Kim Vận phu nhân ngẩn người ra, một lát sau lên tiếng: “A Mỗ, ta bất kể ngươi có tin hay không, tóm lại ta biết trong lòng công tử có nghĩ về ta. Hơn nữa ta tin tưởng rằng sẽ có một ngày công tử yêu ta. Ta sẽ trở thành thê tử của hắn.”
“Chỉ mong là như thế.” A Mỗ nghiêm trang nói: “Nếu có một ngày ta phát hiện ra tên xú tiểu tử đó khi phụ ngươi thì cho dù liều mạng ta cũng không bỏ qua cho hắn.”
“A Mỗ, công tử tuyệt đối không phải là người như vậy.” Kim Vận phu nhân tự tin nói.
******
Tin tức từ trong cung truyền ra, mấy ngày nay Mã hoàng hậu và Thái tử phi đều có thể vời Lưu Phong vào cung truy vấn. Ân quý phi chính vì chuyện này mà cũng muốn cùng Lưu Phong thương nghị một chút đối sách.
Lưu Phong mất hai ngày trời mới xử lý xong mọi chuyện tại Thiên Thượng Nhân Gian. Sau đó để cho phiên tử tâm phúc liên lạc với Trương công công an bài hắn tiến cung.
Vốn là Lưu Phong định dựa vào một thân tu vi, âm thầm đột nhập hậu cung, không làm kinh động đến Trương công công nhưng từ Vương Bảo Nhi và Phùng Nguyệt hắn mới biết được là sau khi xảy ra chuyện ám sát Hoa Hạ đại đế lần trước, Tu Duyên và mấy người tại Thiên Sư đạo đã bố trí một số cấm chế lợi hại tại nơi này.
Lưu Phong mặc dù tự tin vào thực lực của mình nhưng cũng không dám mạo hiểm tiến vào cấm chế trận pháp. Hắn không muốn chuốc thêm phiền toái vào người.
Từ lần đầu tiên tiến cung gặp Ân quý phi cho đến này hắn cũng vài lần muốn tiến cung thăm nàng nhưng là vì gần đây xảy ra nhiều chuyện, hơn nữa từng tiếp xúc thân mật với Ân quý phi, trong lòng hắn cũng hiểu thường xuyên gặp nàng là bất hảo.
Đi vào đại điện, Lưu Phong thấy Ân quý phi ân cần tiến ra đón, run giọng nói: “Phong nhi, ngươi đã đến rồi, ngươi rốt cuộc đã đến thăm cô cô.”
Lưu Phong thấy vẻ mặt Ân quý phi có chút kích động, vội vàng nói: “Cô cô, Phong nhi đúng là đến thăm người.” Từ nét mặt kích động của nàng, Lưu Phong đoán được thời gian qua nàng rất cô đơn tịch mịch, trong lòng không khỏi nảy lên một sự thương cảm đối với nàng.
Ân quý phi nắm lấy hai tay Lưu Phong, giọng nói run run: “Phong nhi, gần đây ngươi nhiều việc lắm đúng không? Không có thời gian đến thăm cô cô, cô cô một thân nơi thâm cung đại điện. ài. trước tiên không vội nói, ngươi đến là tốt rồi, để cho cô cô ngắm nhìn ngươi đã.”
Cẩn thận quan sát thân thể Lưu Phong, Ân quý phi nhất thời mắt phượng hồng lên, khóe mắt có chút nước mắt: “Phong nhi, ngươi gầy đi nhiều rồi, xem ra ngươi có quá nhiều việc. Phong nhi, ngươi còn trẻ, không nên gấp gáp làm việc quá độ. Thân thể quan trọng hơn, thời gian vẫn còn nhiều mà.”
Lưu Phong nhất thời ngạc nhiên, thời gian mà mang ra nói với một Nguyên Anh kỳ tu chân thì thật là nực cười. Bất quá hắn đối với sự quan tâm của Ân quý phi thì thật là xúc động.
“Cô cô, Phong nhi biết rồi, sau này sẽ chú ý.”
“Được rồi, ngươi bây giờ mới hai mươi tuổi, thời gian còn dài lắm, ngàn vạn lần không được hủy hoại thân thể.” Ân quý phi cẩn thận dặn dò thêm một chút.
Cô cô ơi là cô cô, người có biết thời gian đối với ta lại rất gấp rút không? Mặc dù thời gian của hắn còn rất nhiều nhưng hắn còn đang lo lắng trước khi Hoa Hạ đại đế chết đi, phải nhanh chóng công bố thân phận của mình, tránh cho Yến vương và Hoàng thái tôn kia kế vị, nếu để xảy ra chuyện như vậy thì thực là phiền toái.
“Được rồi, tới đây ngồi xuống, cô cô làm Yến oa ngâm thuốc cho ngươi dùng.” Ân quý phi phục hồi lại tinh thần, lau đi nước mắt, ý tứ vui vẻ nói: “Ngươi xem, ta vì gặp ngươi cao hứng quá mà nãy giờ cứ đứng để nói chuyện.” Nói xong Ân quý phi kéo tay hắn vào tẩm cung của mình ngồi xuống.
“Cô cô, hoàng thượng gần đây không tới sao?” Lưu Phong bị Ân quý phi lôi kéo, trong lòng đâm ra sợ hãi, vội tùy tiện xuất ra một câu.
Ân quý phi nhất thời ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã nói: “Phong nhi, hoàng thượng đã không còn là hoàng thượng của trước kia nữa. Đã từ lâu ta chưa hề gặp mặt người.”
Lưu Phong thở dài, trong lòng thầm thương xót cho Ân quý phi. Phi tử trong hoàng cung thật là khổ mệnh. Mặt ngoài thì có vẻ là huy hoàng, quyền lực, nhưng thực tế bên trong lại thống khổ, cô đơn vô cùng, tựa như Ân quý phi vậy, cứ phải như thế này, chịu cảnh cô đơn tịch mịch cho đến khi già lão, chết đi.
Nghĩ như vậy mà thật là buồn!
Lưu Phong quyết định sẽ nhanh chóng đón Ân Tố Tố đến đây, cho nàng vào cung bầu bạn với Ân quý phi.
“Cô cô, người yên tâm. Phong nhi bất kể sau này có bận rộn như thế nào đi nữa thì cũng sẽ thường xuyên tiến cung nói chuyện cùng người. Được rồi, chờ thêm một thời gian nữa, Phong nhi sẽ đón Ân Tố Tố đến kinh thành, sẽ cho Tố Tố vào bầu bạn với người.” Lưu Phong chân thành nói.
Ân quý phi nghe vậy, cảm động, hai mắt nhất thời lại ửng đỏ, nói: “Phong nhi, cám ơn ngươi.”
“Cô cô, người một nhà đừng khách sáo.” Ánh mắt Lưu Phong chuyển sang nhìn Ân quý phi, cung kính nói: “Phong nhi tại kinh đô mấy ngày nay được cô cô chiếu cố, trong lòng cũng rất cảm kích.”
Ân quý phi mỉm cười, đồng tử xinh đẹp hiện lên một đạo tinh quang, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, ngươi nói chúng ta là người một nhà, sao bây giờ lại khách sáo với ta?”
Lưu Phong cười phá lên: “Cô cô quả là học rất nhanh.”
“Được rồi, Phong nhi, mầy ngày nay ta phát hiện ra một số chuyện kỳ quái.” Ân quý phi đột nhiên nghiêm mặt: “Phong nhi, ta nghe nói hoàng thượng gần đây từ hai tỉnh Giang Nam và Phúc Kiến lấy về rất nhiều mỹ nữ. Hơn nữa mỗi tối đều ngủ với một mỹ nữ. kỳ quái là đến sáng thì người mỹ nữ đó biến mất. Ta còn nghe được hai người cung nữ nói chuyện với nhau, đồn bệ hạ ăn thịt người. Ta nghe vậy cũng không tin, khi về cứ suy nghĩ, định tìm lại hai ngươi cung nữ đó hỏi cho ra lẽ nhưng không ngờ Trương công công nói hai người cung nữ đó đã bị bệ hạ ra lệnh chôn sống.”
Lưu Phong hơi kinh hãi, chẳng lẽ lão hoàng đế đã trúng tà? Chẳng lẽ lại ăn thịt người?
Vừa nghĩ đến đây, Lưu Phong lại bác bỏ ý nghĩ này. Hắn nhớ lại lần trước khi Hắc Ám võ sĩ ám sát Hoa Hạ đại đế thì bên cạnh hoàng đế còn có một người ẩn sĩ tỏa ra khí tức chánh nghĩa, như thế nào có thể để cho hoàng đế nhập ma được.
“Chẳng lẽ là.”
Lưu Phong trầm tư một chút, cẩn thận hỏi: “Cô cô, ngươi có nghe Trương công công nói bệ hạ gần đây có gì thay đổi hay không?”
Ân quý phi suy nghĩ một chút nói: “Nghe Trương công công nói bệ hạ gần đây sức khỏe rất tốt, tinh thần cũng vậy.”
Lưu Phong nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một chút: “Cô cô, người nghĩ xem có khi nào hoàng thượng dùng xử nữ để bồi bổ thân thể?” Đơn giản một chút chính là Hoa Hạ đại đế đã dùng phương pháp Thái Âm Bổ Dương.
“Tư bổ thân thể? Bệ hạ chẳng lẽ ăn thịt người?” Ân quý phi kinh hãi: “Phong nhi, làm sao lại như vậy?”
Lưu Phong giải thích: “Cô cô, chuyện không phải như người tưởng tượng đâu. Phong nhĩ nghĩ bệ hạ không phải là ăn thịt người mà dám chắc là có ai chỉ điểm cho ngươi thuật Thái Âm Bổ Dương.”
“Thái Âm Bổ Dương?” Đối với thuật ngữ chuyên nghiệp như vậy, Ân quý phi hiển nhiên là không thể hiểu được.
“Cô cô, Thái Âm Bổ Dương chính là dùng một loại pháp môn, trong quá trình nam nữ giao hoan thì hấp thu nguyên âm trong cơ thể của nữ nhân tư bổ cho thân thể của mình.” Lưu Phong tiếp tục phân tích: “Phong nhi đoán rằng bệ hạ tu luyện pháp môn này có chút tà ác. Dựa theo sự mất tích của các mỹ nữ, có thể đoán rằng bệ hạ dám chắc là hấp thu cạn kiệt nguyên âm các nàng, khiến cho trong chốc lát các nàng già đi, sau đó tử vong.
Ân quý phi kinh hô: “Cái đó với ăn thịt người thì có khác gì nhau?“
“Xem ra bệ hạ đã thay đổi.” Ân quý phi sắc mặt buồn bã, trong lòng không khỏi cảm thấy cô đơn.
Lưu Phong nhẹ giọng nói: “Cô cô, bệ hạ có thể kéo dài tuổi thọ, người phải cao hứng chứ.“
Lưu Phong mặc dù không tán thành việc Thái Âm Bổ Dương nhưng tại xã hội bây giờ thì hắn không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
“Phong nhi, ngươi chưa gặp qua Mã hoàng hậu sao?” Ân quý phi chuyển sang chuyện khác.
“Ây.” Lưu Phong gật đầu: “Đến nay vẫn chưa thấy gì.“
“Ta nghĩ mấy ngày nữa Mã hoàng hậu sẽ triệu kiến ngươi. Nghe nói Hoàng thái tôn và Thái tử phi đã tranh cãi mấy lần vì ngươi. Do đó có thể Thái tử phi cũng sẽ cho triệu kiến ngươi.“
Lưu Phong gật đầu: “Phong nhi cũng nghĩ vậy.“
“Phong nhi, chuyện của Hộ Bộ bây giờ ngươi định làm sao?” Ân quý phi đề nghị: “Nếu không thuận lợi thì ngươi cứ trì hoãn một chút. Ta thấy bệ hạ và Mã hoàng hậu cũng không muốn Đông cung có chuyện. Hơn nữa ta thấy bệ hạ đối với Hoàng thái tôn cũng kỳ vọng nhiều hơn trước.”