hơn nữa mỗi lần một nhóm mật thám bồi dưỡng huấn luyện cách thức hành động thì phân bộ cũng sẽ thay đổi chỗ.”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: “Xem ra. Ngươi cũng không có giá trị gì để lợi dụng?”
“Không. Có. Có giá trị a.” Tần Phi khấu đầu như giã gạo: “Hầu gia. Ta còn biết một cái tin tức, nghe nói cao thủ Huyền Hoàng Môn gần đây đang tiến về kinh đô tụ tập, nghe nói Hoàng Gia muốn vào kinh.”
Hoàng Gia muốn vào kinh?
Lưu Phong nao nao, quay đầu đi hướng Khuynh Quốc nói: “Khuynh Quốc, bắt đầu từ hôm nay, để cho Nữ Nhân Hoa toàn lực gia tăng tình báo ở kinh đô. Tra tìm xem có bao nhiêu cao thủ lợi hại bí mật vào kinh đô.”
“Hương Quân tỷ tỷ. Thông tri cao thủ Tòa Án Thánh Giáo, nhất định phải âm thầm bảo vệ tốt an nguy của bệ hạ.” Suy nghĩ một chút, Lưu Phong hướng Lý Hương Quân dặn dò một câu.
“Uyển Nhi, nói cho phu nhân, khoảng thời gian gần đây, Mộ Dung thế gia các ngươi cũng phải tăng cường đề phòng.”
“Ân, chúng ta đều biết-!” Tam nữ cùng trả lời, hơi có chút mùi quân kỷ nghiêm minh.
“Quỷ Mã. Tin tức của ngươi là thật?” Lưu Phong hoài nghi hỏi.
Tần Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt chân thành: “Hầu gia yên tâm, tin tức này tuyệt đối chuẩn xác, tiểu nhân cũng là vừa mới thu được mấy ngày trước.”
“Mấy ngày trước đây?”
Lưu Phong trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên cảm thấy ra một chút gì đó, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn rồi lại nghĩ không ra cái gì.
“Tiếp tục, chẳng lẽ ngươi chỉ biết một chút điểm tình báo như vậy?” Khuynh Thành đi tới hô hoán, tựa hồ bất mãn với biểu hiện của Tần Phi.
Tần Phi cúi gục đầu không dám nhìn vào mắt Khuynh Thành. Trực giác nói cho hắn, vị muội muội đáng yêu như thiên sứ này không được lương thiện.
“Tần Phi, về thân phận của Hoàng Gia, chẳng lẽ ngươi nghĩ một chút cũng không có. Ta nghĩ ngươi sẽ không bán mạng vì kẻ mà mình cũng không hề biết đấy chứ?” Lưu Phong nhìn chằm chằm trước mặt Tần Phi nói.
Tần Phi suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu: “Hầu gia, ta nói là thật, ta thật không biết thân phận chân thật của Hoàng Gia. Bất quá chúng ta cũng từng hoài nghi phân tích, có người nói hắn là quý tộc của đế quốc. Có người nói hắn là phú hào của đế quốc. Còn có người nói hắn là Hoàng tộc của đế quốc. Tóm lại, chúng ta đều nhất trí cho rằng, thân phận chân thật của hắn dám chắc không phú thì quí. Nếu không sao đủ tài lực vật lực để duy trì tổ chức Huyền Hoàng môn lớn đến như vậy.”
“Giỏi lắm-!”
Lưu Phong mỉm cười: “Ngươi nói cho ta mọi việc. Ta đối với ngươi rất hài lòng.” Tần Phi nói xong, lại làm sáng tỏ điều vừa lóe lên, . Có lẽ vị Hoàng Gia này, chính là một vị Hoàng gia chánh thức. Nói không chừng, còn là lão Vương bát đản Yến Vương đây? Đương nhiên, cũng chỉ có thể đoán mà thôi. Không có chứng cớ nào cả.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Thu Sương. Sau khi hội ý, nàng nhìn Tần Phi mỉm cười: “Nhìn Phong nhi nhà ta đối với ngươi hài lòng, ta cho phép ngươi nhập luân hồi.”
Tần Phi nghe vậy, sắc mặt nhất thời một mảng xám xịt. Cảm thấy chính mình bán đứng tổ chức, vắt hết óc suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng đổi lấy một cái tử lộ. Hơn nữa nghe khẩu khí, dường như là ân huệ rất lớn lao.
“Ta kháng nghị-!” Tần Phi nghĩ rằng chính mình có chút oan khuất, lại gặp kết quả như vậy, thật là bất công: “Hầu gia, những điều cần hỏi ta đều đã nói, ngươi để lại cho ta một con đường sống đi.” Mặc dù nhập luân hồi thì mười tám năm sau lại làm một hảo hán, nhưng mà Tần Phi muốn sớm chiều có ngay, đâu nghĩ phải chờ lâu như vậy. Lại nói, sau khi vào luân hồi thì là rồng hay giun ai mà biết được. Tóm lại được sống vẫn cứ tốt hơn.
“Ngươi còn kháng nghị?” Khuynh Thành vung vẩy nắm tay nhỏ của mình, khinh thường nói: “Ngươi ngay cả vì ai bán mạng cũng còn không biết, ta còn cảm thấy nhục nhã cho ngươi.
Nếu ta là ngươi a, đã sớm tự sát cho rồi, còn cố kháng nghị.”
Lưu Phong cười hắc hắc: “Huynh đệ biết điều chút đi. Đường Hổ còn bị trực tiếp hóa thành tro bụi (nv: hôi phi yên diệt), ai bảo ngươi không biết Hoàng Gia là ai?”.
“Không. không, các ngươi không thể như vậy, ta kháng nghị.” Tần Phi không muốn chết, từ lúc hắn bắt đầu phản bội Huyền Hoàng Môn. Tinh thần cùng tín niệm không sợ chết của hắn đã tiêu thất.
“Ngươi quá ồn ào a.”
Thu Sương khinh miệt nhìn Tần Phi liếc một cái. Thi triển đại thần thông mở ra Lục Đạo luân hồi, trực tiếp đem Tần Phi một chưởng giết chết rồi thuận tay đưa linh hồn hắn vào luân hồi.
Mộ Dung Uyển Nhi không khỏi hít sâu một hơi. Bình tĩnh nào. Một người ngay cả Lục Đạo luân hồi đều có thể tùy ý mở ra, vậy cường đại tới mức nào a? Chiêu thức của Thu Sương, đã vượt qua phạm vi nhận biết của Uyển Nhi.
“Lão công, huynh có nghĩ rằng Hoàng Gia chính là Yến Vương không?” Khuynh Quốc phá tan bầu yên tĩnh đầu tiên.
Lưu Phong gật lấy gật để nói: “Nói không tệ, bất quá khả năng là Yến Vương lớn một chút. Khuynh Quốc, chuyện này huynh nhờ muội. Hãy an bài đội ngũ tinh nhuệ của Nữ Nhân Hoa để ý Yến Vương chặt chẽ hơn một chút.”
Lưu Phong hiểu được thu hoạch hôm nay chính là không tồi. Chẳng những biết thế lực mà Hoàng Huyền Môn tạo thành. Còn tìm ra được một ít chân tơ kẽ tóc (nv: chu ti mã tích). Nếu nói Yến Vương chính là Hoàng Gia, hết thảy mọi thứ đều tốt, chẳng những Lưu Phong biết rõ diện mục chân thật của đối thủ, hơn nữa cũng hoàn thành ủy thác của Thái tử giao.
Lúc đầu tại Phong Linh Cung thì hắn biết ám hại Thái tử đúng là người của Ám Ti. Theo Lưu Phong suy đoán chủ công của Ám Ti chính là kẻ đứng đằng sau hãm hại Thái tử. Hơn nữa bây dựa theo thông tin tình báo, Ám Ti thuộc về Huyền Hoàng Môn. Nói cách khác, chủ công của Ám Ti kỳ thật chính là Hoàng Gia. Cũng chính là Yến Vương mà Lưu Phong sở đoán. Cứ như thế, kẻ tình nghi sát hại Thái tử cũng xuất hiện chính là hắn-Yến Vương.
Đương nhiên, hết thảy cũng đều là suy đoán. Còn sự thật tới cùng là như thế nào, thì phải đợi từng bước chứng minh. Lưu Phong quyết định vào Đông Cung một chuyến, đi lòng vòng nghe một chút thử xem Thái tử phi cùng Yến Vương có phải là cùng một bọn hay không.
Vạn nhất thật sự không thể bước qua cửa chính thì phá cửa sổ mà vào. Rồi từ Thái tử phi, truy bức xem gian phu có phải là Yến Vương hay không.
Tóm lại, việc này liên quan trọng đại. Lưu Phong quyết định phải hành động cẩn thận.
Vài ngày kế tiếp, Lưu Phong cả ngày bận rộn, buổi tối mải tu luyện. Ban ngày cùng Thu Sương thị sát một vạn Thần Thánh Quân đoàn tương lai xán lạn mới vừa huấn luyện lại. Đối với chuyện của Túc Vương, đã sớm quẳng ra khỏi đầu quên không còn lấy một mẩu. Đương nhiên, đối với lời hứa của Túc Vương phi sẽ được hậu đãi thì một điểm Lưu Phong cũng không quên nên nhanh chóng giao cho Lí Hương Quân nhất nhất tiếp thu mọi thứ.
Túc Vương phi ngày ngày chờ đợi, nhưng mà vẫn không thấy Túc Vương được xá tội phóng thích. Bất đắc dĩ, không còn cách nào khác là tìm Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân quá thẹn đối với trò chèn ép này của Lưu Phong, lại không muốn để cho lưu manh hành động thẳng thừng quá đáng. Nhưng mà thực sự cũng không giải quyết được bản chất của sự việc. Đừng xem Mộ Dung phu nhân là nhạc mẫu của Lưu Phong, nhưng mà đối với đại sự như vậy thì bà cũng không dám tranh luận. Nhiều lắm thì Túc Vương phi gặp mặt một lần thì bà cũng đã một lần nữa nhắc nhở Lưu Phong một chút. Còn phải để nhân gia làm việc a.
Cuối cùng Lưu Phong có chút phiền muộn, nói một câu rất mang tính đối phó: “Phu nhân a, người nói cho Túc Vương phi. Đưa ta bao nhiêu tiền thì ta làm bấy nhiêu. Bây giờ, lao ngục của Túc vương ở trong Tông Nhân phủ đã chẳng khác gì phòng riêng lộng lẫy rồi, thế đã là không tệ.”.
Túc Vương phi sau khi nghe Một Dung phu nhân thuật lại lời Lưu Phong nói, nhất thời hiểu được, rõ ràng là hắn chê còn ít đây.
Ngay sau khi nàng lại chuẩn bị đại lễ thì Mộ Dung Uyển Nhi, tiểu chắt nữ đáng yêu có hảo tâm nhắc nhở nàng: “Lưu Phong là đang nghĩ về mỏ thiết quáng của người đấy?”
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, Túc Vương phi kéo tay của Uyển Nhi, cung kính đa tạ: “Uyển Nhi, cám ơn ngươi, thật sự là khó cho ngươi. Rõ ràng không giúp nam nhân của mình mà lại giúp ngoại nhân, thật là hảo hài tử”.
Nghe được Túc Vương phi khen vậy mà Mộ Dung Uyển Nhi đỏ bừng mặt, vì sao vậy? Bởi vì nàng ngầm cứu a, người khác thì cho rằng là vì hảo tâm mà đến nhắc nhở Túc vương phi. Nàng a, chỉ là bị Lưu Phong điều khiển, bảo nàng cố ý chạy tới nói như vậy. Lão tử đã nhìn trúng mỏ quặng sắt rồi thì sao ngươi còn dám không giao ra?
“Tiểu Hầu gia, ý tứ của ngươi ta cũng hiểu được.” Do Mộ Dung phu nhân tiến cử, Lưu Phong cùng Túc Vương phi lại một lần nữa gặp mặt. Vì để giải quyết rốt ráo vấn đề nên vừa thấy mặt là Phi đã nói tới chủ đề.
“Hiểu đươc, thật sự hoàn toàn hiểu được?” Lúc này đây, Túc Vương phi cũng không có mặc áo ngực khoét rộng nữa. Đỏ mắt ngắm vài lần mà cũng đâu thấy khe sâu thăm thẳm cám dỗ kia nên Lưu Phong có chút thất vọng/.
Túc Vương phi thì lại âm thầm cười khổ, gặp mặt hắn, so với thấy Hoàng thượng công công còn khó hơn a.
Đây là cái thế giới gì a?
Ôm hận thì ôm hận, nhưng mà lại không dám biểu hiện ra. Túc Vương phi tự ép mình hướng Lưu Phong lộ ra một nụ cười vũ mị, sau đó gật đầu: “Đã hiểu được, mỏ thiết quáng ở Man Quốc biên cảnh, ta sẽ đưa cho tiểu Hầu gia. Bất quá lần này, ta hy vọng tiểu Hầu gia giúp Túc Vương có thể ra khỏi lao tù. Xem như ta cầu xin ngươi?” Nói xong lời cuối cùng, trêm mặt Túc Vương phi thấy rõ một bộ dáng thê thảm đau đớn cùng thương cảm, làm cho ngươi ta cảm thấy thật thương tâm.
“Yên tâm, ta sẽ cố hết sức-!” Lưu Phong nói một câu vô cảm.
Túc Vương phi do dự một chút, đột nhiên đến gần Lưu Phong lớn mật nói: “Tiểu Hầu gia, nếu ta cùng ngươi lên giường, ngươi có thể làm cho Túc Vương được tự do sớm một chút hay không?”
Lưu Phong nghe vậy, rõ ràng sửng sốt một chút. Hắn không nghĩ tới Túc Vương phi lại trực tiếp nói như vậy. Mặc dù hắn thích nữ nhân chủ động, nhưng mà nghệ thuật phòng the cao nhã mà lại nói ra trần trụi như vậy thì Lưu Phong hoàn toàn không có thói quen, đồng thời cũng rõ ràng là không có hứng thú như vậy.
“Tiểu Hầu gia, ta biết đòi hỏi của ngươi cao. Mặc dù ta đã làm vợ người khác, nhưng tự nhận cũng có vài phần tư sắc. Nếu ngươi không chê, ta có thể cùng ngươi lên giường. Nhưng mà ta cầu mong lúc xong việc thì ngươi có thể nhanh một chút cứu Túc Vương nhà ta, có được không?” Túc Vương phi tựa hồ quyết định liều. Việc tới nước này thì thân thể là lá bài cuối cùng của Phi rồi.
Mẹ kiếp chỉ vì một cái phế vật lại dám hy sinh lớn như vậy, Lưu Phong nghe xong trong lòng không thoải mái. Thực chất không phải nói Lưu Phong thật sự thích Vương phi, mà là nghe lời này thì thấy ghen tị. Chủ yếu là, hắn hiểu được Túc Vương phi có chút ngốc nghếch. Một người như vậy, có đáng vì hắn mà trả giá như thế hay không?
“Tiểu Hầu gia, nếu ngươi gật đầu đáp ứng, ta bây giờ sẽ cùng ngươi lên giường?” Bàn tayTúc Vương Phi đã đặt tại nút thắt y phục, chỉ cần Lưu Phong gật đầu, nàng đều tùy thời thoát y.