– Giờ làm gì nào? – Scott nói và phủ chiếc áo khoác lên bộ ngực trần của anh lúc ra khỏi buồng tắm.
– Làm cho em ngạc nhiên, – tôi nói. – Em thích sự ngạc nhiên. Em yêu những việc bất ngờ.
Scott cúi xuống và nắm cổ tay trái tôi. Ảo tưởng của tôi tăng gấp đôi khi anh nhẹ nhàng hôn lên chỗ mạch đập.
– Thế này có được không? – Anh hỏi và cười mỉm.
– Khởi đầu tốt đẹp, – tôi nói lúc phổi tôi trở lại điều hòa.
– Em ở đây nhé, anh rảo qua chợ đêm. Anh sẽ mua húng quế tươi và dầu ôliu, – Scott nói và đứng dậy. – Em không phiền nếu anh nấu bữa tối muộn chứ? Anh có món côtlet bê ngon tuyệt, mua ở đại lộ Arthur hôm qua. Anh sẽ làm món sốt kiểu của mẹ anh. Ngon hơn ở Rao nhiều.
Trời ạ! Tôi nghĩ, hình dung Scott đeo tạp dề. Một người đàn ông đích thực nấu ăn cho mình ư?
– Chắc là em chịu được, – tôi nói sau khi nuốt một cách khó nhọc.
Scott mở cửa rồi bất chợt dừng lại và xoay người nhìn tôi chăm chú.
– Gì thế? – Tôi nói. – Anh thay đổi ý định nấu ăn à?
– Anh…, – anh nói, – anh chỉ rất vui vì chúng ta bên nhau tối nay, Lauren ạ. Anh không dám chắc em có chịu được đến cùng không. Anh mừng vì em đã chịu được. Anh thực sự mừng vì chúng ta đã làm được.
Chao ôi, tôi nghĩ và mỉm cười lúc anh khép cửa. Tôi nhìn ra Hudson mưa gió tơi bời. Chắc là Scott nghĩ đúng. Sống cho khoảnh khắc. Mãi mãi trẻ trung. Thảnh thơi. Có lẽ tôi sẽ quen dần với chuyện này.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Mới hơn một giờ. Lúc này tôi phải ở đâu đây? Trên giường trong một căn phòng tù túng ở Virginia Mariott.
Xin lỗi Paul, tôi nghĩ. Nhưng hãy nhớ anh là người bắt đầu chuyện này.
Tôi quyết định gọi Paul. Đây gần như là lúc để mọi sự biến đổi. Paul thích chơi trò đố chữ đấy thôi?
Tôi cũng có thể chơi trò đó, tôi nghĩ lúc lăn khỏi giường, tìm xắc và điện thoại di động của tôi.