Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hi Du Hoa Tùng

Chương 316: Suốt đời làm kỹ nữ

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

Tình nhi đứng một bên cũng âm thầm kinh ngạc, tiểu thư hôm nay quả thật là khách sáo, trước đây khách nhân muốn nghe nàng đàn cũng rất khó khăn, hôm nay lại chủ động đàn cho Lưu Phong nghe.

Vốn Tình nhi còn tưởng Lưu Phong nghe tiểu thư mình nói xong sẽ tỏ ra hưng phấn, ai ngờ Lưu Phong lạnh lùng nói: “Cô nương, tại hạ hôm nay đến đây không phải là vì nghe đàn.” Lưu Phong không phải là người cổ đại, hắn vẫn thích âm nhạc ở kiếp trước hơn, âm nhạc tại thời này đối với hắn chẳng tính là gì cả.

Tình nhi thấy hắn nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ dám chắc tiểu thư sẽ nổi trận lôi đình, hạ lệnh tiễn khách.

Bất ngờ là Liễu Oanh không vì lời nói của Lưu Phong mà tức giận, ngược lại nàng tươi cười nhìn Lưu Phong nói: “Ta biết nhưng công tử nếu đã tới đây thì cũng nên nghe ta tấu một khúc nhạc xem sao.”

Lưu Phong rất muốn cự tuyệt nhưng lại bác bỏ ý nghĩ này, đành bất đắc dĩ nói: “Đã vậy xin cô nương biểu diễn.”

Tình nhi đột nhiên có một loại cảm giác tức giận, Lưu Phong đáng chết này dám coi thường tiểu thư, loại ngữ khí mà hắn nói vốn trước giờ chưa có ai dám dùng với tiểu thư cả.

“Thỉnh công tử chọn một khúc nhạc.” Liễu Oanh thủy chung vẫn duy trì nụ cười trên môi nói.

Lưu Phong thoáng do dự một lát, lạnh nhạt nói: “Thỉnh cô nương tùy ý.”

“Đã như vậy thì ta sẽ vì công tử tấu một khúc Thanh Nhã Lưu Thủy Lưu Hà có được không?” Liễu Oanh tay đặt trên cổ cầm, hỏi.

Chó má Thanh Nhã Lưu Thủy, ta có biết quái gì đâu. Bất quá hắn vẫn gật đầu, làm ra vẻ hiểu biết: “Hay lắm, bài này hay lắm.”

Tiếng đàn du dương nổi lên, Lưu Phong lẳng lặng ngồi bên bàn thưởng thức cầm kỹ mà rất nhiều nam nhân khác mơ tưởng đến.

Bất quá giờ phút này hắn hoàn toàn chẳng để ý đến âm thanh du dương này, hắn là đang suy nghĩ xem làm thế nào mà có thể thuyết phục được vị tiểu thư thanh cao này.

“Công tử, xin mời uống trà.” Nha hoàn Tình nhi dâng lên một chén trà, thấp giọng hỏi: “Công tử, người tựa hồ vẫn chưa chăm chú nghe tiểu thư gảy đàn?”
Lưu Phong tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, không nói gì, hoàn toàn không biết sự tồn tại của Tình nhi.

Tình nhi chu miệng nói: “Công tử có biết là thiên hạ này có bao nhiêu nam nhân muốn nghe tiểu thư ta khảy đàn không?”

Mẹ kiếp, ta như thế nào kệ ta, ngươi lải nhải cái gì? Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Ta nói Tình nhi cô nương, ngươi có thể yên tĩnh được không? Ngươi không nói chuyện không chịu được sao?”

Tình nhi nghe vậy nhất thời sắc mặt đỏ bừng, đang muốn mở miệng mắng to, không nghĩ ra Liễu Oanh đã đàn xong, chậm rãi nhìn Lưu Phong nói: “Xem ra công tử quả thật không thích nghe tiếng đàn của ta.”

Lưu Phong xấu hổ nhìn vẻ mặt ôn nhu của Liễu Oanh, cũng cảm thấy một trận yêu thương, thậm chí có cảm giác muốn ôm nàng vào ngực.

“Tại hạ không hiểu âm luật, khiến cô nương chê cười.” Lưu Phong dứt khoát không hể giả bộ nữa, lời thật nói thật, dù sao thì hắn nghe không hiểu cũng không phải là việc quá nhục nhã.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Oanh nhìn chằm chằm vào Lưu Phong mỉm cười: “Công tử quả thật không thông âm luật?”

Lưu Phong gật đầu, nghiêm mặt nói: “Không sai, tại hạ quả thật không thông âm luật, thật là phụ một phen thịnh tình của cô nương, thật là đàn gảy tai trâu.”

“Ặc!”

Liễu Oanh nghe Lưu Phong nói xong không nhịn được bật cười: “Công tử thật là thú vị, tự so sánh mình với trâu.”

Mẹ kiếp, ta đương nhiên không phải là trâu, đây là thành ngữ, có biết không? Tiểu thư cổ đại thật không có văn hóa. Văn hóa cổ kim khác biệt, Lưu Phong cũng không thể giải thích thêm cho Liễu Oanh được.

“Cô nương, mặc dù tại hạ không thông âm luật nhưng ta từ khúc nhạc của cô nương mà cảm nhận được nội tâm bi thương của cô nương. Nếu ta đoán không sai thì cô nương hình như cũng không thích ở nơi này bán nghệ?”

“Làm càn.” Tình nhi nghe Lưu Phong nói tiểu thư bán nghệ, nhất thời tức giận quát lên, sắc mặt đại biến.

Lưu Phong hừ một tiếng nói: “Ngươi là nha hoàn mà thôi, không lẽ không biết quy củ.”

“Tình nhi, lui ra.” Liễu Oanh thấy sắc mặt Lưu Phong biến đổi vội quát Tình nhi, sau đó xoay người xin lỗi: “Công tử, cũng là trách ta ngày thường quản giáo nha hoàn không nghiêm, xin người bỏ qua.”

“Cô nương, chuyện này không quan trọng, ta chỉ muốn biết là lời ta vừa nói với cô nương có đúng hay không?” Lưu Phong lạnh nhạt hỏi.

Liễu Oanh thoáng do dự, nói: “Công tử, nữ tử của thiên hạ có ai mà nguyện ý tại nơi này mãi nghệ đâu?”

“Nói như thế thì cô nương cũng là bất đắc dĩ?” Lưu Phong trầm tư một chút nói: “Nếu ta có thể mang cô nương rời khỏi chỗ này, cô nương có nguyện ý không?”

Liễu Oanh lạnh nhạt cười: “Công tử nói đùa chăng?”

Lưu Phong khẽ buông chén trà xuống, trầm giọng nói: “Không dối gạt cô nương, hôm nay ta đến đây là muốn mang cô nương rời khỏi nơi đây.”

“Công tử nói là thật?”

“Đương nhiên là thật.” Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Nếu cô nương không tin thì ngay bây giờ ta có thể mang nàng rời đi.”

Liễu Oanh nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ tươi cười, bất quá nhanh chóng chuyển thành bi thương: “Công tử, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh chỉ là ngươi không thể mang ta rời khỏi đây được.”

“Vì sao? Không lẽ là vì cô nương đã ở nơi này lâu quá nên sinh ra cảm tình với nó?” Lưu Phong cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.

“Cảm tình?” Liễu Oanh lạnh nhạt cười: “Công tử quả nhiên là thú vị, chỉ là nữ nhân bình thường thì không ai có thể sinh ra cảm tình với nơi yên hoa phong nguyệt này cả.”

“Vậy thì vì sao?” Lưu Phong càng thêm khó hiểu.

Lưu Phong khẽ đứng dậy, chậm rãi nói: “Công tử có điều không biết, cả đời ta vĩnh viễn là thân phận hèn mọn, không thể rời khỏi nơi này được.”

Lưu Phong kinh hãi, vội vàng hỏi: “Vì sao?”

“Công tử thật muốn biết sao?” Liễu Oanh khẽ do dự hỏi.

“Đương nhiên, ta nói rồi, ta nhất định muốn mang nàng rời đi, nàng tốt nhất nên nói rõ ràng ra có chuyện gì?”

“Ba năm trước đây ta đắc tội với một người. Người này ỷ vào quyền thế tại triều đình mà đem ta vào chỗ này, vĩnh viễn cả đời cũng không được chuộc thân. Công tử có muốn biết ta đắc tội với ai không?” Lời cuối cùng của Liễu Oanh rõ ràng là có chút khiêu khích hắn.
“Nói là ai, người nào ác độc lại muốn cô nương cả đời ở nơi này?” Lưu Phong nhíu mày hỏi.

“Công tử, người này quyền to chức trọng, sợ rằng ngươi cũng không chống lại được.” Liễu Oanh tựa hồ muốn nói ra nhưng lại thôi.

Lưu Phong lạnh nhạt, cười nói: “Là Yến Vương hay Hoàng thái tôn? Đừng nói là nàng đắc tội với cả hai người này nhé.”

Liễu Oanh thấy hắn cũng tỏ vẻ quan tâm, do dự một chút, nói: “Là Yến Vương. Ba năm trước đây ta và Yến Vương ngẫu nhiên gặp nhau, Yến Vương vừa thấy ta liền sinh ra tà tâm. Bất quá ta lúc đó cự tuyệt hắn. Quả nhiên là Yến Vương mặc dù mặt mũi đạo mạo nhưng lại là một ngụy quân tử, chẳng những dùng thủ đoạn cướp đi thân thể ta mà còn giam ta vào nơi này, cả đời cũng không cho ta rời khỏi nơi này.”

Mẹ kiếp, coi như xong, ngay cả nhũ trư cũng đã bị lão già Yến Vương xơi rồi. Bất quá kích tình tú của Lưu Phong cũng không quan tâm đến nữ nhân còn trinh hay không, cái này có thể làm giả dấu Thủ cung sa được hết.

“Nguyên lai là vậy, Yến Vương quả thật ghê tởm. Được rồi, gia đình của ngươi đâu?” Lưu Phong lơ đãng hỏi. Hắn quyết định sẽ giúp nữ nhân này một phen, nếu người nhà của nàng đang bị giam thì sẽ cứu ra, nếu nhà nàng thiếu thốn thì sẽ xuất tiền ra cho họ.Tóm lại sẽ làm cho nàng hiểu được tình người.

“Đã chết. Bởi vì ta cố chấp mà cả nhà ta, kể cả đệ đệ còn nhỏ cũng đã bị thuộc hạ Yến Vương giết chết. Quên đi, chuyện quá khứ ta cũng không muốn nghĩ đến nữa. Công tử, bất kể thế nào thì ta cũng rất cảm kích ngươi.” Liễu Oanh thật sự không tin một người là Bá tước lại có thể cứu được nàng ra khỏi chỗ này.

“Trước tiên không cần cảm kích.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói: “Cho dù là cảm kích thì nàng cũng đợi ta cứu nàng ra khỏi đây, lúc đó hãy cảm kích.”

Liễu Oanh nghe vậy, trong lòng run lên, có vẻ kích động: “Công tử, ngươi nói ngươi thật sự có thể cứu ta rời khỏi chỗ này?”

Lưu Phong cười ha ha, tự tin nói: “Đương nhiên, ta đã nói từ đầu, ta sẽ mang nàng rời khỏi đây mà.”

“Công tử, nếu người có thể mang ta rời khỏi nơi này thì Liễu Oanh đời này sẽ làm trâu ngựa cho công tử để báo đáp đại ân.” Liễu Oanh vốn là muốn nói lấy thân báo đáp nhưng nghĩ lại mình đã là hoa tàn bại liễu, sao dám vọng ngôn.

“Làm trâu làm ngựa? Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Lưu Phong cười nói: “Cô nương, tại hạ có thể dám chắc mang người rời khỏi đây nhưng là ta có một điều kiện.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky