Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ly Rượu Pha Vội

Chương 79

Tác giả: James Patterson

Tôi để Jeff xem từ đầu đến cuối cuộc giám sát, không xen ngang. Tôi ngồi, đăm đăm nhìn khán đài trên sân vận động qua cửa sổ. Lần đầu tiên cha tôi đưa tôi đến đây xem là khi tôi lên tám. Tôi không hiểu cú đánh cho phép trong bóng chày, nhưng tôi nếm vị bia đầu tiên lúc một người say đằng sau cha con tôi buông rơi chai bia lên đầu tôi. 

Tôi tự hỏi nếu biết tất cả chuyện này, cha tôi sẽ nghĩ sao về tôi. Ông có xấu hổ không? Hay sẽ tự hào vì tôi có khả năng khai thác sự quỵ lụy và bẩn thỉu cho cuộc đấu sống còn của mình? Tôi lắng nghe tín hiệu của người cha lúc tôi đợi. Nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng đoàn tàu số 4 rầm rầm chạy qua. 

Lúc xem xong đĩa DVD, Jeff Buslik đóng laptop đánh tách và nhìn rất lâu ra cửa sổ. 

Chúng tôi cùng lắng nghe sự im lặng nặng nề một lát. Băng video về John Meade, sếp của Jeff, nhưng về mặt nào đó, giá là Jeff còn hay hơn nhiều. Jeff đang chạy đua chức vụ Chưởng lý vào tháng Mười một sang năm, khi Meade hết nhiệm kỳ, và anh là ứng viên sáng giá, dễ giành phần thắng nhất. Jeff không chỉ săn lùng chức vụ mà cả tiếng tăm. Sáng ngời như kim cương, da đen, vóc dáng như một ngôi sao, Jeff đã được báo chí tung hô là Barack Obama[39] của Bronx. 

Nhưng sự thật của đời làm chính trị là Jeff cần đến phúc lành của sếp. John Meade là người nổi danh ở Bronx, và Jeff là cánh tay phải của ông ta. Ít nhất cho đến ngày bầu cử, họ liên quan chặt chẽ với nhau. 

Cho đến ngày bầu cử, nếu John Meade đổ, Jeff sẽ tiêu ma cùng ông ta. 

Dường như Jeff thấm thía điều này y như tôi vậy. Trông ông ta như bị đau dạ dày bất ngờ. Một cơn đau dữ dội. Cuối cùng, ông ta chuyển cái nhìn chằm chằm, cay đắng lên tôi.

– Chứng cứ, – tôi nhắc lại. – Anh có. Tôi cũng có. Anh nghe này, tôi không có những cảm giác gay gắt. Tôi hiểu rằng thỏa hiệp với tôi sẽ khiến anh rạng rỡ. Có khi thành nhân vật nổi tiếng cỡ quốc gia. Tôi nghĩ việc này rất hay cho người muốn tiến lên. Nhưng nếu anh thách đấu với tôi, thề có Chúa, lần sau anh sẽ nhìn thấy những cảnh này trên kênh Fox News. 

Jeff suy nghĩ giây lát. 

– Cô đã giết anh ấy phải không, Lauren? – Cuối cùng, anh hỏi. – Cô giết Scott Thayer thật sao? 

– Không, – tôi nói. – Anh không đọc báo à? Victor Ordonez giết. Đằng nào, tôi cũng đang xin từ chức. Tôi không thể chịu đựng cái chuyện điên rồ này thêm được nữa. Tôi nghĩ tốt hơn hết là ra đi với tiếng tốt. Cũng như sếp của anh vậy. Anh có thấy thế là hay hơn cả không? 

Tôi đứng dậy và lấy đĩa DVD ra khỏi laptop. 

– Chúng ta xong ở đây nhé? – Tôi nói. – Cuộc chuyện phiếm nho nhỏ của chúng ta ấy? 

Jeff ngồi lặng lẽ thêm phút nữa. Rồi anh xoay người, và tiếng máy hủy giấy rít lên hai lần, gần như hân hoan lúc anh ta cho dữ liệu điện thoại và vé xe của Scott vào. 

– Chúng ta đã xong, Lauren, – Jeff nói khẽ với bức tường phía xa. Giọng anh chan chứa nỗi buồn. Anh không ngoảnh lại cho đến lúc tôi đi ra. 

“Tôi không giết anh ấy”, cuối cùng tôi nói, nhưng chỉ sau khi đã ra khỏi tòa nhà và trên đường ra ôtô của tôi.

Bình luận
× sticky