Tiệc mừng là một thành công lớn, mọi người đều rất vui, nhất là tôi. Tôi có những người bạn tốt như thế, và họ hàng của tôi phần lớn đều dễ thương. Cuối cùng thì cuộc đời lại bắt đầu có ý nghĩa nào đó. Rồi sau đó…
– Này, người lạ! – Bonnie Clesnik nói, chị buông tờ thực đơn và suýt lật đổ bàn lúc ôm ghì lấy tôi giữa Dragon Flower phố Mott, ngày Chủ nhật sau tiệc mừng.
Tôi nhìn khắp nhà hàng rực rỡ thái quá. Chỗ nào cũng có bể cá trông vẩn đục. Khi người bạn cũ của tôi, trung úy Bonnie gọi tôi ra ngoài với chị, tôi tưởng là một quán ăn xoàng, các món nướng rán làm lấy, có thể vài chai Virgin Mary.
Tôi chớp mắt lúc cầm thực đơn, thấy hình con rùa và ếch. Ái chà. Bữa lỡ ngày Chủ nhật ở khu phố Tàu đây. Tôi đoán Bonnie chưa bao giờ bị buồn nôn buổi sáng.
– Mình không thể tin là bị nhỡ bữa tiệc tiễn cậu về hưu và mừng cậu có thai, – Bonnie nói lúc chúng tôi đã yên vị. – Có người ở ca ba gọi điện báo ốm, và cậu có biết không? Mình bị đến thay.
– Để dành sự nuối tiếc lại, Bonnie, – tôi nói và mỉm cười. – Mình đang ở đây này. Thế này mới vui chứ. Hoàn hảo. – Miễn là tôi chịu được món ăn Tàu.
– Này, – đang ăn dở đĩa tỉm sắm, Bonnie nói. – Bỗng dưng cậu thay đổi nhiều thứ thế. Mình cứ ngỡ họ phải bẩy cậu khỏi công việc kia đấy. Tất nhiên là mình mừng cho cậu và Paul, nhưng… mình không biết nữa. Mình đã thấy cách cậu giải quyết các vụ rồi, Lauren. Ánh lấp lánh trong mắt cậu. Cậu có thể không biết sợ là gì. Mà này, mình không phải là nữ cảnh sát duy nhất được cậu truyền cho cảm hứng. Mình nghĩ là thật khó hình dung được cậu quay gót ra đi. Dù sao mình cũng không thể coi cậu như một người mẹ bận bịu tối ngày vì con cái.
Thôi nào, Bonnie. Cảm ơn sự tin cậy của cậu, tôi nghĩ. Đây chẳng phải là dịp kỷ niệm sao? Cứ để cho nó thoải mái đi chứ?
Bonnie bỗng đặt đũa xuống.
– Suýt quên, – chị nói. – Mình có quà tặng cậu. Bonnie lấy trong xắc một phong bì lớn bằng giấy tơ chuối và đưa cho tôi. Tôi mở nắp.
– Chỉ là thứ mình luôn muốn có, – tôi nói và nhìn những trang giấy rồi đăm đăm nhìn bạn, chế nhạo. – Một bản dữ liệu máy tính.
Bây giờ là chuyện gì nữa đây?
– Mình nhận được từ phòng thí nghiệm của FBI hôm thứ Sáu, – Bonnie nói. Chị lấy khăn ăn thấm nhẹ lên miệng và nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ ân cần. – Đây là kết quả xét nghiệm ADN mình tìm thấy trên tấm đắp bọc xác Scott Thayer.
Trong giây lát, cả thế giới trắng lóa lúc một luồng nóng bỏng đột ngột xuyên suốt người tôi.
Tấm Neat Sheet khốn kiếp của chúng tôi! Tôi nhớ rõ cuộc picnic mà Paul đã cung cấp mẫu ADN của anh!
Đó là dịp kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi. Paul đưa tôi và hai chai champagne đến công viên Rockwood Hall tuyệt đẹp ở Bắc Tarrytown. Còn gì đẹp hơn với chúng tôi nữa? Tôi do dự. Cuối hè. Rượu champagne, tiếng dế nỉ non, và chỉ có hai chúng tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi cố có thai.
Tôi liếc nhìn những trang giấy, rồi nhìn cô bạn.
– Cậu đang nói gì vậy? – Tôi hỏi Bonnie. – Mình tưởng cậu đã nói là chỉ tìm thấy máu của Scott.
– Sau khi cạo sạch máu, mình chú ý đến một thứ khác, một vệt cũ hơn. Hóa ra là tinh dịch khô. Chỉ đủ xét nghiệm ADN.
Tôi liếc nhìn trang giấy. Nó sẽ là gì với vụ Scott đã đóng lại? Tôi tự hỏi. Nước thánh ư? Đóng cọc qua tim ư? Bắn bằng viên đạn bạc ư?
Khốn khổ nhất là lúc này tôi biết nói gì đây? Hình như Bonnie đợi một điều gì đấy ở tôi.
– Sao trước kia cậu không nói với mình việc này? – Cuối cùng, tôi thu hết can đảm hỏi.
– Mình đã thử, – Bonnie nói. – Nhưng đúng vào buổi sáng Ordonez bị bắn, mình không thể liên hệ được với cậu. Ngày hôm sau, khi mình gọi cho trung úy của cậu, ông ấy bảo mình ỉm cái này đi. Người ta đã tìm thấy súng của Scott trên người Victor Ordonez, và vụ này là vụ xúc động và hiệu quả.
– Thế vấn đề là gì? – Tôi nói. Bonnie buột một tiếng thở dài.
– Mình có thể nói gì với cậu đây? ADN không phải của Ordonez. Mình tin chắc thế.
Tôi đọc được ngay những hàm ý. Họ đã có ADN của Paul! Nó sẽ hủy hoại anh, hủy hoại cả hai chúng tôi. Kể cả đứa con là ba.
– Thế thì của ai? – Tôi thận trọng hỏi.
– Bọn mình không biết, – Bonnie trả lời.
Tạ ơn Chúa, tình hình không đến nỗi tệ hại, tôi nghĩ. Nhưng không may, Bonnie chưa nói hết.
– Nhưng bọn mình đã lấy được một mẫu ở hiện trường khác, – Chị nói. – Thế thì sao đây?
Sao kia? Tôi sẽ tự tử ở đây, tại Dragon Flower ư?
Lời ám chỉ kinh sợ và mơ hồ giáng thẳng vào giữa ngực tôi như một quả đấm.
– Lại cho mình xem vậy, – tôi nói với Bonnie.
– Cơ sở dữ liệu của FBI đã thu thập các mẫu ADN ở các hiện trường trong vùng để tìm danh tính thủ phạm. Hóa ra trùng ADN với tinh dịch trên tấm mền trong vụ của cậu, đã tìm thấy ở hiện trường khác, một vụ cướp có vũ trang ở Washington DC. Xảy ra từ năm năm trước. Vụ này chưa bao giờ khép lại.
Sự kinh hãi cồn cào trong bụng tôi bỗng thay đổi cách tấn công và chẹn ngang họng tôi. Tôi băn khoăn suy nghĩ tuy vẫn giữ tư thế ngồi rất thẳng.
Không. Không thể thế được. Điều Bonnie nói có nghĩa là…
Paul dính dáng đến một tội ác khác? Một vụ cướp có vũ trang?