Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ly Rượu Pha Vội

Chương 67

Tác giả: James Patterson

– Lạy Chúa tôi, Lauren, – sau đó, Paul nói và phập phồng như một con đom đóm cạnh tôi. – Em làm sao thế? Bộ ngực em nữa? 

– Em biết, – tôi nói và đùa cợt ghìm anh vào ngực. – Giờ kể cho em biết câu đùa về việc tăng lương gấp ba của anh đi.

– Câu đùa thực sự hóa ra không phải là đùa, – Paul nói lúc anh đăm đăm nhìn lên trần. – Nó như thế nào nhỉ? Một hôm, bạn rơi vào tình cảnh vô vọng, vật lộn sống còn. Lúc đó, bỗng Bùm! Con tàu cứu hộ đến. Mà lại hai con tàu một lúc. 

Anh lật người và hôn lên bụng tôi. 

– Gượm đã. Chúng ta chưa nghĩ đến chuyện đặt tên cho con. Anh thử nghĩ xem nào? 

– Emmeline, – Paul nói. – Anh biết là nghe hơi Hoàng tộc Ăng lê, nhưng nó chỉ cần có vẻ vương giả bằng nửa mẹ nó thôi cũng cần phải có một cái tên cho xứng. Ngoài ra, nó phải đặt được một chân vào cuộc thi hoa hậu, cược trước một ngàn đô đấy. 

– Nghe như anh đang nghĩ đến việc này vậy. Nhưng có thể là con trai lắm chứ, – tôi nói. 

– Hừm, – Paul nói. – Xem nào. Melvin nghe kêu đấy, em thấy sao? Anh luôn thiên về cái tên Cornelius. Gọi nó là Corny[31] cho ngắn. 

Tôi cù dưới cánh tay Paul cho đến lúc anh phải ngồi dậy: 

– Anh mới cổ lỗ sĩ, đồ phá quấy. 

– Này, anh chỉ nghĩ món quà Trời cho tuyệt vời nhất này sắp đến với chúng ta. – Paul nói. – Anh nói nghiêm túc đấy. Cuối cùng thì em cũng có thể bỏ cái nghề vất vả của em được rồi. 

Tôi nhìn anh chằm chặp. Paul luôn ủng hộ sự nghiệp của tôi. Anh có nghiêm túc không đấy? 

– Anh biết nghề cảnh sát đối với em có ý nghĩa ra sao, và trước kia anh chưa bao giờ động đến, – anh nói. – Nhưng, em này. Giờ giấc. Mùi xác chết. Em có biết đôi khi em về nhà với bộ dạng như thế nào không? Trời ạ, anh ghét nghề ấy. Nói thật, anh luôn luôn ghét. Nó lấy đi của em quá nhiều. 

Tôi đăm đăm nhìn vào khoảng không, nhớ tới cuộc đối đầu gần đây với Mike Ortiz. Có lẽ Paul đúng. Tôi yêu công việc của tôi, nhưng gia đình quan trọng hơn. Trong tuần qua, tôi đã chứng minh điều đó rất chắc chắn. 

– Có lẽ anh đúng, – cuối cùng, tôi nói. – Đây là điều chúng ta thường mơ ước. Anh, em và con sống cùng nhau. Giờ nó đến rồi. Chỉ…có vẻ siêu thực quá. Anh có nghĩ thế không?

– Em là vũ trụ của anh, – Paul nói, mắt anh ngân ngấn nước. – Em luôn là thế, Lauren ạ. Đây chỉ là gợi ý thôi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn. Đi. Ở. Anh sẽ bỏ việc, nếu em muốn. 

– Ôi Paul, – tôi nói và lau nước mắt cho anh. – Con tàu của chúng ta thực sự đến rồi, phải không anh?

Bình luận