“Ha ha—!”
Lưu Phong mỉm cười: “Hiếm thấy nha, Yến Vương gia không ngờ cũng có chuyện cầu ta a. Chỉ bằng vào việc ngài tự mình mở miệng, bất kể là chuyện gì, ta đều đáp ứng ngài”.
Yến vương sửng sốt, không giải thích được bèn hỏi: “Lẽ nào ngài không sợ ta sẽ làm khó ngài sao?”
“Ta tin tưởng ngài—!” Lưu Phong nhẹ nhàng nói.
Yến vương thoáng trầm ngâm, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cười nói: “Trịnh vương, không thể không nói, trước đây ta đã xem thường ngươi. Bất quá bây giờ thì khác. Đừng xem ngươi tuổi còn trẻ, thế nhưng một thân anh hùng khí khái.”
“Ngươi đã đáp ứng thì ta cũng không khách khí nữa.” Yến vương trầm giọng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể cho Triệt nhi một con đường sống. Tuy rằng hắn đã chiếm tất cả những thứ đáng lí là của ngươi, thế nhưng hắn không có sai. Tất cả mọi chuyện đều là ta làm, ngươi cứ đổ hết lên đầu ta là được. Triệt nhi vô tội.”
Thấy Lưu Phong không nói lời nào, Yến vương tiếp tục nói: “Ta đã mất đi một nhi tử, ta không muốn bi kịch của Cao Phi lại tái diễn trên người Triệt nhi.”
“Vương gia, trước đây ta cũng xem thường ngài, không nghĩ tới ngài lại là người coi trọng thân tình a?” Lưu Phong trào phúng nói.
Yến vương há có thể không nghe ra ngụ ý trong lời nói của Lưu Phong, nhàn nhạt cười nói: “Có lẽ cái chết của Cao Phi đã làm ta thay đổi cách nghĩ. Cho nên, ta không hy vọng Triệt nhi chịu bất trắc gì. Trịnh vương, ta cầu ngươi một lần, hãy để cho con ta một con đường sống có được không?”
“Ngài nên đi xin Điềm nhi? Hơn nữa, dù sao hắn cũng là nhi tử của các người.” Lưu Phong nhẹ nhàng nói.
Yến vương cau mày gầm gừ: “Trịnh vương. Vì sao ta lại không đi cầu Thái tử phi thì trong lòng ngươi biết rõ hơn ai hết. Ngày nay nàng hận ta như vậy nên chẳng hề nghe ta. Nếu như ta đi cầu xin nàng thì chỉ có thể mang đến bất lợi lớn hơn cho Triệt nhi.”
“Cho dù nói như thế nào thì hắn cũng là nhi tử của nàng, ngài không cần phải lo lắng như thế.” Lưu Phong nói lãnh đạm: “Kì thật theo ta nghĩ thì không cần thiết phải giết người. Ta đã nói rồi, ta đã mất đi tất cả thì sẽ dùng thực lực của chính mình đoạt lại. Ta đã nói với hắn, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương. Nếu như hắn không quá tham vọng như vậy thì bây giờ không phải chịu khổ rồi”
Yến vương thở dài mà nói: “Trịnh vương, ngươi và Thái tử phi cùng phe lâu như vậy, chẳng lẽ còn không rõ ràng lắm sao? Nàng đích thị là một nữ nhân điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm được. Ta biết, mấy năm nay nàng không hề tin tưởng vào nam nhân, không hề tin tưởng thân tình. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng lời thỉnh cầu này.”
Lưu Phong gật đầu rồi nói: “Vương gia. Ta đáp ứng với ngài sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn. Bất quá về phần lúc nào hắn trở lại cạnh ngài thì chuyện này do Điềm nhi quyết định, ta không can thiệp vào. Còn nữa, ta cảm thấy nhận thức của ngài đối với Điềm nhi có chút cực đoan. Kỳ thực nàng vị tất giống như người mà ngài nghĩ. Ta tin tưởng một ngày nào đó sẽ biến nàng trở lại là một nữ nhân bình thường.”
“Đa tạ—!” Yến vương vui mừng cười cười: “Chỉ cần ngươi bảo chứng cho hắn một con đường sống, vậy là đủ rồi. Trịnh vương, ân tình này của ngươi ta sẽ nhớ kĩ, sớm muộn có một ngày ta sẽ báo đáp ngài. Nhưng mà chuyện tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế thì ta tuyệt đối sẽ không nhường ngươi. Ngươi cũng biết, ta khổ tâm bày mưu tính kế bao năm như vậy, há có thể buông xuôi.”
“Đương nhiên, ta cũng hy vọng ngài toàn lực ứng phó, có như vậy mới sảng khoái.” Lưu Phong cười nói tiếp: “Ta thích đối đầu với một cường giả. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta nghĩ ta cũng nên trở về. Từ hôm nay trở đi thì những tin tức tình báo liên quan đến Tĩnh Vương, chúng ta cùng nhau chia xẻ. Nhớ kĩ cần phải nhẫn nại”
“Trịnh vương, việc cấp bách là chúng ta nhất định phải mau chóng điều tra rõ thế lực ẩn dấu của Tĩnh Vương gia cường đại đến mức nào. Về điểm này thì ngươi có ưu thế hơn ta. Ta hy vọng ngươi tiết lộ cho ta, không nên giấu diếm.” Yến vương căn dặn một tiếng.
Lưu Phong đã đi được vài bước, liền quay đầu lại, nhàn nhạt cười nói: “Yên tâm đi.”
“Ngươi nên hảo hảo đối tốt với Điềm nhi, kỳ thực nàng cũng rất đáng thương a.” Khi Lưu Phong bước nhanh ra khỏi cửa, Yến Vương vẫn còn nói với thêm một câu.
Lưu Phong quay đầu mỉm cười với Yến vương, nhưng cũng không nói thêm lời nào.
.
.
“Điện hạ, điện hạ, là ta.” Đi ra khỏi phủ Yến vương chưa xa thì Lưu Phong dường như nghe được tiếng gọi của Trần Hoàng hậu. Hắn quay đầu lại liền thấy Trần Hoàng hậu đang đi tới ra sức vẫy tay.
Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi đứng lại hỏi: “Hoàng hậu tìm ta có việc gì a?”
Trần Hoàng hậu lẳng lơ uốn éo lưng thon đi tới, chỉ thiếu chút là nhào vào lòng Lưu Phong mà nói đầy phong tình vạn chủng: “Điện hạ, thực sự là xảo hợp a.”
Mịa nó, tám phần là cố tình đợi mình ở đây, cái gì mà xảo hợp.
Lưu Phong lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, ta còn rất nhiều việc. Nếu như không có việc gì nói, ta xin đi trước.”
Trần Hoàng hậu lặng lẽ kéo tay Lưu Phong tươi cười nói: “Điện hạ, hà tất phải khẩn trương như vậy? Đến tẩm cung ta có chuyện muốn nói với ngài”
Lưu Phong né tránh khỏi tay của Trần Hòang hậu, khinh thường nói: “Ta và nàng còn có chuyện gì để nói. Ta thực sự còn rất nhiều việc phải làm, thứ không thể phụng bồi.”
“Lưu Phong, ngươi đừng quá đáng.” Trần Hoàng hậu thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng nói tiếp: “Ta có hảo ý nhưng ngươi hết lần này đến lần khác cự tuyệt. Ngươi cũng biết, có bao người muốn được ta ưu ái. Chỉ cần ngài nói một câu bản cung liền có thể để ngài ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.”
Nói đến đây, trên mặt Trần Hoàng hậu lần thứ hai xuất hiện bộ dáng tươi cười, lặng lẽ dựa trên người Lưu Phong, quyến rũ thỏ thẻ: “Lưu Phong, chỉ cần bản cung muốn thì ngài muốn quyền thế có quyền thế. Vì sao ngài còn định cự tuyệt ta. Chỉ cần ngài đáp ứng ta, ngài sẽ làm Hoàng đế, ta làm Hoàng hậu, chúng ta cả ngày uyên ương hí thủy chẳng phải khoái hoạt lắm ru.”
“Hừ!”
Lưu Phong lùi cách Trần Hoàng hậu vài bước khinh miệt cười nói: “Nàng cho là làm Hoàng đế dễ dàng như vậy sao. Hoàng hậu, nàng quá ngây thơ rồi. Còn nữa, ta sớm nói cho nàng hay, Sinh Tử kết vị tất không có người giải. Nếu như nàng là người thông minh thì tốt hơn hết là nên rút lui. Bằng không, bệ hạ sẽ không tha thứ cho nàng đâu.”
“Ngươi có ý tứ gì?” Trần Hoàng hậu thất sắc hỏi.
Lưu Phong cười nói: “Ta Cũng không giấu diếm nàng, ta đã có biện pháp phá giải Sinh Tử kết. Đến lúc không còn bị Sinh Tử kết ước thúc, nàng ngẫm lại xem bệ hạ sẽ đối phó với nàng như thế nào?”
“Ngươi. Ta không tin.” Trần Hoàng hậu cười khẩy mà nói: “Khắp tu chân giới, tuyệt đối không có người biết phương pháp phá giải Sinh Tử kết.”
“Vậy nàng cứ chờ coi.” Lưu Phong lãnh đạm cười, lách người bước dài đi qua Trần Hoàng hậu.
Trần Hoàng hậu nhìn theo bóng Lưu Phong, sắc mặt tựa hồ có chút tái nhợt rồi đột nhiên mắng: “Đồ hỗn đản này, vì sao ngươi chấp nhận tiện nhân Ân Quý phi, mà không chấp nhận ta đường đường là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ?”
Lưu Phong nghe vậy hơi nổi giận thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Trần Hoàng hậu, thuận tay cho nàng một bạt tai: “Hoàng hậu, ta đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của ta. Ta không cho bất luận kẻ nào vũ nhục cô cô.”
Nhìn ánh mắt đầy sát khí của Lưu Phong thì Trần Hoàng hậu vội vàng ngậm miệng lại.
.
Hôm nay là ngày Lưu Phong phải bế quan tu luyện. Từ lúc sáng sớm, Thu Sương đã vì hắn mà chuẩn bị vài khỏa linh đan có tác dụng thúc dục linh lực.
“Phong nhi, cái này ta lấy trộm từ Tiên Linh môn, là loại tiên đan thượng đẳng. Bây giờ ngươi mau nuốt vào, ta trợ giúp ngươi tiêu hóa dược lực.” Thu Sương nói.
Lưu Phong theo lời khoanh chân ngồi xuống tiếp nhận đan dược do Thu Sương đưa. Đan dược tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt trong không trung tựa như cả gian phòng đều tràn ngập mùi hương.
Lưu Phong sau khi đem ăn đan dược vào, chỉ chốc lát bỗng cảm thấy trong bụng xuất hiện một luồng nhiệt khí. Đạo nhiệt khí thập phần mạnh mẽ và bá đạo làm cho hắn có cảm giác tựa hồ như ngồi trên lò lửa vậy.
“Mau nhanh phát động Thái Âm Thất Tinh quyết.” Thu Sương vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Phong lặng lẽ phát động Thái Âm Thất Tinh quyết, dẫn đạo luồng nhiệt khí chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch. Luồng nhiệt khí này tới đâu các kinh mạch dường như bị nóng bỏng làm cho đau đớn. Cũng may Thái Âm Thất Tinh quyết có năng lực áp chế nhiệt lưu nên dù cảm giác nóng rực càng ngày càng mạnh hơn thì Lưu Phong còn có thể tiếp nhận.
“Phong nhi, ngươi phải cẩn thận, hiện tại dược lực mới phóng thích ra được hai thành.” Vừa nói, Thu Sương liền đặt tay lên trán Lưu Phong. Lập tức một dải Thất Thải Hà quang (luồng sáng bẩy màu) thuần khiết truyền vào trong cơ thể Lưu Phong.
Ngay trong nháy mắt, Lưu Phong cảm thấy luồng nhiệt lưu trong bụng càng phát ra mãnh liệt, cảm giác như là trong bụng có cả một lò lửa đang thiêu đốt vậy.
Rất nhanh, mặt hắn đỏ bừng, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Gân mạch khắp nơi tựa hồ bị bao phủ trong biển lửa, cảm giác như ngọn lửa mạnh mẽ khác thường.
Thu Sương Tiên tử đứng ở một bên biết dược lực được Lưu Phong nuốt xuống đã hòan toàn phát ra, nàng chăm chú nhìn Lưu Phong chằm chằm, chuẩn bị nếu có sai sót sẽ ra tay tương trợ.
Lưu Phong cũng không dám lơi lỏng chút nào. Hắn cố nén cảm giác đau đớn do kinh mạch toàn thân bị thiêu đốt, tiếp tục lợi dụng Thái Âm Thất Tinh quyết dẫn luồng nhiệt khí chậm rãi lưu chuyển trong kinh mạch.
Trải qua bảy bảy bốn mươi chín vòng chu thiên, luồng nhiệt lưu yếu đi một ít. Lưu Phong đã không còn cảm giác nóng rực, trong kinh mạch đều tràn đầy một đạo khí âm ấm làm cho hắn có cảm giác vô cùng thoải mái.
Lưu Phong trong lòng đại hỉ. Hắn biết là kinh mạch đã hấp thu thành công dược lực trong đan dược. Bước tiếp theo nên kích phát luồng âm khí ẩn dấu trong cơ thể để cùng với dòng nước ấm sáng ngời mới đổ vào kia bắt đầu long hổ kề vai, âm dương hòa hợp.