Scott đã có vợ?
Tôi cố đứng thẳng trên đôi chân đột nhiên tê dại, hoàn toàn dựa vào lý trí.
Là cha của ba đứa con?
Chắc chắn anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Chưa bao giờ nói đến vợ. Hoặc các con. Scot đã kể với tôi anh là chàng độc thân đủ tư cách nhất trong NYPD.
– Tôi hiểu, – cảnh sát trưởng nói. – Chuyện này chỉ ngày càng tệ hơn. Chúng ta có mặt ở đây tối nay đã là một bi kịch. Vợ Scott, Brooke, mới hai sáu tuổi. Ba đứa con mới lên bốn, lên hai và mới sinh.
Một cái vỗ vai hiền hậu nữa, báo hiệu cuộc gặp của chúng tôi chấm dứt. Tôi có cảm giác ắt hẳn những cái vỗ về như cha con kia là một mục thử nghiệm thăng chức của NYPD.
– Trung úy của cô có địa chỉ, – cảnh sát trưởng nói. – Tiến hành đi, thám tử. Chúc may mắn.
Sau khi chúng tôi chào cảnh sát trưởng và rời xe của Trung tâm chỉ huy khoảng hai chục phút, chúng tôi đứng trước ngôi nhà kiểu thực dân Hà Lan duyên dáng ở giữa một khối nhà dài xếp
thành hàng.
Các cửa sổ nhà Thayer tối om. Nhiều bông hoa rực rỡ men theo con đường uốn cong màu xám đen xuyên qua bãi cỏ cắt tỉa gọn gàng.
Cuối con đường ngắn dành cho xe là tấm ván hậu bóng rổ Fisher-Price. Tôi phải quay ngoắt khỏi cảnh ấy. Tôi xem đồng hồ. Mới sắp bốn giờ sáng.
Gượm đã, tôi nghĩ, điên rồ. Tôi có phải vào ngôi nhà này không? Tôi có thể bỏ đi được không? Quên tất cả đi. Quên tôi là một cảnh sát. Quên tôi là một người vợ. Ý tôi là, vì sao lại cứ phải theo quy ước? Tôi đang ở nơi mua bán để đổi đời. Biết đâu tôi có thể bỏ chạy đến một tu viện và làm pho mát.
– Sẵn sàng chưa, Lauren? – Mike đứng cạnh tôi hỏi.
– Chưa, – tôi nói và tiện tay mở cánh cửa bảo vệ. Rồi tôi đập cái vòng đồng lên cánh cửa bên trong vài lần.
Đẹp quá, đấy là ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc nhìn gương mặt người phụ nữ nhỏ nhắn da ngăm ngăm trả lời bên cửa.
Tại sao Scott lại lừa dối người phụ nữ trẻ đẹp đến hoàn hảo này? Người mẹ của ba đứa con anh.
– Ai đó? – Brooke Thayer nói, mắt cô mở to hết nhìn tôi đến Mike rồi lại quay sang tôi.
– Chào chị Brooke, – tôi nói và giơ phù hiệu của tôi cho cô nhìn. – Tên tôi là Lauren. Tôi là thám tử ở phân khu của Scott.
– Lạy Chúa tôi, – Brooke nói, hiểu ngay lập tức và nói rất nhanh. – Scott làm sao? Không! Có chuyện gì thế? Anh ấy bị thương? Anh ấy bị thương ư?
Báo tử thường theo nhiều kiểu, và không kiểu nào dễ nói. Một số thám tử nói thẳng. Những người khác làm dịu cơn sốc bằng cách ban đầu nói nạn nhân bị thương nặng rồi dẫn đến cái chết.
Lần đầu tiên trong đêm nay, tôi nói thẳng thừng:
– Anh ấy bị bắn, Brooke. Tôi rất tiếc. Anh ấy đã mất. Tôi quan sát mắt cô ta lạc đi. Đấy là thứ không bao giờ quen được. Theo dõi một người đang đứng thẳng trước mặt ta biến mất. Rút vào bản thân.
Lúc đó Brooke loạng choạng lùi lại, rời cánh cửa, chân cô quờ quạng từ bên này sang bên kia như một trung vệ cố bắt bên dưới quả bóng đang bay. Cuối cùng, cô khuỵu gối.
– Không! – Brooke Thayer gào to.
Tôi cũng quỵ gối cùng cô trong tiền sảnh tối tăm, bàn tay tôi – bàn tay tội lỗi, phản bội, kinh tởm của tôi – xoa xoa lưng cô khi cô gào mỗi lúc một to.
– KHÔÔÔNG! KHÔÔÔNG! KHÔÔÔNG!
– Tôi biết, – tôi thì thầm vào tai cô. – Tôi hiểu mà.
– CHỊ KHÔNG HIỂU CÁI QUÁI GÌ HẾT! – Cô quát vào mặt tôi, cào xé đẩy tôi ra. Tôi lùi lại, náu mình. Móng tay dài của cô đã rạch một đường đỏ bầm chéo qua trán tôi. Rồi cô ngã nghiêng trên sàn.
– Chị không hiểểểểu! – cô la hét vào sàn gỗ. – Chị không hiểu! Chị không hiểu!
________________