Lúc Lưu phong mở cửa bước vào phòng thì Nghê Thường đang ngồi ngẩn người trước cửa sổ. Mái tóc xõa xuống dưới che khuất nửa mặt nhưng vẫn thấp thoàng thấy cằm mượt mà. Nàng mặc áo ngủ cộc tay làm hiện ra cánh tay trắng nõn như phấn, còn người nghiêng về phía trước để lộ ra vóc dáng hoàn mĩ.
“Tam sư tôn—!” Lưu Phong nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Nghê Thường quay đầu lại mỉm cười: “Phong nhi đã đến rồi à—!”
Trước cửa sổ bày ra hai ghế dựa màu vàng đỏ gỗ lim và một cái bàn chạm trổ. Lưu Phong đi tới ngồi bên cạnh Nghê Thường mỉm cười nói: “Tam sư tôn nghĩ gì vậy? Có phải đang luyến tiếc buộc phải rời ta a?”
“Ân—!”
Vốn Nghê Thường đang lo lắng không biết nên nói lời từ biệt với Lưu Phong như thế nào, không nghĩ rằng người ta đã tìm tới mình cho nên giờ phút này nàng tuyệt không che dấu tình cảm của mình nữa.
“Tam sư tôn, làm sao mà người không nói sớm một chút cho ta a. Nếu Tứ sư tôn cũng không nói cho ta biết các người phải đi tu luyện thì đến bây giờ ta vẫn còn chưa biết các người phải đi đó?” Lưu Phong có chút giận dữ.
Nghê Thường nghiêng đầu nhìn Lưu Phong, ánh mắt lờ mờ toát ra một vẻ đau thương: “Phong nhi, ngươi biết không? Trước giờ ta cũng không hề nhận ra, nhưng mà hiện tại không biết làm sao ta phi thường không muốn rời khỏi ngươi. Ở cùng với ngươi trong một tòa nhà thì cho dù không được gặp mặt trong lòng ta vẫn cảm thấy yên tâm.”
“Tam sư tôn, nữ nhân lúc đang yêu cuồng nhiệt đều như vậy.” Lưu Phong mỉm cười đi tới nắm lấy cánh tay trắng nõn của Nghê Thường ở trên bàn rồi vuốt ve nhẹ nhàng.
“Đang yêu cuồng nhiệt?”
Lời của Lưu Phong đã làm Nghê Thường lập tức hiểu rõ tâm tình của mình.
Lưu Phong thấy ánh mắt Nghê Thường không có có vẻ thẹn thùng thì trong lòng vui vẻ, có lẽ khúc mắc của Tam sư tôn đã được đả thông.
“Phong nhi, sau khi ta đi thì ngươi có nghĩ đến ta không?” Giờ phút này Nghê Thường đâu còn phong thái của Vân Mộng Trạch tiên tử nữa, ngược lại có vẻ như là một tiểu thê tử sắp phải rời khỏi nhà.
“Ân, ta sẽ nhất định sẽ nhớ Tam sư tôn.” Lưu Phong nghiêng đầu ngắm nghía Nghê Thường nói rất nghiêm túc.
“Khi ta đi rồi mỗi ngày ngươi đều phải nghĩ tới ta, nếu không là ta sẽ tức giận đó” Nghê Thường cũng nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Lưu Phong rồi cắn môi nói.
“Tam sư tôn, người yên tâm. Lúc nào ta cũng sẽ nghĩ tới người tuyệt đối không bao giờ ngừng” Dường như Lưu Phong có ý thề với trời đất.
Nghê Thường hơi hơi động tâm bèn trịnh trọng nói: “Ân, ta tin tưởng ngươi—!”
Thấy Nghê Thường đáng yêu và trang trọng giống như thiếu nữ mộng mơ, Lưu Phong có chút động tâm, không kìm nổi kéo Nghê Thường vào ngực.
“Ngươi làm cái gì?” Nghê Thường dường như có chút thẹn thùng, tuy nhiên chẳng qua nàng cũng chỉ từ chối tượng trưng một chút rồi thuận theo Lưu Phong với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Lưu Phong được voi đòi tiên (nv: tị tử thượng kiểm), được một tấc lại muốn tiến một thước. Thấy Nghê Thường e ấp khi bị mình kéo vào trong lòng, thì lá gan cũng lập tức lớn lên, đôi tay bắt đầu làm loạn.
Nghê Thường cảm thấy mặt mũi đỏ bừng, toàn thân nóng rực đành gắt nhẹ: “Không được làm càn.”
Lưu Phong nở một nụ cười gian xảo rồi nói một cách vô sỉ: “Tam sư tôn, không bằng trước khi người đi thì chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa?”
“Có ý nghĩa?” Nghê Thường hơi khó hiểu.
“Chính là thứ sẽ thúc đẩy tình cảm của chúng ta, tỷ như nói làm một vận động linh tinh gì gì đó.” Trước mặt Nghê Thường thì Lưu Phong vẫn không dám mạnh bạo nên đành phải uyển chuyển giải thích.
“Đi tìm chết a, tiểu sắc lang, ngươi lại muốn mấy chuyện xấu?” Gần đây Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân ở cùng một chỗ nên đã hiểu được rất nhiều chuyện thế gian. Trong lời của Lưu Phong làm nàng hơi tưởng tượng, chợt nghe ra có ý tứ gì. Cái gọi là vận động, chính là thứ mà hắn thường nói ra miệng là vận động làm cho cuộc sống sung sướng.
Nghê Thường nhớ rõ, lần trước Trương Mỹ Nhân có nói với nàng rằng Lưu Phong bảo vận động làm cuộc sống sung sướng có lợi cho việc thúc đấy tình cảm của hai người, điều tiết cái gì sức khỏe, còn nâng cao tu luyện. Tóm lại là rất nhiều thứ tốt, vừa tu luyện lại vừa hưởng thụ vận động. Nói thật ra cũng làm Nghê Thường muốn thưởng thức một chút. Nhưng mà nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy được việc này đợi sau khi thành thân hãy làm. Nói vậy sẽ phù hợp của nàng chuẩn tắc đạo đức và nguyên tắc làm người.
Đương nhiên, nếu nàng tiếp tục bị lời của Trương Mỹ Nhân làm băn khoăn, thì chuẩn tắc cùng nguyên tắc phỏng chừng cũng khó mà giữ gìn được lâu nữa.
Chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của Nghê Thường, còn tay Lưu Phong đặt lên eo lưng nàng, nhẹ nhàng nắn rồi nói: “Tam sư tôn, không chỉ do ta ham muốn, chủ yếu là nàng quá đẹp—!”
“Tam sư tôn, ta yêu nàng—!”
Lưu Phong đột nhiên động tình nói một câu, hai tay nâng mặt Nghê Thường. Lập tức Nghê Thường thấy tim đập nhanh hơn, ánh mắt cũng bắt đầu vô cớ mà bối rối.
“Phong nhi, ngươi muốn làm gì?” Nghê Thường dường như đã hiểu rõ tâm tư của Lưu Phong, nhưng mà nàng vẫn là không kìm nổi hỏi một câu. Rồi đành chấp nhận kiểu nửa nạc nửa mỡ, đầu của nàng bị Lưu Phong từ từ kéo tới, đôi môi anh đào nhẹ nhàng gắn vào miệng rộng của Lưu Phong.
Nghê Thường vừa thẹn vừa sợ, vội vàng nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi cong dài hơi hơi run rẩy, mùi thơm hoa lan phảng phất lan tỏa trên mặt Lưu Phong.
Tâm thần Lưu Phong rung động, hai tay ôm đầu Nghê Thường rồi chu môi hôn. Đầu lưỡi linh hoạt trong miệng nữ nhân, hơn nữa lại quấn quýt cùng lưỡi thơm mùi đinh hương của nữ nhân.
Lúc hôn xong vẻ mặt Lưu Phong mập mờ, hai tay vẫn ôm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nghê Thường mà cẩn thận cảm nhận. Nghê Thường hơi hơi mở to mắt, ánh mắt mê ly, tràn đầy vẻ xấu hổ yêu kiều. Thấy Lưu Phong nhìn mình chằm chằm, nàng nhẹ nhàng sẵng giọng: “Không được nhìn, tiểu sắc lang nhà ngươi chỉ biết chọc ghẹo ta”.
Lưu Phong cũng chẳng để ý tới vẻ thẹn thùng của Nghê Thường. Hắn biết miệng nàng nói vậy, nhưng kỳ thật trong lòng rất cao hứng, hẳn nàng cũng đang ước gì hắn liều mạng đây. Nữ nhân thôi, cuối cùng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lưu Phong đặt tay lên eo Nghê Thường ghì nàng vào sát hơn. Lại ngắm nhìn đôi môi anh đào ướt át mà nảy sinh ý tưởng tiếp tục hôn Nghê Thường. Mà lúc này Nghê Thường cũng ngượng ngùng chủ động vươn mặt tới. Dường như nụ hôn vừa rồi để lại cho nàng một ít hương vị khiến bây giờ đã biết chủ động.
Ngươi tình ta nguyện, miệng hai người lại một lần nữa gắn với nhau, đều không kìm nổi mà vươn tới. Lưu Phong đem cuốn chặt lấy lưỡi thơm tho của nữ nhân, tận tình nhón môi hôn.
Dưới sự thôi thúc của tình dục hắn cầm lòng không được lại sờ vào giữa hai đùi nữ nhân.
“Có chút ươn ướt—!”
Trong đầu Lưu Phong vừa mới xuất hiện ý niệm như vậy, đột nhiên cảm thấy đau điếng ở đầu lưỡi. Ngay sau đó hắn chợt nghe thấy âm thanh của Nghê Thường: “Tiểu sắc lang, chớ có được đằng chân lại lân đằng đầu”.
Lưu Phong một trận buồn bực, đầu lưỡi đau đớn hơn nửa ngày mới dịu đi một chút bèn dở khóc dở cười nhìn Nghê Thường: “Tam sư tôn, ngươi cũng hơi độc ác đi?”
Kì thật Nghê Thường cũng không phải cố ý. Nhưng mà nàng bị Lưu Phong sờ soạng bên dưới nên vừa kích động, vừa sợ hãi. Tâm tình có chút phức tạp nên mới đột nhiên cắn đầu lưỡi hắn.
Bây giờ ngẫm lại làm nàng thấy hối hận. Thứ nhất làm như vậy, nàng cảm thấy đã làm tổn thương sự quả quyết của Lưu Phong. Thứ hai, vạn nhất cắn đứt đầu lưỡi của Lưu Phong thì phải làm sao?
“Phong nhi. Thực xin lỗi, không phải ta cố ý địa.” Nghê Thường có chút xin lỗi.
Lưu Phong mỉm cười tuy cơn đau ở lưỡi đã biến mất, tuy nhiên hắn cảm thấy được vẫn cần hù dọa Tam sư tôn một chút. Nếu không về sau mỗi lần như thế lại dễ bị cắn đầu lưỡi.
“Tam sư tôn, đầu lưỡi của ta sợ là ngươi đã cắn bị thương?” Lưu Phong vẻ mặt bỡn cợt: “Tam sư tôn, nếu không người bồi thường một chút cho ta đi? Để ta lại sờ sờ người nơi đó đến khi có nước?”
Nghe tới “đến khi ra nước” làm Nghê Thường xấu hổ không chịu nổi, đỏ mặt nhẹ nhàng gắt lên rồi nói không vui: “Ngươi a, thật sự là đồ tiểu sắc lang.”
“Phong nhi, ngươi đừng làm xấu nữa, chúng ta cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy được không?” Nghê Thường cắn cắn môi, nói: “Đợi sau khi ta tu luyện trở về, ta nhất định đem thân mình cho ngươi được không?” Chính là sau một hồi thì lập trường của Nghê Thường cũng đã không kiên định nữa, đã muốn sửa thời điếm thành thân lúc động phòng khi cưới ra là chỉ còn sau nửa năm.
Lưu Phong nghe vậy, lập tức mừng rỡ. Cuối cùng cũng có hi vọng. Thời gian nửa năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Tuy nhiên tóm lại vẫn tốt hơn trước kia, ngay cả thời điểm cụ thể cũng đều không có.
Sau khi Thu Sương vụng trộm quay về Tiên Linh môn thì quyết định nâng số người cường hóa tu luyện tăng lên thành bốn. Không kể Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân đã xác định trước, giờ thêm cả Thủy Mị Nhi và Tần Thủy Dao cũng được Thu Sương cho cường hóa tu luyện. Dựa theo kế hoạch của Thu Sương, sau nửa năm tu vi bốn người sẽ tăng lên tới Thiên nhân hậu kỳ.
Tuy nhiên lần này quay về Tiên Linh môn vẫn làm Thu Sương có chút tiếc nuối. Vốn nàng định trộm nhiều bảo bối hơn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thêm hai kiện. Tuy nhiên thế cũng may so với không có. Bốn Thiên nhân hậu kỳ tu chân, hơn nữa nếu có Huyền Thiên Đồ Tiên trận pháp thì chỉ cần Bạch Huyền Y không ra tay là có thể cam đoan đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Lưu Phong.
“Thu Sương tỉ, như thế nào người đột nhiên đến đây. Đúng rồi, Tam muội, Tứ muội của ta, còn có mấy người Phong nhi cũng khỏe chứ?” Vào lúc Thu Sương hiện ra ở Phiêu Miểu Cốc, Thủy Mị Nhi và Tần Thủy Dao vừa mới hoàn thành một ngày tu luyện đang ngồi bên bờ Hàn Nguyệt Thủy đàm uống rượu ngắm trăng.
“Đúng vậy, Thu Sương tỉ, như thế nào mà người lại đột nhiên đến đây, không có chuyện gì trọng yếu chứ?” Thủy Mị Nhi cũng lên tiếng hỏi.
Thu Sương mỉm cười, nhún nhường với hai người rồi mới ngồi ở giữa hai nàng cười nói: “Yên tâm, Phong nhi, Nghê Thường, Tứ nha đầu đều tốt lắm. Ta lần này đến đâu, là có chuyện trọng yếu muốn nói với các ngươi” Nói xong, Thu Sương liền đem việc lúc trước đã nói với Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân kể qua lần nữa với hai người Tần Thủy Dao.
Sau khi hai người nghe xong, đều có vẻ mặt khó tin. Đồng thời đối tương lai của Lưu Phong cũng ẩn ước có chút lo lắng.
“Hai vị, ta biết tâm tư các ngươi. Các ngươi không cần lo lắng, chỉ cần dựa theo sự phân phó của ta mà làm. Nửa năm sau, trước kì Tu chân Đại hội thì tu vi của bốn người các ngươi nhất định đạt tới Thiên nhân hậu kỳ.” Thu Sương nói tràn đầy tự tin: “Đến lúc đó ta sẽ truyền cho các ngươi một bộ Tứ Tượng Huyền Thiên Đồ Tiên trận pháp. Chỉ cần bốn người các ngươi liên thủ thi triển trận pháp thì cho dù là tiên nhân cũng vị tất có thể đối phó được với các ngươi.”
“Thu Sương tỉ, chúng ta đều nghe lời người phân phó.” Trong thời gian nửa năm đạt tới Thiên nhân hậu kỳ. Chuyện tốt như vậy, Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi trước kia cho dù là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng hôm nay cơ hội như vậy thật sự ở xuất hiện trước mặt mình, cho nên các nàng đồng ý không chút do dự.
“Hai vị muội muội, có chuyện này ta phải nhắc nhở các ngươi một chút. Trong tương lai khẳng định các ngươi đều sẽ trở thành thê tử của Phong nhi. Cho nên a, ta hy vọng đợi cho sau khi tu luyện kết thúc thì các ngươi có thể cùng Phong nhi tiếp xúc nhiều hơn một ít để tranh thủ bồi dưỡng cảm tình a.” Lời này của Thu Sương kỳ thật chủ yếu là nói cho Tần Thủy Dao nghe. Thủy Mị Nhi bên kia đã sớm biểu hiện ý thích đối với Lưu Phong. Chỉ là vẫn bất hạnh không có cơ hội gặp Lưu Phong nhiều hơn.
“Thu Sương tỉ, ngươi yên tâm. Ta đều nghĩ vậy. Chờ khi tu luyện chấm dứt trở về thì ta sẽ cùng nói với Phong nhi” Thủy Mị Nhi và Trương Mỹ Nhân tính cách có chút giống nhau, đều là nữ nhân dám yêu dám hận.
Tần Thủy Dao thì lại đỏ bừng mặt, trong lòng có chút buồn bực. Cho tới nay ở trong mắt nàng thì Lưu Phong đều là tiểu quỷ đầu, tiểu thí hài. Bây giờ đột nhiên muốn thành quan hệ thê tử với nàng, chuyện này sao có thể được? Hơn nữa, dường như Tần Thủy Dao đối với Lưu Phong cũng không có gì giống tình yêu nam nữ. Chuẩn xác một chút mà nói thì nàng cùng Lưu Phong chỉ có tình cảm sư đồ.
“Đại tỷ, kỳ thật Phong nhi thật sự cũng không tồi mà tương lai tứ tỷ muội chúng ta cũng không phải chia lìa. Đây là chuyện tốt a, ngươi cũng đừng thẹn thùng do dự.” Vẻ mặt Thủy Mị Nhi bỡn cợt mà khuyên bảo.
Tần Thủy Dao có chút thẹn thùng, đỏ mặt lên khẽ sẳng giọng: “Đừng nói trước nữa, sự tình sau này thì để về sau hãy nói.”
Sau khi Yến vương tiếp thu đề nghị của Tam nhi tử Chu Cao Phi thì triển khai kế “minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” bí mật tiến vào kinh đô. (Minh tu sạn đạo ám độ Trần thương là kế của Hàn Tín dâng lên Hán Cao tổ giả vờ sửa đường sàn-sạn đạo, còn thực tế ba quân theo đường tắt ra Trần thương chiếm đất Tam Tần). Vương quyết định trước khi gặp mặt Hoàng đế bệ hạ thì thăm qua Thái tử phi để xác định mẹ đẻ của Lưu Phong rốt cuộc là ai. Nếu như có thể nói được thì Vương vẫn hy vọng cùng Thái tử phi liên thủ. Kỳ thật, cho tới bây giờ ở trong lòng Vương vẫn còn chút mong chờ nơi Thái tử phi.
Tuy nhiên Yến vương vẫn còn một thân phận khác phi thường bí ẩn, ngay cả trước mặt nhi tử Chu Cao Phi cũng không dám lộ ra chút nào.
Sau khi sắp xếp cho Chu Cao Phi vào chỗ bí mật của Yến vương phủ ở kinh đô, Yến vương đeo mặt nạ hoàng kim, lấy một thân phận khác xuất hiện tại Đông cung.