Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ly Rượu Pha Vội

Chương 19

Tác giả: James Patterson

BẮN CHẾT ANH TA?

– Cô có thấy đường vào của vết thương dưới hàm bên trái không? – Người cộng sự của tôi chỉ, trong lúc tiếp tục nói bằng giọng khe khẽ, thương xót.

Tôi nhìn đăm đăm, gật đầu. Tôi không thể tin là đã bỏ qua chi tiết đó. Trông nó giống cái rốn đặt không đúng chỗ. Tôi rùng mình lúc chợt nhớ tới cảm giác râu Scott mọc lởm chởm cọ trên bụng tôi.

– Và giác mạc.

Tôi gật. Cái chết đôi khi làm giác mạc mờ đi sau vài giờ. Giác mạc của Scott vẫn trong, chứng tỏ anh vừa mới chết.

– Anh ấy đeo bao súng ở mắt cá chân, nhưng khẩu súng bị mất, – Mike nói. – Bao súng nhỏ, nên tôi không chắc là vũ khí để làm việc… hoặc có khi bị ném đi trong trường hợp anh ta bị một phát đạn đáng ngờ. Ai biết anh ta đang làm gì ở đây? Đằng nào thì mười hai người cố công cũng tốt hơn sáu người. Nhưng trông như Scott đã bỏ lỡ một ngày tình tự. Chúa phù hộ anh ấy.

Đây là một lý do không nên vương vấn mối tình lãng mạn nào trong cơ quan, tôi nghĩ lúc bước ra khỏi vòi phun và sụp xuống, dựa lưng vào thành bể ướt át, lạnh lẽo trong vài phút.

Đầu óc tôi mất khôn một nửa vì cứ quanh quẩn với một từ lúc tôi ngồi đó. Nó đập mạnh vào sọ tôi, nảy bật vào bên trong như một con chim mắc bẫy đang tìm đường thoát thân.

Tại sao?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Scott còn sống kia mà. Tôi đã nghe thấy tiếng anh rên rỉ lúc Paul mang anh ra xe. Tôi là thám tử Đội Điều tra các vụ giết người, một chuyên gia được huấn luyện kỹ càng những thứ đó.

Lúc đó, Scott hãy còn sống.

Hãy còn sống, tôi nghĩ, hết liếc nhìn tấm vải nhựa lại đến mặt đất dưới chân tôi. Lát sau, tôi nhận ra đấy không phải là tấm vải nhựa. Nó là một tấm Neat Sheet.

Tôi lắc đầu không tin. Tôi nhớ rõ lần đến Stop & Shop mua tấm phủ dùng cho các kỳ nghỉ, Paul vẫn cất nó trong thùng xe của anh.

Paul, anh là thằng ngốc, tôi nghĩ lúc những giọt nước mắt nóng hổi trào khỏi mắt tôi.

Anh ngốc quá, ngốc thảm ngốc hại.

– Tôi hiểu mà, Lauren, – Mike nói lúc ngồi xuống cạnh tôi.

– Có thể người nằm đó là cô, – anh nói. – Cũng có thể là tôi. Hãy hình dung mọi việc anh ấy đã làm. Mọi thứ anh ấy đã có. Kể cả những trù tính.

Mike lắc đầu dứt khoát.

– Rồi bị ném vào vòi phun Bronx như một đống rác. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy nặng trĩu tội lỗi. Ý nghĩ thú tội đe dọa tôi như một cơn tuyết lở. Việc tôi cần làm là quay sang người cộng sự và thổ lộ tâm can. Kể hết với anh ta. Mở đầu đoạn kết của  đời tôi như tôi đã biết.

Nhưng tôi không thể thốt ra một lời. Dù sao cũng không phải lúc này. Mong muốn bảo vệ Paul có phải là bản năng không? Tự vệ nữa? Tôi không biết, thành thật mà nói là tôi không biết.

Nhưng tôi không nói gì với người cộng sự và khoảnh khắc ấy trôi qua.

Tôi giữ kín ý nghĩ trong lòng và run rẩy vì khóc.

_______________

Bình luận
× sticky