Mike nâng Brooke Thayer, đặt cô lên đi văng phòng khách. Sau khi đóng cửa, tôi phát hiện một cô bé tóc vàng hoe mặc bộ pyjamas màu hồng. Cô bé đứng ở đầu cầu thang nhìn tôi chằm chằm.
– Chào cháu bé, – tôi nói. – Mẹ cháu sẽ khỏe lại ngay. Cô tên là Lauren.
Cô bé đáng yêu không nói gì. Cặp mắt to, xanh biếc chỉ nhìn tôi trừng trừng.
– Có lẽ cháu nên ngủ lại đi, cháu yêu quý, – tôi nói và bước lên một bậc thang.
Lúc đó cô bé hét lên. Tiếng hét the thé và dữ dội đến mức tôi phải ngoảnh đi và bưng chặt hai tai.
Brooke lao vọt qua tôi lên gác, tiếng lanh lảnh tắt ngay lúc cô con gái cuộn tròn trong vòng tay mẹ.
Tôi đứng đó trong lúc hai mẹ con Brooke đu đưa tới lui. Trên một cái bàn kê sát tường trong phòng khách, tôi thấy một bức ảnh Scott mặc cảnh phục. Cánh tay anh ôm Brooke đang có thai. Trông như chụp ở một công viên nào đó. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Lúc Brooke và con gái bắt đầu hét the thé như nhau, tôi chợt nghĩ đến khẩu súng trong xắc tôi. Tôi hình dung ra nó. Ánh thép sáng lên dưới đèn. Nó giống như những đường cong của phụ nữ. Tôi hình dung nòng súng lạnh ngắt dí vào thái dương tôi, khớp thứ hai bên trong ngón trỏ phải chạm vào cò súng rất nhạy.
Tôi đứng trong nhà Scott và nghĩ đến khẩu súng của tôi, đến việc tôi đã làm và tự hỏi tôi còn phải chịu đựng bao nhiêu nữa trong chuyện này.
Mi không phải là người xấu, tôi cố tự nhủ. Ít ra là trước tối nay.