Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ly Rượu Pha Vội

Chương 26

Tác giả: James Patterson

Nhân chứng của chúng tôi ở đây. Chính xác thì bà ấy đã thấy những gì?

Amelia Phelps bé nhỏ, già lão, da đen, là giáo viên môn Anh ngữ của trường Trung học Bronx đã nghỉ hưu.

– Các vị uống trà nhé? – bà hỏi, phát âm rất chuẩn lúc dẫn chúng tôi vào phòng khách bụi bặm, cũ kĩ của bà. Sách phủ kín khắp nơi và xếp thành chồng cao đến ngang ngực như rác trong bãi thải.

– Hay quá, thưa bà Phelps, – Mike nói, lấy cặp kính hai tròng và đeo vào.

– Cô Phelps, – bà sửa lại.

– Tôi xin lỗi, – Mike nói. – Cô Phelps, như cô đã biết, thi thể một sĩ quan cảnh sát được tìm thấy trong công viên. Chúng tôi là thám tử điều tra. Cô có thể giúp đỡ chúng tôi không?

– Chiếc xe tôi nhìn thấy là một chiếc Toyota, – cô Phelps nói. – Tôi tin là một chiếc Camry kiểu mới.

Người đàn ông bước ra là người da trắng, có lẽ cao xấp xỉ mét tám. Anh ta đeo kính và mặc quần áo đen.

Lúc đầu, tôi tưởng anh ta đến đây vì lý do đáng tiếc như hầu hết những người da trắng đến cộng đồng chúng tôi: ấy là mua ma túy bất hợp pháp của các gã thanh niên ở khu vực này. Nhưng lạ thay, tôi thấy anh ta mở cửa sau rồi xuất hiện với một cái gì đó to tướng cuộn tròn trong tấm nhựa màu xanh. Chắc chắn đó là một xác người. Gần năm phút sau anh ta trở lại, tay không và lái xe đi.

Tôi liếc nhìn Mike, trông anh sửng sốt, vui sướng trong khi tôi mất hết can đảm.

Vị nhân chứng Bronx này, cựu giáo viên này thực sự là hiếm có. Chúng tôi đã chụp ảnh trạm xăng lúc giữa trưa, ở đấy không ai trong hai chục người nhìn thấy gì. Những đám cưới đi qua, cả hai họ đều chẳng nghe thấy hoặc nhìn thấy gì. Lúc này, vào lúc nửa đêm, chúng tôi có một đống việc ở nơi bán ma túy, có vẻ là khó khăn nhất trong các vụ giết người phải tháo gỡ, và chúng tôi ngẫu nhiên gặp một bà già có trí nhớ chính xác như chụp ảnh.

– Bà có nhớ được số xe không? – Mike hỏi, đầy hy vọng.

Không, tôi nghĩ và nhăn mặt. Lạy Chúa, xin Người khiến bà ta nói không.

– Không, – cô Phelps nói.

Tôi phải cố lắm mới lặng lẽ thở phào.

– Vì trời tối quá? – Mike nói, thất vọng.

– Không phải, – cô Phelps nói và nhìn anh như một học trò quên giơ tay. – Không có biển xe.

– Cô có gọi cho cảnh sát và thuật lại những gì cô nhìn thấy không? – Tôi nói.

Cô Phelps vỗ nhẹ lên đầu gối tôi.

– Thám tử ạ, trong khu vực này, tránh những việc của người khác là điều cần thiết.

– Vậy sao cô lại nói với viên cảnh sát gõ cửa nhà cô rằng cô đã nhìn thấy gì đó? – Mike nói, tò mò.

– Vì họ hỏi, và tôi không phải là kẻ dối trá, – cô Phelps gật đầu nghiêm nghị và nói.

Nó làm một trong chúng tôi nói dối, tôi nghĩ.

– Cô có thể nhận ra người đàn ông cô nhìn thấy trong một hàng người không? – Tôi hỏi với nụ cười căng thẳng.

– Chắc chắn rồi, – cô Phelps nói.

– Tuyệt, – tôi nói và đưa cho cô Phelps danh thiếp của tôi. – Chúng ta sẽ giữ liên hệ.

– Cô có thể dựa vào cái này, – Mike nói thêm.

Bình luận