Hai giờ với hai suất thăn bò nướng khéo tuyệt ngon, chúng tôi trở lại văn phòng của Zampella và tôi kiểm tra tỉ mỉ bản đăng ký khách sạn mà tôi cần xem gấp.
Zampella tưởng anh ta bị bệnh tim ư? Khi liếc nhìn vào đầu trang thứ hai, tôi ngỡ phải dùng máy khử rung và một phát thuốc trợ tim.
Tên Paul Stillwell rành rành trên giấy trắng mực đen. Một cái gì đó xáo động dữ dội trong tôi. Ngay cả sau khi có mọi chứng cứ, tôi vẫn mong được hủy bỏ vào giờ thứ mười một. Ở đây là ngược lại. Thêm chứng cứ nữa của Paul là gì nhỉ? Tình trạng mất trí? Cuộc sống bí mật?
Tôi không thể tin nổi. Paul đã cướp nửa triệu đôla tiền vé thể thao thật ư?
Tôi đã ngỡ việc phát hiện ra bí mật về Scott Thayer hỏng bét. Bọn đàn ông sao tệ hại đến thế? Tất cả bọn họ đều hóa rồ về mặt pháp lý chăng?
Không, tôi tự trả lời. Không phải tất cả. Chỉ những kẻ không may làm quen với tôi mà thôi. Hoặc vòng vo theo kiểu khác.
Tôi nghĩ đến chiếc xe Range Rover, cái túi Tiffany, và sự kiện Paul không đeo kính khi xuống đây, ở DC.
Tôi quay sang Zampella đang gà gà ngủ sau bàn. Anh ta đã uống martini với thịt nướng.
– Anh có thể làm ơn giúp tôi một việc nữa được không, Roger? Chỉ một việc thôi, rồi tôi sẽ đi.
– Nói đi, – anh ta nói.
– Tôi đang tìm danh sách chủ nhân các xe Range Rover 2007. Biển số DC bắt đầu bằng số 99.
– Lại thêm một tài liệu cho Những bí mật chưa được giải quyết, hả? Thôi được, cô cầm lấy đi. Nhưng giữ kín sự hợp tác của cảnh sát đấy, đây là quy định cuối cùng. Trung úy của tôi đi họp sắp về bây giờ. Ngay dưới khu nhà này có một hiệu sách. Sao cô không kiếm gì đó mà đọc, khoảng một giờ nữa tôi gặp cô nhé.
Mất hơn nửa giờ. Tôi đang ngồi trước giá tạp chí, giở một tờ Vanity Fair thì Zampella vỗ vai tôi.
– Tôi nghĩ cô bỏ quên cái này, thưa cô, – anh nói và đưa cho tôi cái phong bì rồi nháy mắt trước khi tiến thẳng ra cửa.
Tôi bóc toạc tờ giấy khỏi phong bì. Hai mươi mốt ôtô trong bản danh sách dài. Tôi lần ngón tay theo cột chủ nhân, tìm tên Stillwell.
Không có. Tôi tìm lại chậm hơn. Vẫn không thấy. Tôi dụi cặp mắt mệt mỏi, quá nhiều cà phê. Cái quái gì thế này? Một vụ cầu may đáng giá đây.
Tôi vào quán cà phê trong hiệu sách, ngồi xuống và rút tờ danh sách khách của khách sạn. Tôi lần lượt kiểm tra chéo từng chủ nhân chiếc Range Rover với danh sách khách sạn. Có lẽ mười lăm phút sau, mông đã ê ẩm tôi mới tìm ra thứ phù hợp.
Veronica Boyd. 221 Riggs Place.
Veronica? Tôi suy nghĩ, giận dữ. Tôi biết mà! Một người đàn bà! Paul, mi là đồ chó đẻ!
Tôi bật khỏi ghế và lao ra cửa. Tôi cần thuê một chiếc ôtô. Có lẽ làm một số việc theo dõi.
Đây là lúc tìm ra chính xác việc Paul đã làm – và chao ôi, quan trọng nhất là làm vì ai.