Trương Tử Ngưu hừ lạnh một tiếng, lập tức hướng lão hoàng đế nói: “Bệ hạ, ai đúng ai sai, có thể tra xét rõ ràng, thần chỉ lo lắng cho lợi ích của Thiên Thương Nhân Gian.”
Lão hoàng đế tức thì sắc mặt khó chịu, đúng vậy, cản trở sinh ý của Thiên Thượng Nhân Gian, chẳng phải cắt đứt nguồn thu nhập của ta sao. Tuy nói là quân phí viễn chinh là từ Thiên Thượng Nhân Gian xuất ra, nhưng nói không chính xác, để có thể tập trung tại kinh đô, còn phải chu chuyển qua Giang Nam.
Nghĩ tới đây, lão hoàng đế tức giận, quay xuống Mã Đằng quát mắng: “Hỗn trướng, Lưu ái khanh mà các ngươi còn không biết sao? Chuyện như thế sao có thể do hắn được, dứt khoát là do sơ suất của thị vệ đại nội. Hừm, Mã Đằng, ngươi hành luật bất nghiêm, đáng phải chịu tội gì?”
Mã Đằng nhất thời ngây dại, làm thế nào để tốt đẹp bây giờ. Như thế này không phải bệ hạ thiên vị Lưu Phong rõ ràng sao.
Bá quan văn võ toàn triều thầm giật mình, rốt cuộc Lưu Phong có biện pháp gì mà tự nhiên có thánh sủng này, thật sự làm người khác kinh ngạc, ghen tỵ.
Đương nhiên, trên triều vẫn còn vài người minh bạch. Bọn họ đối với sự trọng thị của bệ hạ đối với Thiên Thượng Nhân Gian có thể nhìn ra một chút gì đó.
Một ít quan viên cơ trí còn thường xuyên bí mật tới Thiên Thượng Nhân Gian tiêu pha, trên thực tế cũng xem như là quyên góp cho bệ hạ viễn chinh.
Việc này, bệ hạ phái Chân Long vệ đi đốc sát Thiên Thượng Nhân Gian, hồi báo tất cả sự thật. Vì thế, những quan viên cơ trí này đều nhận được khen ngợi và ban thưởng của lão hoàng đế. Nói quá lên là có thể thuận lợi thăng quan tiến chức.
Kể từ đó, việc mua bán quan chức đã bị biến tướng. Nhưng thời gian khẩn cấp, lão hoàng đế nóng lòng hoàn thành mười phần lực lượng của mình, vì quân phí nên cũng bất chấp nhiều như vây.
Mã Đăng vội vàng nói: “Vi thần có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt!” Đến lúc này, Mã Đằng cũng không dám tranh chấp, giằng co cùng lão hoàng đế, như vậy không phải muốn chết sao?
“Hừ, ngươi biết tội là tốt rồi”. Lão hoàng đế nhíu mày một cái, tựa hồ nghĩ được biện pháp gì hay, trầm giọng nói: “Như vậy đi, thị vệ, thuộc hạ của ngươi quấy nhiễu sinh ý củâ Lưu ái khanh, trẫm xét xử công bằng, phạt ngươi tám vạn lượng bạc bồi thường cho Thiên Thượng Nhân Gian, ngươi có phục không?”
Phục chứ, đương nhiên phục chứ, chuyện chỉ đơn giản là phạt tiền như vậy, Mã Đằng tự nhiên hân hoan tiếp nhận. Tuy vậy, số lượng tám vạn lượng quả thật lớn. Phải biết rằng, lần này giúp đỡ Thái tôn làm việc, hắn tổng cộng mới cho năm vạn lượng bạc. Tính toán cho kỹ, chính mình chịu lỗ mất ba vạn lượng. Thật sự là ứng với lời xưa: “Mất cả chì lẫn chài”
“Thần tạ chủ long ân!” Mẵ Đằng cung kính dập đầu hành lễ. Tiền thì không quan trọng, tóm lại vẫn còn tại vị lo gì sau này không có người biếu xén.
Tình hình trong hoàng cung rất nhanh chóng truyền tới Lưu Phong thông qua tổ chức tình báo cường đại Nữ Nhân Hoa.
Lưu Phong âm thầm bật cười, lão hoàng đế quả thật rất trượng nghĩa, ít ra là biểu hiện trước mắt cũng không tệ lắm. Chỉ là chuyện qua cầu rút ván có xảy ra hay không, Lưu Phong cũng không dám cam đoan.
Lão hoàng đế sắc sảo, thâm sâu, tuyệt đối không phải là người Lưu Phong có thể hiểu được. Bây giờ chỉ có thể đi bước nào thì nghe ngóng bước đó.
Từ chuyện này mà nói, Lưu Phong có rất nhiều tức giận trong lòng. Thái tử phi biết rõ thân phận của mình, lại hoàn toàn dung túng Thái tôn giả mạo làm ra chuyện như vậy, rõ ràng là chẳng xem mình ra gì.
Nói cách khác, trong lòng Thái tử phi Lưu Phong hắn so với Thái tôn giả mạo kia cũng không bằng. Lần trước tại tẩm cung của Ân quý phi hai người đã hoàn toàn bắt tay với nhau. Ngôn ngữ Thái tử phi lúc đó tựa hồ rất quan tâm tới hắn, cuối cùng còn lặp đi lặp lại nhiều lần, cố gắng tỏ ra là một người mẫu thân tốt.
Bây giờ nhìn lại, bất quá đều là lời ngoài mặt thôi.
Đàn bà quả nhiên là dạng khẩu thị tâm phi nhất (gần giống Khẩu phật tâm xà).
Trong đầu Lưu Phong lúc này hiện lên một đạo sát khí. Đàn bà như vậy thật sự đáng chết. Nếu không phải lúc đầu do đáp ứng Chu Phong, nếu không hắn đã tìm cơ hội giết chết mụ đàn bà độc ác này đi rồi.
Có một số việc trong lòng Lưu Phong rất mâu thuẫn. Thái tử phi từ đầu chí cuối đều lặp đi lặp lại rằng những gì năm đó Chu Phong thấy đều là giả. Biểu hiện thật sự chân tình của Thái tử phi làm hắn có chút dao động, nhưng hiện nay nhìn lại, hết thảy đều là dối trá. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với Thái tôn giả mạo kia, nhưng Lưu Phong có thể dám chắc, so với Chu Phong thì Thái tử phi quan tâm tới Thái tôn giả mạo hơn.
“Xú nương môn, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa”. Lưu Phong đã nghĩ thông suốt, đợi sau này thế lực của hắn lớn mạnh, không cần phải chờ tới khi Thái tôn giả mạo kiềm chế Yến vương phủ, hắn là người đầu tiên giết chết tên tạp chủng giả mạo kia, coi như là vì Chu Phong xả cơn uất ức.
Chỉ huy tại Giang Nam mười ngày trời, Lưu Phong tính muốn trở về. Mấy người thương nghị một chút, quyết định lần này chỉ có Ân Tố Tố đi theo Lưu Phong. Tố Nương còn muốn ở lại gấp rút thời gian để bồi huấn Phượng Vệ. Liễu Thanh Nghi không muốn từ bỏ Khoa kỹ báo chỉ vừa mới thành lập. Hơn nữa Thiên Thượng Nhân Gian ở Giang Nam cũng cần có người thiết yếu để cai quản, vì thế nàng quyết định lưu lại.
Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, trước mắt cũng chỉ đành như vậy.
Nói cho cùng, bên người hắn vẫn còn thiếu nhân tài, đặc biệt một nhân tài trung thành.
Trước khi đi, Lưu Phong chủ ý đi gặp nhạc trượng đại nhân Ân Nguyên Đạo.
Đầu tiên, Lưu Phong vẫn luôn luôn lên kế hoạch để thu xếp cho Ân Nguyên Đạo lên kinh đô, cùng với Vương Đức Vọng chăm sóc lẫn nhay. Tuy nhiên Ân Nguyên Đạo không đồng ý.
Cơ nghiệp của lão tại Giang Nam đang phát triển rất tốt. Vạn nhất tương lai Lưu Phong ở kinh đô có xảy ra chuyện gì thì Giang Nam chính là nơi tiếp việc cho hắn. Lưu Phong sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng tán thành đề nghị của Ân Nguyên Đạo. Hơn nữa với cố gắng liên tục của bản thân, Ân Nguyên Đạo tranh thủ kiêm luôn hai chức quản lý thuận lợi. Thật vậy, Tổng đốc phủ và Thủ bị phủ đồng thời nắm trong tay, chân chính trở thành lão đại ở chính quyền nơi đây.
Về phần người ban đầu thay thế cái ghế Thủ bị của Vương Đức Vọng, từ sau khi giao thủ cùng Lưu Phong đã sớm xin từ chức. Từ lúc người nọ đi rồi, Giang Nam thủ bị cũng trở thành một củ khoai tây nóng, không ai dễ dàng tiếp nhận.
Ngoài ra chuyện này cũng có nguyên nhân, Lưu Phong mới thuyết phục thành công lão hoàng đế, để cho Ân Nguyên Đạo kiêm nhiệm. Thứ nhất để đạt được mục đích của hắn, thứ hai cũng giúp đế quốc loại bỏ đi không ít phiền toái.
“Phong nhi, ta nghe Quý phi nương nương nói, ngươi muốn làm đại sự?” Sau khi gặp mặt hai người cũng không hàn huyên mà trực tiếp nói vào chính chuyện.
Lưu Phong trầm mặc, một lát sau nói: “Nương nương nói với người những gì?”
Ân Nguyên Đạo trầm giọng nói: “Quý phi nương nương nói như nào cũng không quan trọng, ta muốn biết ngươi nghĩ như nào?”
Lưu Phong có chút do dự, muốn đem chuyện nói cho sáng tỏ, nhưng hắn cũng không rõ rốt cuộc Ân Nguyên Đạo sẽ phản ứng như thế nào.
“Không cần ngại, ta với ngươi cũng không phải ngoại nhân. Trong lòng ngươi nghĩ gì, sao còn không nói ra?” Ân Nguyên Đạo tựa hồ nhìn ra sự do dự trong lòng Lưu Phong. Lãnh đạm nói: “Ngươi là phu quân của Tố Tố, cũng coi như là con trai một nửa của ta. Bất kể ngươi quyết định việc gì, ta cũng đều giúp ngươi, kiên định đứng cùng phe với ngươi. Yên tâm, ta tuyệt đối không so sánh với lão đầu vương gia chán ngán kia”
“Bởi vì có chút nguyên nhân, con muốn làm một đại sự.” Lưu Phong dửng dưng nói.
“Ta biết ngươi muốn làm đại sự”. Ân Nguyên Đạo bình tĩnh nói.
Lưu Phong hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Đại sự theo như lời con nói, có lẽ ngoài sức tưởng tượng của người!”
Ân Nguyên Đạo mỉm cười: “Nói đi nói lại cũng chỉ là coi trọng cái ghế của ngươi, có cái gì là khó có thể tượng tượng?” (nghe giống qcáo SamSung Ultra thế)
Lưu Phong trầm mặc, trầm giọng hỏi: “Người cũng đã biết rồi”
“Ta sao có thể biết?” Ân Nguyên Đạo cười lạnh một tiếng nói: “Sự thật, từ khi ngươi thoát ly Phượng viên, tự lập môn hộ thì ta cũng phát hiện ra một chút. Mà gần đây, ngươi bí mật xây dựng đội ngũ tình báo, lực lượng vũ trang của mình, tất cả ta đều biết. Chỉ cần là người thông mình cũng không khó nhận ra dụng ý chân thật của ngươi”.
Lưu Phong hơi giật mình: “Theo như nhạc phụ nói, rất nhiều người cũng biết tâm tư của con sao?”
“Không sai, rất nhiều người cũng biết. Tuy nhiên.” Ân Nguyên Đạo hờ hững nói: “Không ai chú ý ngươi, cũng không ai ủng hộ ngươi. Như thế cục trước mắt, ai cũng biết Đông cung và Yến vương phủ là lớn nhất. Các thế lực nơi khác rất khó chống lại hai thế lực lớn này. Cho nên, không chỉ ngươi, ngay cả còn có vài vị hoàng tử của bệ hạ, cũng không ai để ý tới bọn họ. Cũng không ai ủng hộ. Tối đa, chỉ là làm nhiều thêm sự chế giễu mà thôi”.
Dừng một chút, Ân Nguyên Đạo đột nhiên cười nói: “Sự thật, lực lượng Đông cung và Yến vương phủ nắm giữ có thể so sánh với lực lượng trong tay bệ hạ, khác biệt cũng rất lớn.”
Lưu Phong đột nhiên ôm đầu, cả kinh nói: “Lực lượng trong tay bệ hạ không phải bị chia nhỏ rồi sao?”
“Ngươi sai rồi.” Ân Nguyên Đạo nhẹ giọng nói: “Lấy lực lượng Quân Bộ mà nói, bệ hạ nắm giữ bốn đại chủ lực tối tinh nhuệ đó là: mãnh hổ quân đoàn, tham lang quân đoàn, thất sát quân đoàn, phá quân quân đoàn. Bốn đại quân đoàn này lực chiến đấu mạnh vô cùng, người bình thường tuyệt đối không có khả năng tưởng tượng được. Ngay cả Yến vương tam vệ cũng không thể chống lại một trong số đó”.
Lưu Phong thở gấp một hơi, không nghĩ tới Lão Hoàng Đế lại lộ ra thế lực cường đại như thế. Vậy phải thay đổi sách lược, cho phù hợp với hiện tại, để cho Lão Hoàng Đế biết thân phận của mình, để có thể nhận được đồng tình và ủng hộ. Chỉ có như vậy, mới có thể không bị thất bại.“
Lưu Phong suy nghĩ một chút hỏi: “Viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang, Bệ hạ sẽ dùng đến tứ đại quân đoàn này sao?“
“Nhiều nhất chỉ vận dụng hai quân đoàn.” Ân Nguyên Đạo suy nghĩ một chút nói: “Mãnh Hổ quân đoàn, Tham Lang quân đoàn, Thất Sát quân đoàn, Phá Quân quân đoàn trách nhiệm nặng nhất chính là bảo vệ Hoàng thành và an nguy của Bệ hạ. Bất kể lúc nào cũng có hai quân đoàn ở lại canh giữ kinh đô. Cho tới bây giờ, không ai biết bốn quân đoàn này ở địa phương nào, thậm chí có người nói, bọn họ hiện ẩn nấp ngầm dưới đất Cung điện.”