Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hi Du Hoa Tùng

Chương 938: Lại một người di nương

Tác giả: Xích Tuyết
Chọn tập

Trên khuôn mặt Lưu Phong xuất hiện nét khổ sở, sau đó lập tức lại gật đầu. Thu Sương bình tĩnh nói: “Hãy tin tưởng di nương, bản thân ngươi không có thất bại. Bất cứ lúc nào ngươi cũng không thất bại. Ông trời đã định trước tương lai ngươi sẽ là vương giả tại đất nước này”

“Thế nhưng di nương, người biết không, chẳng hiểu vì sao trong khoảng thời gian này cuối cùng Phong nhi cảm thấy đây không phải là bản thân mình. Tựa hồ mình vì người khác mà sống.” Sự thực cũng như vậy, linh hồn từ thế giới khác xuyên qua, tất cả đều là bị động. Cuối cùng hắn cảm thấy bản thân kỳ thực là vì chủ nhân thân thể Chu Phong mà sống. Bởi vì tất cả chuyện hắn làm, đều là việc mà Chu Phong phải làm.

Trên mặt Thu Sương xuất hiện vài nét khác thường. Nàng đặt hai tay lên trán Lưu Phong, quyết tâm tỉ mỉ cảm ngộ tâm tình Lưu Phong.

Một hồi lâu, Thu Sương ngẩng đầu nhìn Lưu Phong mà nói: “Phong nhi, chúc mừng ngươi. Tử Hư Chân Long quyết đã thấm sâu vào Chân Long hộ thể tới tầng thứ tám rồi. Hiện tại chỉ còn khảo nghiệm hùng tâm vương giả. Nếu như thuận lợi vượt qua thì Tử Hư Chân Long quyết sẽ đạt được đến tầng thứ chín. Đến lúc đó, mặc dù là chống lại Bạch Huyền Y ngươi cũng có cơ hội liều mạng. Có điều ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi nhất định phải giành lấy Hạo Thiên Kính, đó là kiếm tâm của Hạo Thiên Kiếm. Chỉ có khi chiếm được Hạo Thiên Kính, ngươi cùng Hạo Thiên Kiếm mới phát huy ra uy lực cường đại nhất.”

“Di nương cảm tạ người đã giúp Phong nhi giải nỗi nghi hoặc. Đúng ra với tâm tình được rèn luyện thì ta không nên hoài nghi bản thân, thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma.” Lưu Phong cảm kích nắm hai tay Thu Sương rõ ràng có chút hưng phấn.

Thu Sương hơi động tâm. Trước đó vuốt trán Lưu Phong thì không cảm thấy gì, hiện tại bị Lưu Phong nắm tay lại có chút xấu hổ.

Một ý niệm đã sinh ra, nàng có chút xấu hổ. Nàng chợt phát hiện, bản thân lại rất hưởng thụ cảm giác lạ đó.

Tuy rằng, nàng vẫn xem Lưu Phong là chắt tử, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy là có chút bất hảo, nàng lẳng lặng rút tay về.

Mà lúc này, Lưu Phong ngẩng đầu lên với nụ cười trong mắt: “Di nương, tay người thực sự rất ấm áp—!”. Tay Lưu Phong lại cầm lấy ngọc thủ Thu Sương Tiên tử.

Thu Sương biết trong lòng Lưu Phong thời gian này đang bất ổn, không có khả năng có ý đồ gì với mình. Trong lòng hơi rung động nên nàng không rút tay lại mà là tùy ý để Lưu Phong nắm.
.
.
“Sư tỷ, nguyên lai tỉ ở chỗ này, khiến muội tìm thật là khổ a—!”

Đúng lúc này bên ngoài mật thất đột nhiên vọng tới một âm thanh tự nhiên như tiếng động đất.

“Di nương, có người tới?” Lưu Phong âm thầm kinh hãi, nghe khẩu khí nàng kia.

Hơn phân nửa là sư muội của di nương. Tu vi di nương đã cao phi thường, sư tôn của nàng rốt cuộc là người như thế nào.

“Không phải căng thẳng. Nàng ta là Hàn sư muội, nhất định là phụng lệnh sư tôn tới tìm ta.” Thu Sương nhàn nhạt nói: “Vốn ta hôm nay không định tìm ngươi, thế nhưng không thể không lại. Hôm nay ta nhất định phải trợ giúp ngươi bình phục tâm tình. Bằng không đối với tu vi sau này của ngươi không tốt.”

“Sư tỷ, muội có thể đi vào không?” Âm thanh nữ tử từ bên ngoài Mật thất lần thứ hai truyền đến. Hiển nhiên người này rất tôn kính Thu Sương.

Sắc mặt Thu Sương hơi căng thẳng. Lập tức hô: “Có phải là Hàn sư muội không? Muội vào đi?”

Sau khi được Thu Sương cho phép. Thủy Nhược Hàn nhẹ nhàng đi tới từ từ xuyên tường mà vào rồi liếc qua Lưu Phong. Lúc này nàng ăn mặc một váy trắng, dáng điệu rất ung dung tao nhã.

Nhìn kỹ chỗ Thu Sương và Lưu Phong ngồi, nàng mỉm cười đáp lại, sau đó ngồi đối diện với hai người. Ngồi xếp bằng đó là thói quen của người tu đạo cũng rất thoải mái.

Nhìn dáng người mềm mại, tư thế đẹp mắt của nữ nhân, Lưu Phong bất giác ngây người.

Trong lòng Thu Sương vẫn tĩnh lặng như gương. Nàng bình tĩnh quay mặt cười nói với Thủy Nhược Hàn: “Sư tôn để muội tới? Lão nhân gia đã nói là không nhúng tay vào ân oán giữa Phong nhi và Bạch Huyền Y mà?”

Thủy Nhược Hàn cười nhạt pha chút thâm ý nhìn Lưu Phong vài lần, lập tức nói với Thu Sương: “Sư tỷ, ý tứ của sư tôn, trong lòng tỉ hẳn rõ ràng nhất.”

“Hừ—_!”

Sắc mặt Thu Sương phát lạnh nói không vui: “Ý tứ của ta, các ngươi trong lòng cũng nên rõ ràng. Phong nhi là hài tử của Kỳ muội tử, ta không thể không quản.”

Thủy Nhược Hàn biết tính tình sư tỷ. Hiện tại nàng cũng không biết nên nói như thế nào nên không thể làm gì khác hơn là hạ giọng: “Sư tỷ, đại cừu của Kỳ tỷ chúng ta nhất định phải báo. Thế nhưng sư tôn nói, thân phận Phong nhi có chút khả nghi, thiên cơ lại bị che mờ. Người sợ tỉ ở lâu với hắn cùng một chỗ, sẽ phá hủy tu vi của tỷ.”

Cảm giác được ánh mắt Thu Sương có chút tức giận, Thủy Nhược Hàn lập tức đổi giọng cười nói: “Sư tỷ, kỳ thực tỉ cũng biết, muội luôn luôn rất tôn kính tỉ. Chuyện của tỉ thì muội cũng không phản đối. Có điều lúc này đây, muội cảm thấy tỉ cần nghe sư tôn.”

Nàng nói cười thản nhiên, quay đầu sang Lưu Phong tiếp tục: “Ngươi là một tiểu tử rất thú vị. Biết không? Trước đây cho tới bây giờ sư tỉ cũng không thèm nhòm ngó tới bất luận nam nhân nào như thế. Ngươi là người thứ nhất.”

Lưu Phong liếc mắt nhìn Thu Sương, giật mình cười đối với Thủy Nhược Hàn nói: “Vị tiền bối này có thể nói cho ta, sư phụ các ngươi là ai? Chưởng giáo Tiên Linh môn?”

Thủy Nhược Hàn cười nói: “Thu Sương sư tỷ không nói cho ngươi thì ta tự nhiên cũng sẽ không nói cho ngươi. Ngươi biết càng nhiều đối với bản thân càng bất lợi.”

“Sư muội cứ trở về đi, chờ ta làm xong việc của mình, tự nhiên cũng sẽ trở lại. Lúc này đây, ta sợ sẽ trái mệnh lệnh của sư tôn” Thu Sương nói nghiêm túc.

“Sư tỷ đừng vội, muội cho tỉ xem cái này.” Thủy Nhược Hàn nhẹ nhàng nói: “Sư tôn biết tỉ khư khư cố chấp, cho nên để muội cầm theo vài thứ lại đây cho tỉ xem”

Nói xong, nàng đưa tay lấy từ hư không một vòng tròn rồi thổi tiên linh khí lên. Lập tức vòng tròn biến ảo thành một cái gương, bên trong có bóng người dần dần rõ ràng, giọng nói chậm rãi vang vẳng đến.

Lưu Phong không khỏi sửng sốt một chút: “Gì vậy, sao ta không nhìn thấy gì cả?”

Thủy Nhược Hàn nhanh chóng liếc mắt về phía hắn, vẻ mặt không hề thay đổi cười nói: “Ngươi đương nhiên là không nhìn thấy gì rồi”

Thu Sương cẩn thận nhìn hình ảnh trong gương hơi cau mày: “Sư muội. thôi được, chờ ta thấy hết rồi hãy nói.” Nói xong, nàng liền đắm chìm trong suy tư mà tiếp tục chú ý quan sát.

Còn bên này Thủy Nhược Hàn đưa mắt nhìn Lưu Phong, nàng cố ý ưỡn bộ ngực sữa lên.

Sau đó lại hơi cúi xuống nở nụ cười quyến rũ: “Phong nhi, có muốn Thu Sương nhà ngươi không?

Ân—!

Lưu Phong vô thức gật đầu mà nói: “Tiền bối, rốt cuộc người cho là ta định nói gì?

Không được gọi ta là tiền bối” Thủy Nhược Hàn cười nói: “Nếu như ngươi nguyện ý thì cứ gọi ta một tiếng di nương. Kỳ thực ta cũng là hảo tỷ muội với mẫu thân ngươi

Nga—!” Lưu Phong âm thầm mừng rỡ. Lại thêm chỗ dựa vững chắc a.

Phong nhi, ngươi có thấy ta đẹp không? Nhìn vào mắt ta sau đó hãy nói?” Âm thanh Thủy Nhược Hàn đột nhiên tràn ngập ma lực, ánh mắt Lưu Phong bất tri bất giác như ngừng lại trên người nàng.

Lưu Phong cảm thấy kiếp này đã gặp Thủy Nhược Hàn. Có lẽ nàng là mĩ nhân xuất sắc nhất nên không khỏi để dục vọng trong người bùng lên.

Thủy Nhược Hàn thấy Lưu Phong mê đắm nhìn mình thì trong mắt hiện lên vẻ coi thường nhếch miệng cười nhạt. Đúng lúc này trong đầu Lưu Phong vang lên thanh âm Bạch Khiết: “Tiểu tình nhân, ngươi trúng chiêu rồi—!

Được nhắc nhở nên Lưu Phong lập tức tỉnh ngộ. Thái Âm Thất Tinh quyết và Tử Hư Chân Long quyết đồng thời vận chuyển, hơn nữa còn thúc giục chân khí trong cơ thể để bảo vệ tâm thần sáng suốt.

Tiền bối, người rất đẹp. Nhưng mà ta phải nói cho người là ta đã có rất nhiều lão bà rồi.” Lưu Phong biết Thủy Nhược Hàn và Thu Sương khác nhau. Tình huống cố ý mê hoặc vừa rồi là một căn cứ chính xác. Cho nên Lưu Phong đối với Thủy Nhược Hàn cũng không có thiện cảm.

Thủy Nhược Hàn sửng sốt một chút. Ánh mắt của Lưu Phong rõ ràng vẫn tỉnh táo, không hề bị bản thân mê hoặc. Nàng thầm giật mình, xem ra cũng đã đánh giá thấp tiểu tử kia.

Di nương, cuối cùng người nhìn thấy gì?” Lưu Phong quay đầu lại Nhìn Thu Sương, chỉ thấy nàng nhíu mày, dáng người vẽ thành một đường cong thật tuyệt vời. Bộ ngực sữa lộ ra một mảng trắng ngần mà cũng không biết. Có thể thấy được nàng đang rất chăm chú.

Lưu Phong rất muốn nhân cơ hội nhìn trộm một chút. Nhưng hết lần này tới lần khác Thủy Nhược Hàn lại ngồi ở bên người hắn, khiến hắn không dám nhìn trộm. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi ngay ngắn nhìn thẳng phía trước.

Tình cảnh của Lưu Phong đều được Thủy Nhược Hàn thu lại trong mắt, trong lòng không khỏi xem trọng hắn vài phần.

Phanh—!

Đúng lúc này, mặt nước đột nhiên bắn tung. Ngay sau đó Thu Sương hừ nhẹ gục xuống, sắc mặt tái nhợt.

Lưu Phong không do dự, vội vàng ôm di nương vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Di nương xảy ra chuyện gì?” Cách một lớp quần áo tơ lụa mỏng, hắn hoàn toàn cảm thụ được hơi nóng từ cơ thể nàng.

Vì để cho tư thế Thu Sương thoải mái một chút, Lưu Phong đưa tay nâng mông dịch chuyển Thu Sương về phía trước để cho nàng dựa sát vào trong lòng mình.
Gương mặt xinh đẹp của Thu Sương ửng đỏ nhưng không hề cự tuyệt. Ánh mắt vừa chăm chú quan sát giờ đây như bị mờ nước, kiều diễm đến say lòng.

Lưu Phong cố ghìm không thốt lên lời vội vàng áp chế dục vọng trong lòng, không thể để Thủy Nhược Hàn xem thường bản thân.

Sư tỷ, tỉ đã thấy rồi. Nên làm như thế nào là do tỉ quyết định, nói vậy hẳn trong lòng tỉ cũng đã rõ?” Thủy Nhược Hàn thấy Thu Sương như vậy không hề giật mình.

Thu Sương liếc mắt nhìn Lưu Phong, sau đó quay sang Thủy Nhược Hàn nói lãnh đạm: “Ta đã quyết định, lúc này cho dù thế nào ta sẽ không nghe mệnh lệnh sư tôn.”

Lưu Phong khẽ động. Hắn không biết di nương rốt cuộc nhìn thấy gì mà thần sắc lại kinh hoảng như vậy.

Có điều di nương quyết không bỏ hắn làm hắn cảm động không thôi. Trong lúc tâm thần bối rối hai tay của hắn buông xuống trước ngực nữ nhân. Ánh mắt lạnh lẽo củaThủy Nhược Hàn đảo qua khiến Lưu Phong giật mình vội vàng rụt tay về.

Thu Sương hình như cũng không phát hiện Lưu Phong định cợt nhả mình, nàng nói với Thủy Nhược Hàn: ‘ Sư muội, muội nên trở về đi—!

Sư tỷ, mọi việc thì muội đã nói còn về phần quyết định cuối cùng thế nào là chuyện của tỉ, muội không muốn can thiệp. Thế nhưng muội còn muốn khuyên tỉ một câu, nên lo cho thân mình. Tỉ muội chúng ta hiện tại đã tu hành tới cảnh giới này thực không dễ dàng. Một bước đi sai, ngàn năm hối hận. Lúc xưa Thi Kỳ chính là như vậy.

Được rồi, muội không cần phải nói nữa, quay về đi.” Thu Sương cắt đứt lời Thủy Nhược Hàn.

“Ân, muội đích xác nên trở về.” Thủy Nhược Hàn có thâm ý liếc nhìn Lưu Phong cười nói: “Tiểu tử kia, ngươi thật sự không tệ. Có điều ta hy vọng ngươi có thể sống sót rời khỏi Vân Mộng Trạch, như vậy cũng không uổng phí tâm huyết của sư tỷ đối với ngươi.”

Nói xong câu đó, Thủy Nhược Hàn lại nói với Thu Sương: “Sư tỷ, chỉ mong lần này tỉ đúng. Muội đã mất đi Thi Kỳ, không muốn lại mất tỉ. Muội và sư tôn trước sau đều chờ tỉ trở lại.”

Đợi khi Thủy Nhược Hàn đi rồi thì Lưu Phong hiếu kỳ hỏi: “Di nương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người nhìn thấy gì, còn địa vị của người ở sư môn như thế nào?”

Thu Sương đứng thẳng dậy khẽ vuốt mấy sợi tóc đang bay tán loạn trên trán liếc mắt nhìn hắn, trên mặt lại hiện ra vẻ nghiêm túc: “Ngươi từ bỏ ý nghĩ đó đi, ta sẽ không nói cho ngươi.

Đừng hỏi gì cả, cứ ôm ta như vậy để ta bình tĩnh một chút.” Trên mặt tái nhợt của Thu Sương bỗng xuất hiện một vầng đỏ ửng.
.
.
Lúc rời khỏi mật thất đã là sáng sớm ngày hôm sau. Tu vi Thu Sương cũng đã khôi phục, nàng dặn dò Lưu Phong: “Phong nhi, băn khoăn của ngươi ta đã giúp ổn định. Mấy ngày này, Tử Hư Chân Long quyết của ngươi có khả năng sẽ đột phá, chính ngươi nên lưu tâm một chút. Tốt nhất là nên đụng độ với người ngang sức. Nói như vậy, tu vi của ngươi đột phá càng thêm nhanh một chút.

Được rồi, giờ không còn sớm nữa, ta cũng nên trở lại Tiên Linh môn.” Thu Sương cẩn thận dặn dò: “Phong nhi, vận mệnh của ta và ngươi có khả năng liên quan. Nếu ngươi thành công thì cũng liên quan đến vận mệnh và số phận sau này của ta. Hy vọng ngươi nỗ lực một chút.

Ân—!”

Lưu Phong liên tiếp gật đầu: “Di nương, người yên tâm, Phong nhi nhất định hết sức nỗ lực. Không phải người cũng đã nói sao? Trên thế giới này Phong nhi không thể thất bại. Nhất định ta sẽ là vương giả, ta sẽ thành công.” Thu Sương nghe vậy thì thấp thoáng mỉm cười, lập tức liền rời đi.

Chọn tập
Bình luận