Lúc tôi bước vào căn nhà tối tăm, vắng vẻ của mình, mưa rơi như trút. Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi cởi bộ vét công sở ướt và thay áo phông Amherst cùng chiếc quần jeans ưa thích.
Càng dễ chịu hơn lúc tôi cho đĩa Stevie Ray Vaughan[5] vào dàn stereo làm bầu bạn.
Tôi quyết định tắt đèn và mở cái hộp đầy bụi đựng những cây nến thơm mùi thủy vu trong phòng kho ở sảnh trước.
Ngay sau đó, ngôi nhà trông như một nhà thờ, hoặc một video của Madonna điên rồ, theo cách màn trướng cuốn quanh. Nó giục tôi bấm iPod xuống bài Dress You Up của nữ hoàng nhạc pop.
Hai mươi phút sau, chuông cửa trước reo và người ta đưa đến món thịt cừu non tôi đã gọi từ trên taxi.
Tôi nhận cái gói nhỏ bọc giấy nâu kiểu cách từ người đưa hàng của FreshDirect, rồi vào bếp, rót một cốc Santa Margherita lúc tôi thái tỏi và chanh. Sau khi xếp những lát cà chua đỏ thắm lên trên tỏi bằm, tôi dọn bàn.
Cho hai người.
Tôi cầm cốc Santa Margherita lên gác.
Đúng lúc đó tôi chú ý đến máy nhắn tin của tôi nhấp nháy không ngừng.
– Chào, Lauren. Bác sĩ Marcuse đây. Tôi đang rời văn phòng và muốn chị biết rằng kết quả của chị chưa có. Tôi biết chị đang đợi. Sau khi nghe tin của phòng xét nghiệm, tôi sẽ báo cho chị đầu tiên.
Lúc máy tắt, tôi vuốt tóc ra sau và nhìn đăm đăm vào những nếp nhăn mờ mờ trên trán và ở khóe mắt tôi trong gương.
Tôi đã chậm kinh ba tuần. Thông thường, chẳng có gì đáng lo.
Trừ khi tôi là người vô sinh.
Những kết quả mà bác sĩ phụ khoa Marcuse của tôi nhắc tới là xét nghiệm máu và siêu âm.
Lúc này là một cuộc chạy đua. Một cuộc đua khốc liệt. Cái gì sẽ thất bại trước? Tôi nghĩ và cầm cốc lên. Cuộc hôn nhân của tôi hay sức khỏe của tôi?
– Cảm ơn bác sĩ Marcuse. – Tôi nói vào máy nhắn tin. – Ông tính toán thời gian thật không chê vào đâu được.