Tôi đến gặp trung úy Keane trong văn phòng của ông lúc tôi vào phòng của đội. Ông chỉ ngước khỏi trò đố chữ trên tờ Post sau khi tôi đóng cửa phòng ông.
Cặp mắt xanh sắc sảo của ông quét khắp mặt tôi. Bỗng nhiên, ông đập mạnh tờ giấy và cái bút xuống sàn.
– Này, – ông nói. – Không thể là cô. Đừng có nói cô xin đi. Không thể được. Sao lại có chuyện vô lý thế này, hả Lauren? Chúng ta đã mất một cảnh sát, giờ lại mất thêm hai người nữa?
– Không phải thế đâu, thưa trung úy. Ông đọc nhầm đấy.
– Tôi xin cô. Trông tôi ngu lắm hả? Nếu cô lo lắng về bọn IAB, tôi sẽ đẩy họ đi và…
– Tôi có mang, Pete ạ, – tôi nói.
Keane nhìn tôi trừng trừng như thể tôi vừa bắn một vòng lên trần. Đầu ngón tay ông dụi dụi mắt.
Cuối cùng, ông miễn cưỡng mỉm cười. Rồi ông đứng dậy và đi vòng quanh bàn, trìu mến ôm tôi như một người cha. Tôi tin là cái ôm đầu tiên ông tặng tôi. Và cũng là cuối cùng.
– Tốt lắm, cô bạn ạ, dù tôi không nhớ là cho phép cô có thai, xin chúc mừng cô và Paul. Tôi mừng cho cả hai bạn.
– Tôi rất cảm kích, thưa sếp.
– Chắc cô cũng gặp một số thứ phiền toái, như tôi nhớ. Tôi cũng thế, trước khi có hai đứa sinh đôi. Thật tuyệt vời cho cả hai. Chắc các bạn phải sướng mê. Tôi rất phiền lòng vì cô ra đi, nhưng rồi sẽ quen thôi. Tôi biết chắc là sẽ nhớ cô. Tôi cho là ra đi sẽ thoát khỏi những chuyện này. Chúng ta có thể mừng sự kiện này được chứ? Một bữa sáng chẳng hạn?
Sếp tôi gọi món ở quán ăn trong khu liên cơ và chúng tôi ngồi đó suốt nửa buổi sáng, ôn lại chuyện cũ trong lúc ăn trứng bác, quesadilla[51] và uống cà phê.
– Chà, nếu tôi biết vui như thế này, tôi đã xin nghỉ từ mấy năm trước, – tôi nói và lau giọt nước sốt nóng trên má.
Điện thoại trên bàn Keane réo vang lúc chúng tôi đang uống nốt cà phê.
– Alô? – Ông nói vào máy. – Kỳ quá. Rất lạ lùng. Thôi được, cứ đưa bà ta lên đây.
– Ai vậy? – Tôi hỏi, giọng hơi run.
– Nhân chứng trong vụ Scott. Tên bà ta là gì? Bà giáo già ấy?
Tim và bụng tôi quặn lên. Amelia Phelps!
Giờ là gì đây?
– Bà ấy muốn gì? – Tôi hỏi.
Keane hất cái cằm nhọn về phía chấn song cầu thang ở phòng của đội, nơi Amelia Phelps đang đứng.
– Cô có thể bắt đầu hai tuần xin thôi việc bằng cách tự khám phá. Đến nói chuyện với bà ta đi.
Tôi đứng lên và ra xem có chuyện gì.
– Chào bà… à cô Phelps, – tôi nói và dẫn bà già đến bàn tôi. – Hôm nay tôi có thể làm gì cho cô?
– Tôi cứ đợi một cuộc gọi, – bà ta nói, tháo đôi găng trắng lúc ngồi xuống. – Nhưng không thấy ai liên hệ, nên tôi nghĩ nên ghé qua và hỏi xem có thể giúp gì không.
Tôi buột một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
– Tôi xin lỗi, cô Phelps, lẽ ra tôi nên gọi cho cô. Chúng tôi đã bắt được nghi phạm nên không cần sự giúp đỡ của cô nữa. Song cô đã có lòng tốt đến đây, tôi có thể lái xe đưa cô về nhà được không? Không có gì phiền đâu ạ.
Tôi thường không lái xe cho các nhân chứng, nhưng bà Phelps là người già cả. Ngoài ra, bà là người mách nước cuối cùng trong toàn bộ cuộc thử thách này. Tôi đưa bà ra khỏi đó càng sớm càng hay.
– Được, được thôi, – bà nói. – Cô thật tốt bụng, thám tử ạ. Trước kia tôi chưa bao giờ đi xe cảnh sát. Cảm ơn cô.
– Cô cứ tin tôi, – tôi nói lúc lái bà ra cửa. – Không phiền gì đâu ạ.