Nhưng đạo đan khí này thật sự rất cường đại, cảm giác đau đớn như có ngọn lửa thiêu đốt trong tận xương tủy, giống như địa ngục trong nhân gian vậy.
Lưu Phong cố nén đau đớn, và xúc động, răng cắn chặt vào môi dưới, điều động Nguyên Anh lực trong cơ thể gắt gao chống chọi lại.
Nhưng lực lượng Tổ Long Tam Huyền Đan rất mạnh, đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của Lưu Phong, Nguyên Anh lực trong cơ thể hắn tiêu hao rất nhanh, từ màu vàng kim lộng lẫy giờ đã từ từ biến thành vàng nhạt.
Ngay khi Lưu Phong không cách nào ngăn cản được cổ lực lượng bá đạo này, ý thức sắp mất đi, đột nhiên một luồng khí tức thanh lương đột nhiên từ trên cổ hắn truyền đến, rất nhanh lan tràn ra toàn thân, làm tinh thần hắn khẽ rung lên, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
“Bạch Khiết. là ngươi sao?” Lưu Phong nhất thời kinh hãi, lâu lắm rồi không lộ diện, ngay tại lúc sinh tử như thế này lại xuất hiện trợ giúp bản thân mình.
“Tiểu tử ngốc, không nên phân tâm, lực lượng của ta không thể duy trì lâu được, nhanh chóng trấn định tâm thần, triển khai phản kích.” Bạch Khiết mắng vài câu, sau đó im lặng.
Lưu Phong tự nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, rùng mình, gấp rút thúc giục lực lượng toàn thân triển khai phản kích. Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Bạch Khiết, Lưu Phong dụng Nguyên Anh lực vừa ăn xong đan dược, dưới tình huống này, đan lực từ từ biến hành một luồng khí tức ấm ám, ôn hòa dâng lên.
Giờ phút này, thần thức của Lưu Phong đã thanh tỉnh, cơn đau đớn, thiêu đốt trong cơ thể đã giảm bớt, từ từ ổn định lại.
Nhân cơ hội này, Lưu Phong toàn lực phát động Nguyên Anh lực trong cơ thể, một lần nữa đem tinh hoa trong đan dược bao vây lại, hai cổ lực lượng tiếp xúc với nhau, gây ra một tia chấn động nhỏ. Nhưng so với lần trước, chấn động này cũng không tính là gì. Lưu Phong nhanh chóng gắt gao khống chế, bao vây lực lượng của bản thân, không chút thoái nhượng. Lúc này, điều kỳ diệu đã xảy ra. Hắn cảm giác được Nguyên Anh lực của mình đang chậm rãi cắn nuốt, hòa nhập cổ đan lực cường đại.
Rất nhanh, hai cổ lực lượng này dung hợp, hòa nhập cùng một chổ với nhau, liên tục xoay tròn không ngừng trong cơ thể của Lưu Phong.
Dần dần, theo sự vận chuyển của Thái Âm Thất Tinh Huyền, hai đạo khí lực chậm rãi dung hợp với nhau, hóa thành một lực lượng mới.
Thân thể Lưu Phong cũng bắt đầu nóng lên, hắn thậm chí đã cảm giác được trong cơ thể mình phát sinh một lực lượng mới.
Lưu Phong yên lặng cảm thụ lực lượng mới xuất hiện trong cơ thể, toàn thân thật sảng khoái, thanh thản, đột nhiên hắn cảm giác được toàn thân thoát lực, đó là cảm giác không tồn tại một lực lượng nào, tiếp theo trong đan điền đột nhiên tràn ra một cổ lực lượng rất tinh thuần.
Cỗ lực lượng tinh thuần này di chuyển khắp trong cơ thể Lưu Phong, theo mỗi quy trình di chuyển, trong cơ thể chân nguyên liền tăng lên một ít. Đồng thời thể tích của khỏa Nguyên Anh cũng lớn lên một chút.
Thu hồi tinh thần, Lưu Phong phát hiện nhãn lực, thính lực của mình so với trước kia tăng trưởng rất nhiều, bản thân cảm nhận thiên địa rất rõ ràng, cảm thấy rất thích thú.
Theo sự tăng trưởng thực lực trong cơ thể Lưu Phong, tâm pháp Thái Âm Thất Tinh Huyền vận chuyển tốt độ cũng tăng lên, lúc đầu giống như một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy nhẹ, ngay sau đó giống như một luồng thác điên cuồng mãnh liệt.
Hai mắt Lưu Phong bộc phát thần quang, trên người bắt đầu phát ra những đạo bạch quang sáng ngời, chói mắt giống như ánh sáng mặt trời, chậm rãi dao động xung quanh thân thể Lưu Phong, Một luồng sinh khí đậm đặc tản mát ra.
Quang mang dao động, Nguyên Anh hấp thu, chân nguyên trong cơ thể Lưu Phong nhanh chóng tăng trưởng, không ngừng lớn mạnh.
Rốt cuộc, Nguyên Anh hấp thu đã đạt tới cực hạn, Nguyên Anh bành trướng cũng không thể hấp thu thêm một chút lực lượng nào nữa, cơ thể Lưu Phong đình chỉ tăng trưởng, khí tức ầm ầm nổ tung, giống như những đạo thuốc nổ bộc phá, tất cả lực lượng trong nháy mắt lấp đầy các kinh mạch của Lưu Phong.
Ngay sau đó, trong đan điền của Lưu Phong một luồng năng lượng vỡ ra, hắn thấy được một bản sao của mình, nhỏ như ngón tay cái, xuất hiện ngay đúng vị trí của Nguyên Anh trước kia.
“Nguyên Anh, đây là Nguyên Anh, ta đã thành công rồi.”.
Đến đây, tinh thần hắn rõ ràng nhìn thấy, tiểu nhân nhỏ nhắn trong đan điền cũng giống như là bản thể của mình, thật là kỳ diệu không thể tả.
Một đạo điện quang từ trong đôi mắt Lưu Phong bạo phát ra, quang mang rõ ràng, khuôn mặt cường trán, làm cho ngượi ta có một cảm giác ngạo thị.
Đồng thời, trong thần châu đại địa xuất hiện vài đạo thán tức. Chính xác mà nói, cao thủ Nguyên Anh kỳ sinh ra, đã thu hút sự chú ý của những cao nhân ẩn dật.
Trong những người này, người cao hứng nhất là người đưa đan dược cho Lưu Phong, Tuyệt Sắc Kiếm Tiên, hắn vạn nhất không nghĩ đến chuyện có thể thuận lợi như vậy. Vốn hắn nghĩ chỉ có năm phần hy vọng, lại không nghĩ rằng vận số của Lưu Phong tốt như vậy, có thể thanh công tu luyện thành Nguyên Anh.
Trên mặt Lưu Phong tràn ngập khí sắc mừng rỡ, tu thành Nguyên Anh, tu vi của hắn đã vượt quá gấp đôi, chính thức tiến vào cánh cửa theo đuổi thiên đạo.
Lần đầu tu thành Nguyên Anh, Lưu Phong ngoại trừ hưng phấn, còn rất cẩn thận. Cố gắng trấn tĩnh tâm tình, Lưu Phong lúc này khẽ quan sát Nguyên Anh trong cơ thể, phát hiện“Tiểu nhân” trong cơ thể (tức Nguyên Anh) đang cầm một thanh kiếm, dùng tinh thần khẽ quan sát gần một chút, nhìn kỹ mới phát hiện ra thanh kiếm đó chính là Hạo Thiên Kiếm.
Nguyên Anh chỉ bằng ngón tay cái, nhưng giờ phút này đang ngồi xếp bằng, toàn thân phát ra một cổ quang mang màu trắng, chậm rãi hấp thu đan khí xung quanh.
Hạo Thiên Kiếm tựa hồ cũng có tính mạng, quang huy màu trắng trong cơ thể như trong suốt, lóe sáng.
Lưu Phong thử dụng thần niệm khống chế Hạo thiên Kiếm, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Run sợ, hắn tựa hồ hiểu được đạo lý trong đó, bạo dạn dùng tinh thần truyền vào Nguyên Anh trong cơ thể.
Ngay lập tức, Lưu Phong cảm giác được bản thân cơ thể như đạt đến trạng thái hoàn mỹ, hắn nhẹ nhàng huy vũ cánh tay, quả nhiên“tiểu nhân” trong cơ thể cũng dựa theo động tác của hắn, quả thật hết sức thần kỳ.
Sau đó, Lưu Phong thử dùng Nguyên Anh khống chế Hạo Thiên Kiếm, Nguyên Anh theo thần niệm của Lưu Phong liền dẫn đạo Hạo Thiên Kiếm rời khỏi đan điền, xuất hiện ra tay của Lưu Phong, liền xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo.
Đột nhiên, tâm niệm Lưu Phong vừa động, đem Hạo Thiên kiếm trong tay hướng lên trên, ngay lập tức, một đạo bạch quang nơi tay mơ hồ xuất hiện, càng ngày càng rõ ràng. Rất nhanh đã bao phủ toàn bộ Hạo Thiên Kiếm trên tay Lưu Phong, kiếm thể lóe ra một đạo quang thải thần bí màu trắng ngọc.
Lưu Phong kích động nhìn Hạo Thiên kiếm trong tay, thân kiếm lúc này hoàn toàn trong suốt, trong lòng không khỏi cao hứng, lúc này hắn mới chính thức hiểu được sự ảo diệu của hạo thiên kiếm, thần binh này vốn là phải dùng Nguyên Anh để khống chế, sử dụng.
Một điều thông, vạn sự thông, Lưu Phong cẩn thận giải đáp được rất nhiều nghi vấn.
Hắn dụng tinh thần khống chế Nguyên Anh, còn Nguyên Anh dùng khí tức khống chế Hạo Thiên Kiếm, Hạo Thiên kiếm xuất hiện nơi tay, giống như lưu tinh hiện, trong không trung tràn ngập khí tức lạnh lẽo.
Lưu Phong không kìm hãm được, nguyên lai dựa vào tinh thần có thể thao động thần binh này, thật sự là kỳ diệu.
Tâm niệm vừa động, Lưu Phong y theo suy nghĩ của mình liền thu Hạo Thiên Kiếm về, khẽ làm một động tác, lúc đầu còn chậm chạm, một lúc sau mới có thể thuần thục.
Luyện tập một lúc lâu, Lưu Phong mới có thể thu Hạo Thiên kiếm vào đan điền.
Lúc này, hắn mới phát hiện bản thân mình và Hạo Thiên kiếm đã có một cảm ứng rất kỳ diệu.
Đúng lúc đi ra khỏi phòng, Hắc Vân cũng như trước đứng trước của giữ nhà, thấy Lưu Phong đi ra, hắn vội vàng bước lên vấn an: “Chủ công, ngài rốt cuộc đã ra rồi”. Hắc Vân phát hiện, chủ công sau khi bế quan bảy ngày, khí chất trên người đã có biến hóa rất lớn.
Nếu nói bảy ngày trước, Hắc Vân còn có can đảm cùng đánh với Lưu Phong một trận.
Hôm nay, hắn hoàn toàn không đủ can đảm làm điều đó nữa. Hắn rất rõ ràng, chủ công hôm nay không giống chủ công của bảy ngày trước. Đương nhiên, đối với Hắc Ám võ sĩ mà nói, chủ nhân càng cường đại, bọn họ càng vui vẻ. Bởi vì Hắc Ám võ sĩ tối sùng nhất là lực lượng.
“Được rồi, ta trong phòng đã bao lâu rồi. ?” Tu luyện vốn bất kể năm tháng, Lưu Phong không khỏi có chút khẩn trương, chỉ sợ rằng mất một, hai tháng mà thôi.
“Bảy ngày” Hắc Vân cung kính nói: “Hôm nay là ngày thứ bảy, trong bảy ngày này, tổng cộng có ba mươi tám ngươi đến thăm chủ công. Trong đó có người của Kim vận Bá Tước phủ, có Đông Cung, còn có vị. Đình nhi. cô nương kia.”
“Hả? Đình Nhi đã tới? Nàng có nói cái gì không?” Lưu Phong vội vàng hỏi tới.
“Đình Nhi cô nương đã tới ba lần, hôm qua vừa mới rời khỏi, nàng nói ngày mai sẽ đến chờ người” Hắc Vân thành thật trả lời.
“Ta biết rồi.” Lưu Phong nhíu mày hỏi: “Còn có tinh tức gì nữa không? Bệ hạ không có phái người lại sao?”
“Hồi bẩm chủ công, cho đến hiện tại, chỉ có ba mươi tám người đến thăm ngài, bệ hạ cũng không có phái sứ giả tới”. Hắc Vân cố gắng nhớ lại chuyện mấy ngày nay, không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
“Được rồi, ta biết rồi, mấy ngày nay đã khổ cực cho ngươi và các huynh đệ, hôm nay ta cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày, mang theo bọn họ ra ngoài thư giãn một chút đi”. Có thể tưởng tượng ra, trong thời gian bảy ngày này, Hắc Vân và mười một người ngày đêm trấn giữ trước cửa, tinh thần của bọn họ đã rất mệt mỏi. Lưu Phong tuyệt không ủy khuất thuộc hạ.
“Chủ công, bảo vệ người chu toàn là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta không thể tự tiện rời đi được”. Hắc Vân quả thật có chút mệt mỏi, nhưng hắn không muốn bỏ đi. Thời gian bảy ngày này, Hắc Vân cơ hồ không có chợp mắt, mà mười tên thuộc hạ, mỗi ngày thời gian ngủ cũng không vượt quá ba giờ.
“Đi đi, mang theo các huynh đệ thư giản nghỉ ngơi một chút đi, tối nay trở lại, ta sẽ giao cho các ngươi nhiệm vụ mới”. Lưu Phong thòng thêm một câu: “Đây là mệnh lệnh”.
Hắc Vân gật đầu, lập tức hỏi: “Chẳng biết chủ công hôm nay có an bài gì không?”