– Hãy nói tôi nghe những gì hai người biết cho đến lúc này, – Keane nói. – Cảnh sát trưởng mới rời Whitestone. Tôi cần một số thứ để ông ta dịu lại, và giữ cho sự việc tiếp diễn. Các vị đã biết những gì tại hiện trường? Những ấn tượng hoặc bất cứ thứ gì đó?
– Nhiều vết rách lớn và bầm dập trên mặt, – Mike nói. – Một vết thương do đạn dưới hàm trái. Có lẽ còn nhiều hơn nữa, nhưng chúng tôi đang đợi nhân viên kỹ thuật rồi mới lật anh ta.
– Cỡ đạn?
– Trung bình. Có lẽ ba mươi tám, – Mike nhún vai, phỏng đoán.
– Có vũ khí làm việc hoặc phù hiệu ở nơi nào không? Mike lắc đầu dứt khoát:
– Cảm tưởng đầu tiên là có kẻ nào đó lao vào Thayer, đánh anh ta dữ dội, bắn chết rồi quẳng anh ta xuống đây. Một kẻ khá hoảng hốt.
– Cô đồng ý chứ, Lauren? – Sếp tôi hỏi. Tôi gật đầu, hắng giọng.
– Có vẻ như thế, – tôi nói.
– Sao anh lại nói “quẳng anh ta”? – Keane hỏi tiếp. – Anh khá tin là Thayer không bị giết tại đây?
– Trong vòi phun không có nhiều máu. Hơn nữa, quần áo anh ta đầy bùn và nhiều vết cỏ, – Mike nói. – Công viên này không hề nhìn thấy cỏ từ khi có dân Iroquois[14].
– Tiến hành ngay những phát hiện của các vị, – Keane nói. – Nói chuyện với nhân viên kỹ thuật và hiện trường, rồi đến phòng làm việc của Thayer, kiểm tra các vụ anh ta đã giải quyết.
Xem vụ nào đã mở, vụ nào đang làm. Trong lúc chúng ta nói chuyện, các thành viên khác trong Đội Đặc nhiệm chống ma túy đã được triệu tập. Hãy nói chuyện với họ khi họ đến. Nói với từng người trong đội.
Keane quay đi lúc một xe lao nhanh, có bốn xe tùy tùng từ hướng Nam lao tới. Ông vỗ nhẹ vào lưng tôi, hiền hậu như một người cha.
– Chắc là họ đang cố làm thế này với những người khó tính trong Vụ Quan trọng đây, nhưng tôi sẽ không để họ làm thế đâu. Chuyện này thường xảy ra trong nhà của chúng ta làm tôi cáu tiết.