BA LÔ? TÚI TIFFANY? Paul định đi đâu vậy? Bây giờ đang có chuyện quái quỷ gì đây? Tôi có thực sự muốn biết không?
Có! Tôi quyết định phải khám phá bằng được, lúc nhìn anh vẫy taxi.
Xe của anh vừa chuyển bánh thì tôi huýt gió gọi và vẫy được chiếc tiếp theo đỗ lại.
– Nghe có vẻ liều, – tôi bảo người lái xe quấn khăn xếp màu cam. – Đi theo chiếc xe kia.
Chúng tôi đi. Lên Midtown Manhattan. Rồi qua đường hầm Midtown lên đường cao tốc Long Island.
Khi xe chúng tôi đến đường cao tốc Brooklyn- Queens, tôi gọi vào di động của Paul.
– Chào Paul. Có chuyện gì thế? – Tôi nói lúc anh trả lời sau vài tiếng chuông reo.
– Lauren, – Paul nói. – Đêm qua em ngủ ra sao? – Tôi nhìn thấy anh qua gương chiếu hậu của chiếc taxi trước tôi, tay cầm điện thoại.
– Rất ngon, – tôi nói. – Nghe này, Paul. Em chán lắm. Em đang nghĩ gặp anh cùng đi ăn trưa nay. Có được không, anh?
Ngay ở đây, Paul. Thời điểm để anh nói thật.
– Không được đâu, bé ạ, – Paul nói. – Em thừa biết các ngày thứ Hai là không thể được. Bọn anh có sáu bảng lương phải rà soát, làm đi làm lại. Em có thể thấy lúc này sếp anh còn đang bên bàn làm việc. Ông ấy vừa uống thuốc trợ tim kia kìa. Tối nay nếu anh ra khỏi đây lúc tám giờ là may lắm rồi. Anh xin lỗi. Anh sẽ đền em, hứa đấy. Em thấy thế nào?
Biển hiệu màu xanh lúc chúng tôi tăng tốc “Sân bay Laguardia”. Tôi phải bịt chặt ống nghe để chặn tiếng nức nở.
– Anh giữ sức khỏe nhé, Paul, – một giây sau, tôi nói. – Đừng lo cho em. Hẹn gặp anh tối nay. Nếu không sớm hơn, anh chàng điển trai ạ!
Tại sân bay, tôi phải chìa phù hiệu và thẻ NYPD ra để qua cửa an ninh mà không cần vé. Rồi tôi lẩn vào dòng người lúc theo Paul đi xuống đám đông khởi hành, qua các quầy báo chí, cửa hàng bán đồ lưu niệm và các quán bar.
Đi trước tôi khoảng ba chục mét, anh ta bỗng dừng lại. Rồi ngồi xuống bên cổng 32.
Giữ khoảng cách bằng một dãy bốt điện thoại, tôi cảm thấy vết loét trong dạ dày tôi nổ tung khi nhìn thấy điểm đến của anh ta.
Washington DC.