Phần ngày còn lại, tôi gọi điện cho phòng nhân sự. Bám riết lấy phòng nhân sự hay hơn là xoay xỏa qua những tệ quan liêu giấy tờ trong việc xin thôi việc của tôi.
Các bạn trong đội lần lượt ghé qua thể hiện sự ngạc nhiên và chúc mừng tôi. Họ nhất quyết bắt tôi khoảng bốn giờ chiều đến The Sportsmen, quán rượu trong khu liên cơ để liên hoan chia tay.
Mặc dù bàng quang của tôi suýt vỡ ở quán – tất nhiên là vì Diet Coke -, tôi rất cảm động vì sự quan tâm và tôn trọng của các bạn đồng sự.
Họ còn tặng tôi một thiếp mừng ngoại cỡ, có toàn bộ chữ ký của mọi người.
Mặt trước tấm thiếp in dòng chữ Hẹn gặp lại.
Bên trong là Đừng thành bà cụ non nhé.
– Chao ôi, các bạn, – tôi sụt sịt nói. – Tôi cũng nhớ các bạn. Và cũng không muốn thành bà cụ non đâu.
Cuối cùng, khoảng bảy giờ tôi khẩn khoản mới rời được khỏi đó và về nhà.
Vui thật, tôi nghĩ lúc lái xe vào làn đường. Tôi không nhìn thấy xe của Paul. Anh thường gọi cho tôi biết mỗi khi anh phải làm việc muộn.
Tôi đang mở di động gọi anh thì chú ý thấy cái gì đó là lạ trong ô cửa sổ bên trên gara. Có một khe hở đen ngòm giữa các sợi mành mành. Tôi vừa bấm số của Paul vừa cố nhớ lại lần cuối cùng tôi mở nó là khi nào.
Tôi từ từ nhìn lại, rất thận trọng rồi đóng di động đánh tách.
Khe hở trên mành mành đã khép lại.
Gượm đã, – tôi nghĩ. – Bình tĩnh nào.
Đầu óc tôi vội vã lướt qua mọi khả năng. Có lẽ đây là một trong những tên bạn của anh em Ordonez? Hay một người anh em khác mà tôi chưa biết?
Hoặc có thể chỉ vì quá mệt mỏi và hoang tưởng, tôi nghĩ. Có khi vì uống quá nhiều Diet Coke ở The Sportsmen.
Tôi lấy khẩu Glock và cài vào đằng sau thắt lưng váy. Hầu như là làm dáng, tôi nghĩ. Nhưng thà hoang tưởng còn hơn là hối tiếc.