Tôi đứng đó, im lìm, chết điếng. Paul không hủy hoại gì hết.
Đó là tôi. Tôi đã làm mọi việc tan tành.
Cuộc nói chuyện bị cản trở ngay trong bữa tối dự định của tôi. Tôi đã chuẩn bị nhắc lại những cuộc tình cũ của chúng tôi để Paul và tôi bỏ qua.
Trừ việc tôi là người duy nhất ngoại tình!
Tôi vẫn đứng, choáng váng, mặt tôi đông cứng lại. Paul cười phá lúc anh nắm chặt bàn tay tôi.
– Anh biết đây là một quả bom, – anh nói. – Anh chỉ yêu em thôi. Thực lòng, anh coi Vicky chỉ là chuyện tào lao. “Này, anh có muốn đến làm việc với số lương gấp đôi không?” cô ta nói. Vậy ông chồng thông minh của em làm gì nào, anh cũng đùa lại rằng nếu họ trả lương gấp ba, họ sẽ có một cuộc thỏa thuận.
Sáng hôm ấy, Vicky gọi cho anh báo tin vui. Mọi sự đã thông qua, đang chờ làm hồ sơ! Vấn đề duy nhất là chúng ta phải chuyển nhà. Đến Greenridge, Connecticut! Dường như chuyển từ Yonkers đến vùng quý phái kia là cả một vấn đề. Họ sẽ di chuyển hộ chúng ta. Bán nhà chúng ta và cho chúng ta mua nhà mới với khoản thế chấp lãi suất thấp. Đây là hồ sơ. Thử hình dung xem! Một người đi làm, một đứa con, một ngôi nhà mới có đủ phòng nuôi trẻ. Giấc mơ vật chất kiểu Mỹ. Đây là sự thay đổi chúng ta đang mong, Lauren.
Đầu tôi quay tít như cái máy đang xay nước đá. Tôi không thể tin nổi. Không chỉ vì tôi là kẻ duy nhất lừa dối…
Chúng tôi vừa trúng xổ số?
Tôi ngồi chìm vào trong ghế như một võ sĩ quyền Anh sau vòng đấu rất gay go.
– Anh thích thế, Lauren. Anh đã thực sự cướp phần ăn nói của em, – Paul nói và cười to. – À mà em định nói chuyện gì với anh?
Có thể tôi sắp thất bại cả trái tim lẫn trí óc, nhưng tôi không phải là đứa ngốc.
Tôi quyết học cách sống với cuộc tình bí mật của mình. Nhất là từ lúc tôi phát hiện ra tôi là kẻ duy nhất ngoại tình.
– À vâng, – tôi cố lẩm bẩm. – Anh thích ăn cơm hay món nhồi?
_________