Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ly Rượu Pha Vội

Chương 70

Tác giả: James Patterson

Mất gần một giờ xe nọ nối đuôi xe kia, tôi mới đến được nhà Brooke ở Sunnyside. 

Tôi đỗ chiếc xe cảnh sát cạnh ôtô khác cho đỡ bị chú ý, rồi đi bộ đến cửa trước, với đồ lề của Scott trong tay. Chuyến thăm này chắc chắn là không dễ chịu gì, nhưng tôi quyết thực hiện ngắn gọn hết mức cho phép. Sau khi bấm chuông, tôi chú ý đến nét phấn của một đứa trẻ vẽ lá cờ Mỹ trên đường dành cho xe. Tôi bấm chuông lần thứ hai. 

Mất ba phút bấm chuông. Tôi nghĩ chắc không có người ở nhà. Tôi định để cái hộp ở cửa sau cùng thư nhắn, nhưng tôi thấy không thể tàn nhẫn với Brooke như thế. Tôi quyết định về xe Impala của tôi, ngồi và đợi, thì nghe thấy tiếng gì đó nghẹt lại, mơ hồ. 

Tiếng đó vọng ra từ trong nhà, ngay gần cửa. Cuối cùng, tôi nhận ra âm thanh. Những tiếng nức nở. Có người đang khóc trong nhà. Ôi lạy Chúa, không có việc gì chứ? 

Lần này tôi gõ cửa. 

– Chị Brooke? – Tôi gọi to. – Tôi là Lauren Stillwell. Tôi mang đồ của Scott đến. Chị không sao chứ? 

Tiếng nức nở càng to hơn. Tôi quyết định xoay nắm cửa và vào nhà. 

Brooke cuộn tròn trên cầu thang. Cô đang trong cơn sốc. Mắt cô mở to nhưng bộ mặt vô cảm. Nước mắt chảy giàn giụa trên má cô. 

Tôi hoảng hốt trong giây lát. Cô có làm hại gì bản thân không? Tôi nhìn quanh, tìm lọ thuốc ngủ rỗng. Ít nhất cũng không có máu. 

– Brooke, – tôi nói. – Có chuyện gì thế? Tôi là thám tử Stillwell. Chị có thể nói cho tôi biết được không? 

Lúc đầu tôi ngập ngừng vỗ về cô nhè nhẹ, nhưng sau một phút, tiếng nức nở lặng dần, tôi đặt cái hộp của Scott xuống và ôm cô thật chặt. 

– Thôi nào. Nín đi. Rồi sẽ ổn thôi mà. – Tôi nói. Nó chưa ổn, nhưng tôi còn biết nói gì hơn? 

Căn nhà bừa bộn đến mức chỉ những đứa trẻ lẫm chẫm mới có thể gây ra. Đồ chơi rải khắp phòng khách. Tôi quỳ xuống sàn. Mình dò xét một người đàn bà đang trong lúc thần kinh hoàn toàn suy sụp, tôi nghĩ. 

Vài phút sau, Brooke nín khóc. Cô hít một hơi thật sâu, chắc nó khiến cô dễ chịu hơn là những việc tôi làm với cô. Tôi tìm thấy hộp khăn giấy trong chạn. 

– Tôi xin lỗi, – cuối cùng, Brooke nói và cầm một cái. – Tôi đang chợp mắt trên đivăng. Tôi tỉnh giấc khi chị bấm chuông và lúc nhìn ra, tôi thấy chị mang đồ của anh ấy, thế là… giống như sự việc lại diễn ra lần nữa. 

– Tôi không thể lường hết nỗi đau của chị, – tôi nói sau một lúc ngừng lặng. 

Mái tóc vàng hoe của Brooke rối bù lúc đầu cô gục xuống. 

– Tôi không… tôi không biết vì sao tôi lại thế này, – cô nói và lại khóc. – Mẹ tôi đã đưa bọn trẻ đi, còn tôi vẫn không thể làm được gì. Tôi không thể rời khỏi nhà, không trả lời điện thoại. Tôi tưởng sau tang lễ sẽ hết kinh hoàng, nhưng giờ lại càng tệ hơn. 

Tôi cố tìm ra lời để nói, để có thể giúp cô. 

– Hay chị tham gia nhóm trị liệu tâm lý? – Tôi nói ướm. 

– Tôi không thể làm việc đó, – Brooke nói. – Mẹ chồng và mẹ kế của tôi trông nom bọn trẻ một thời gian và… 

– Tôi không phải là nhà tâm lý học, Brooke, – Tôi nói. – Nhưng có khi chị cần gặp những người cũng bị mất chồng như chị. Không ai khác hiểu được những điều chị đang trải qua. Họ đã làm thế nào? Chị đừng ngại dựa vào những người khiến chị vững vàng hơn, bạn thân mến ạ. Chị là mẹ. Chị cần tỉnh táo cho các cháu nương tựa. 

Tôi không biết Brooke có thấm được lời động viên nào của tôi không, nhưng ít ra cô cũng nín khóc, cái nhìn đã lộ vẻ chăm chú. 

– Nếu là chị, chị sẽ làm gì? – Cô nói. Cái nhìn trân trân, thất vọng của cô choán lấy tôi, ghìm chặt tôi vào tường. – Hãy cho tôi biết tôi phải làm gì. Hình như trong toàn bộ chuyện này, chị là người duy nhất thấu hiểu. 

Tôi nuốt nỗi nghẹn vào trong cổ. Brooke Thayer tin cậy vào sự chỉ bảo của tôi ư? Làm sao tôi có thể tiếp tục và đùa cợt người đàn bà này? Làm sao tôi cứ đứng đó, im thin thít về những việc thực sự xảy ra? Tôi là loại gì không biết? Hãy nói ngọn nguồn chuyện này đi. 

– Tôi sẽ đi chữa trị, Brooke ạ, – tôi nói. 

Mình đang lừa phỉnh ai đây? Tôi nghĩ. Chính mình mới là người cần liệu pháp tâm lý. 

Brooke ngước nhìn cái hộp các tông tôi mang đến. 

– Chị làm ơn mang hộ những thứ này vào phòng làm việc của Scott ở tầng hầm được không? – Cô nói. – Tôi vẫn không thể bước chân vào đó. Hiện giờ tôi vẫn chưa thể xử lý mọi thứ. Tôi sẽ đi pha cà phê. Chị uống với tôi một tách nhé, thám tử? 

Tôi những muốn nói “không”. Nói thật to. Brooke và tôi là những người đàn bà cuối cùng trên Trái đất này cần gắn bó với nhau. Nhưng giống như mọi phụ nữ Mỹ gan dạ được phép lựa chọn giữa những lời đề nghị biết điều và bổn phận dính đến tội lỗi, lẽ tất nhiên tôi đồng ý.

– Hay quá. Tôi có thể uống ít cà phê. Và tên tôi là Lauren.

_________________

Bình luận