Có lẽ tôi đã để lại nhiều vết ngoạm trên chiếc áo khoác da của Scott trong lúc tôi bám riết lấy để thoát chết. Dạ dày tôi muốn lộn ra ngoài mỗi khi lao xuống chỗ lún, sau đó đầu tôi dường như nổ tung khi lao vút lên. Màn mưa bao trùm cả thế giới dường như tan chảy khi chúng tôi lao vút qua.
Tôi rủa mình vì không bám lấy chí quyết sống khi lốp sau chiếc xe máy lượn xòe theo hình đuôi cá vào đại lộ Mill River. Lúc đó Scott để mặc chiếc xe chạy ẩu!
Lần sau tôi thở và ngước nhìn, chúng tôi đã ra khỏi đại lộ Henry Hudson vào Riverdale, một khu vực đắt đỏ ở Bronx[7].
Chúng tôi lao ầm ầm xuống một quả đồi và chỉ chậm lại lúc rẽ vào đường phố có những toà nhà lớn có cổng. Trong ánh chớp lóe tôi nhìn thấy Hudson trũng, rộng, trắng như bạc ngay bên dưới chúng tôi, bộ mặt ảm đạm, tiều tụy của New Jersey Palisades bên kia làn nước.
– Vào đây, Lauren, – Scott nói rồi dừng xe đột ngột và nhảy xuống. Anh vẫy tôi theo lúc anh leo lên con đường trải sỏi dành cho xe.
– Anh sống ở đây? – Tôi gọi anh sau khi bỏ mũ ra.
– Hầu như thế, – Scott đáp lại và vẫy thêm mấy cái nữa.
– Hầu như?
Tôi theo anh vào một gara có ba xe, không giá đỡ, rộng gần bằng nhà tôi. Bên trong có một chiếc Porsche, một chiếc Bentley và một chiếc Ferrari cùng màu với xe máy của Scott.
– Những xe kia không phải của anh chứ! – Tôi sửng sốt nói.
– Tôi ước thế, – anh nói và trèo lên cầu thang. – Chúng giống như các bạn cùng phòng của tôi vậy. Tôi chỉ trông nom căn nhà này hộ bạn tôi thôi. Vào đi, tôi lấy khăn cho chúng ta.
Tôi theo anh vào một căn buồng nhỏ, kiểu như gác xép bên trên gara. Anh cho một đĩa Motown[8] vào bộ dàn trước khi vào buồng tắm. Phong cảnh Hudson mịt mù mưa gió đóng khung trong khuôn cửa sổ khổng lồ trông như một tấm biển quảng cáo.
Sau khi tung cho tôi chiếc khăn mặt mềm, mịn và thoáng thơm mùi chanh, Scott đứng trên ngưỡng cửa buồng tắm, đăm đăm nhìn tôi. Như thể tôi xinh đẹp hoặc đại loại thế.
Giống hệt cách anh nhìn tôi lúc tôi xuống hành lang hoặc trong bãi xe hay lên cầu thang làm việc.
Đôi mắt nâu hình quả hạnh của anh gần như năn nỉ. Lần đầu tiên tôi tự cho phép mình chăm chú nhìn lại. Tôi uống một ngụm bia lạnh.
Cốc bia tuột khỏi tay tôi lúc tôi chợt hiểu ra vì sao tôi lại thu hút anh đến thế. Thực điên rồ. Hồi trung học, tôi đã gặp một anh chàng trong dịp nghỉ hè ở Spring Lake, bên bờ Jersey. Anh ta phụ trách chỗ cho thuê xe đạp bên cạnh lối đi lót ván, và để tôi nói với bạn điều này, Lance Armstrong[9] cũng không chăm chỉ tập luyện như tôi trong mùa hè ấy đâu.
Rồi một đêm thứ Sáu, hồi đó là thứ Sáu quan trọng nhất trong đời tôi, anh mời tôi dự buổi liên hoan đầu tiên của tôi trên bãi biển.
Tôi cho rằng mỗi cuộc đời có ít nhất một khoảnh khắc vàng, đúng không? Là khoảng thời gian mà thế giới huy hoàng và nơi bạn đang ở ngang nhau một cách kỳ diệu và ngắn ngủi.
Cuộc liên hoan trên bãi biển đó chính là khoảnh khắc vàng của tôi.
Tôi đã đến đấy. Cảm giác phấn chấn của cốc bia đầu tiên, đại dương tràn lên mặt đất, bầu trời đêm màu ngọc lam lúc chàng trai lớn tuổi hơn và đẹp hoàn hảo này với tay qua làn cát nắm lấy bàn tay tôi, không nói một lời. Tôi mới mười sáu tuổi. Dây áo tôi tuột xuống, vết rám nắng của tôi bắt đầu ngả nâu, tôi có cảm giác vô vàn khả năng xảy ra và thấy nôn nao muốn nhảy nhót.
Tôi nhận ra Scott làm tôi nhớ đến Mike, anh chàng cho thuê xe đạp trên bãi biển Jersey, khi nhìn đăm đăm vào ánh sáng trong mắt anh, đưa tôi trở lại cuộc liên hoan bất tận kia, khi chưa có những công việc căng thẳng, không có sinh thiết tế bào, không có người chồng lừa đảo, khoác tay người đẹp tóc vàng.
Tôi cho rằng ngay lúc đó, điều tôi muốn hơn hết thảy trong giây phút khó hiểu nhất, đáng khinh nhất trong đời tôi là trở lại nơi đó với anh ta. Và lại được là cô gái mười sáu tuổi lần nữa.
Scott quỳ gối, lau sạch chỗ bia đổ. Tôi hít một hơi, rồi đưa tay xoa vuốt đầu anh.
– Anh thật dịu dàng, – tôi thì thầm.
Scott đứng lên và ôm mặt tôi trong tay anh.
– Không, em mới là người dịu dàng. Em là người đàn bà đẹp nhất anh biết, Lauren. Hôn anh đi. Anh xin em.