Thằng khốn kia rồi, Paul nghĩ lúc Scott Thayer mở cửa ngách của gara. Này thằng kia,Scotty!
Mặc toàn đồ đen và men theo bóng bức tường phủ đầy dây thường xuân cạnh chiếc xe máy của Scott, Paul biết không thể nhìn thấy anh. Hơn nữa, trời đang mưa như trút.
Paul nhấc cây gậy đánh golf lên lúc Scott đi qua đường dành cho xe và bước ra đường phố tối tăm. Thời gian thằng chó đẻ kia xuất hiện sai với tính toán của anh.
Scott cách ba mét. Rồi mét rưỡi.
Bất chợt, tiếng nhạc réo rắt từ đâu đó, khủng khiếp, không giải thích nổi. Từ chỗ anh! Từ trong túi áo khoác của Paul! Điện thoại của anh reo!
Không! Paul nghĩ và thò tay xuống tắt cái điệu nhạc Mối tình đồi bại ngu ngốc. Thế quái nào anh lại không để nó trong xe?
Bàn tay rảnh của Paul đang dò dẫm tắt chuông thì Scott Thayer chạy đâm sầm vào anh. Hơi thở của Paul tắt ngấm lúc anh ngã ngửa trên nền đất lầy bùn.
Anh ngước nhìn và gặp cặp mắt mở to của Scott.
– Là anh à! – Scott sửng sốt nói. Cây gậy biến khỏi tay Paul lúc Scott vung giày ống đá mạnh vào ngón tay Paul. Rồi Scott nhấc bổng Paul lên và ném anh ta bay vèo vào không khí. Paul gào to khi lưng anh đập mạnh, đau đớn vào thứ gì đó rất cứng. Đó là chiếc Ducati. Anh và chiếc xe chồng lên nhau thành một đống đáng thương.
– Nếu không biết rõ hơn, tôi sẽ nghĩ tối nay ông định hại tôi, thưa ông Stillwell, – Scott nói, không hề thở nặng nhọc. Anh ta nhấc cây gậy đánh golf lên lúc từ từ tiến đến gần.
– Loại như thế này có thể làm người ta bị thương thực sự, – Scott nói, vung thanh sắt 3 vào Paul như thể giơ một ngón tay trách mắng. – Nào, để ta cho mi xem.